Trọng Sinh Chi Man Phu Lang

Chương 2: Chương 2: Tuyển định




Ánh mặt trời khiến người ta lóa mắt, Dụ Phi híp mắt nghiêm mặt, đứng trước một dãy nam nhân dáng người cao ngất mặc đồ bằng sợi đay được buộc ngang thắt lưng, không có tay áo khiến bắp thịt căng chặt nơi cánh tay lộ ra rõ ràng. Ống quần cũng dùng vải sợi đay cố định bằng dây thừng, tất cả đều giống nhau vai rộng chân dài mặt mày sâu sắc, mười phần đẹp mắt.

Theo đại thúc đẹp trai nói, tiểu tử bắc Man tộc rất thưa thớt nên mới cần chọn rể ở bên ngoài. Cho nên sẽ không có tình huống một tiểu tử cưới một ca nhân, bình thường đều là bốn năm ca nhân cùng một tiểu tử tạo thành gia đình. Cho nên dưới tình huống bình thường, mấy huynh đệ ca nhân sẽ được gả cho cùng một tiểu tử. Tiểu tử bắc Man tộc ít, huynh đệ ca nhân cùng nhau lớn lên tình cảm phi thường tốt, cùng gả cho một người chồng thì có thể giúp đỡ lẫn nhau, cũng ít đi mấy chuyện ghen tuông. Ca nhân lần này tới đón bọn họ thực rõ ràng đều là vài người đứng thành một nhóm, một lần tuyển là chọn tới mấy người...

Dụ Phi cười tủm tỉm đứng trước mặt ba ca nhân chào hỏi: “Các ngươi hảo, ta là Dụ Phi.”

Hắn từ ánh mắt đầu tiên đã chú ý tới ba anh em này, bề ngoài cao lớn anh tuấn trong đám ca nhân càng thêm xuất sắc. Đặc biệt còn ngồi trên lưng ngựa không xuống dưới, ánh mắt màu lam cùng ngũ quan tuấn mỹ, biểu tình không giống ca nhân bốn phía hoặc chờ mong hoặc chần chờ, ánh mắt vẫn thản nhiên không có tiêu cự, bộ dáng có chút lãnh đạm.

“Ngựa của các ngươi không tồi.” Dụ Phi thập phần tự nhiên đưa tay chạm vào bộ lông đen bóng của hắc mã cao lớn, hắn thời điểm còn là bộ đội đã từng tiếp xúc nhiều với quân khuyển (chó đặc vụ), còn từng có thời gian nuôi một con chó ngao tạng, đối với loại động vật cao lớn uy mãnh này luôn luôn có một loại yêu thích khó tả.

“Đừng đụng!” Người đứng ở bên trái con ngựa cả kinh, Hắc Vân chỉ nghe lời đại ca nói, tiểu tử này sao lại liều lĩnh như vậy, một chút cũng không giống hai lần trước....

Hắc mã bỗng nhiên nóng nảy mà chồm lên, hí một tiếng liền nâng chân đá về phía Dụ Phi.

“Hắc Vân!” A Trác lập tức hoảng sợ, vội kéo căng dây cương muốn chế trụ hắc mã, nhưng hắc mã dữ dằn cảm giác bị mạo phạm nhất thời không thể khống chế, nhắm thẳng phía Dụ Phi mà đâm vào.

“Cẩn thận!” Bên kia A Loạn muốn kéo Dụ Phi ra xa, không nghĩ tới tiểu tử gầy nhom kia bỗng nhiên linh hoạt kéo lấy dây cương của Hắc Vân lộn qua một bên, sau đó tay kia thì dùng sức bắt lấy tay A Trác, “Kéo ta lên!” Trong thanh âm thanh thúy còn thuộc về thiếu niên lộ ra lực lượng khiến người bình tĩnh, khiến cho mệnh lệnh này tăng thêm một phần uy nghiêm.

A Trác ngây ra một lúc, gần như theo bản năng mà kéo lấy cổ tay gầy nhỏ kia, Dụ Phi mượn lực nhảy lên lưng ngựa, nhẹ nhàng ngồi xuống sau lưng A Trác. Hai tay vòng qua thắt lưng A Trác nắm lấy đôi tay đang nắm chặt dây cương của A Trác, mười ngón tay đan xen hung hăng giữ chặt dây cương.

“Hư!” Động tác bất thình lình của Dụ Phi làm cho tất cả mọi người ở đây ngây dại, A Trác theo tư thế bị hắn ôm cả người đều trở nên ngốc lăng. Trái lại Hắc Vân dưới sự khống chế của Dụ Phi đã hạ bước chân, chậm rãi trở nên dịu ngoan.

Sách, gia đời trước thời điểm làm nhiệm vụ ngay cả sói cũng từng giết qua, còn có thể sợ ngươi? Tuy thân thể hiện tại so với hồi trước không so sánh được, nhưng thứ lắng đọng lại trong xương thì không dễ xóa bỏ như vậy.

Dụ Phi sau khi khiến cho Hắc vân dừng lại thì vừa lòng buông một tay ra sờ sờ bộ lông đen bóng của nó, tay kia thì... Người nào đó thập phần không phúc hậu mà sau khi buông ra liền niết niết lòng bàn tay, bàn tay của ca nhân ngồi phía trước người có một tầng vết chai thật dày, khi bàn tay thập phần non mịn rõ ràng được nuông chiều từ bé ở đời này của hắn cọ xát qua, có chút cảm giác tê dại nho nhỏ hiện lên. Còn có thắt lưng khi được ôm lấy, hắn có thể cảm giác được đường cong cơ thể buộc chặt, mạnh mẽ mà kiên cường dẻo dai, làm người ta không muốn buông ra.

“Ngươi.... Ngươi còn không xuống dưới!” A Loạn trước hết lấy lại tinh thần, nhìn tiểu tử kia vẫn còn đỉnh đạc vây quanh đại ca hắn, biểu tình trên mặt kia... Bỗng nhiên cảm thấy có chút ngứa răng. Bắc Man tộc tuy dân phong cởi mở, có đôi khi tiểu tử ca nhân cùng săn thú, đụng chạm không phải không có, nhưng hôm nay bọn họ tới là để nghênh đón phu quân. Tiểu tử này vẻ mặt cứ như chơi đùa không giống muốn đi cùng bọn họ, hắn như vậy nếu khiến tiểu tử khác hiểu lầm thì làm sao bây giờ. Lúc trước đã đến đây hai lần còn chưa mang được phu quân về, lần này đi a cha lải nhải lâu như vậy, nếu không thành khẳng định sẽ bị đánh một trận.

“Thật vất vả mới làm cho súc sinh này yên tĩnh, không cưỡi nó thì làm sao quay về bộ lạc?” Dụ Phi cười hì hì đùa với A Loạn vẻ mặt rối rắm, so sánh với băng sơn dễ nhìn đang bị hắn ôm lấy, ca nhân này mày rậm mắt to bộ dáng dương quang, lúc tức giận lại giống tiểu lão hổ, thật ra cũng là phong cách của hắn.

“Ngươi...” Không nghĩ tới Dụ Phi nhìn gầy yếu nhu nhược lại vô lại như vậy, A Loạn bị nghẹn một hơi, cũng không thể tiếp tục ồn ào ngươi đừng ôm đại ca của ta, mặt đều bị nghẹn tới đỏ bừng.

“A Loạn, không có việc gì.” A Trác thật ra lại là bộ dáng thập phần bình tĩnh, quay sang phía sau nhìn Dụ Phi thấp hơn hắn tới nửa cái đầu, nói: “Tiểu tử phía nam các ngươi không phải đều rất chú trọng lễ nghi sao?”

“Đến bắc Man tộc tự nhiên phải nhập gia tùy tục.” Dụ Phi cũng không sửa lại cho hắn lễ tiết hay là danh tiết, thuận miệng nói bừa.

“Ai! Ngươi cứ dán vào đại ca của ta như vậy, là quyết định muốn chọn chúng ta.” A Từ bên kia cũng tiến lên từng bước, tiểu tử này thật sự là đặc biệt, so với những tiểu tử phía nam khác không hề giống, nếu hắn thật sự tuyển chọn đại ca, vậy hắn cũng nguyện ý.

Không ngờ nhìn một màn vừa rồi, không chỉ một mình A Từ cảm thấy Dụ Phi đặc biệt, các ca nhân xung quanh cũng không vội săn đón mấy tiểu tử phía đối diện, đều xúm lại đây.

“Tiểu tử! Ngươi vừa rồi thời điểm nhảy lên ngựa thật là đẹp mắt!”

“Ta còn nghĩ tiểu tử phía nam đều yếu đuối như a phụ của ta! Thật là lợi hại!”

“Dạ, quay ngựa lại ta đi nói với a phụ ngươi.”

“Ngươi thật là...”

Tình cảnh huyên náo, có vẻ có chút hỗn loạn. Đại thúc đẹp trai lấy lại tinh thần vội vàng cưỡi ngựa lại đây, “Hắc, các ngươi đều vây lại đây làm cái gì, nhóm tiểu tử phía nam lại không chỉ có một người.” Một đám không nhãn lực, không thấy mấy tiểu tử ở bên kia sắc mặt khó coi sao?

Đáng tiếc không ai chú ý tới ánh mắt của đại thúc đẹp trai, các ca nhân bắc Man tộc phần lớn lòng dạ ngay thẳng, trong lòng nghĩ cái gì từ trước đến nay sẽ không ngại ngùng.

“Ai, ngươi gọi là Dụ Phi đi! Ta rất thích ngươi, có nguyện ý làm phu quân của ta không?” Ca nhân gọi là Dạ nhìn Dụ Phi nói, đệ đệ của Dạ ở một bên là Nguyệt cũng cười hì hì đi lên hùa theo, “Đúng vậy, ta cũng thích ngươi, ta cùng ca ca sẽ đối với ngươi rất tốt, theo chúng ta đi.”

A Từ ở một bên không muốn, “Hắn đã ngồi trên ngựa của đại ca ta, khẳng định là muốn đi theo chúng ta!”

“Ai nói, hắn còn chưa nói cái gì. Tuổi của A Trác lớn hơn Dụ Phi nhiều như vậy, tiểu tử lúc trước cũng không tuyển A Trác.” Ca nhân trêu ghẹo Dạ lúc trước cũng có chút không phục, này cũng là lời nói thật. A Trác tới đón phu lang vài lần, nhưng có thể là bộ dạng hung hãn hơn nữa lại làm cho người ta có cảm giác lạnh như băng, luôn không có tiểu tử nào nguyện ý đi với hắn. Hai năm nay thật ra cũng có người coi trọng A Từ cùng A Loạn, nhưng lại không muốn cưới A Trác, bởi vì không muốn chính mình gả đi chỉ còn lại một mình đại ca, khiến cho A Từ cùng A Loạn đều bị chậm trễ.

“Thụ! Ngươi muốn đánh nhau phải không!” A Loạn vẫn luôn bảo vệ đại ca nhất thời bị kích thích, rõ ràng là tiểu tử đấy ánh mắt đui mù mới không thấy đại ca rất tốt, ai cũng không được nói xấu đại ca!

“Đánh thì đánh! Lần trước thua nhưng lần này sẽ không như vậy!” Ca nhân bắc Man Tộc luôn luôn hiếu chiến, có đôi khi xảy ra khắc khẩu thì đánh nhau một trận đem tức giận phát tiết ra là được. Xong rồi thì không ghi hận, nhiều nhất là bên bị thua đánh đến khi hòa nhau một ván. Cho nên gặp gỡ loại tình huống này, bình thường không có người can ngăn. Nhưng đích tình lần này không giống, đại thúc đẹp trai bị bỏ qua một bên thật lâu hoàn toàn nổi giận.

“Được rồi! Cãi nhau còn giống bộ dáng gì nữa!” Đại thúc đẹp trai hét lớn một tiếng sải bước đến đây, A Loạn cùng Thụ đang trợn mắt nhìn nhau muốn lao vào đánh nhất thời run lên đứng cách nhau thật xa. Mục Phong đại thúc ở trong tộc rất được tôn kính, là một dũng sĩ từng thi rớt. Mới trước đây bọn họ ở trong giờ học của Mục Phong đại thúc còn bị đánh không ít, quả thực thân thể đều phản ứng theo bản năng.

Ồn ào bốn phía cũng trở nên thanh tĩnh, sắc mặt Mục Phong rất khó coi. Nhíu mày hỏi: “Dụ Phi, ngươi tuyển chọn được phu lang của mình chưa?” Thật sự nếu không đem chuyện của Dụ Phi giải quyết cho nhanh, mấy tiểu tử khác làm sao bây giờ, đám nhỏ này không có khả năng đều đem gả cho tiểu tử này.

Dụ Phi ôm ấp mỹ nhân xem diễn nửa ngày cười cười, đang muốn nói cái gì, không nghĩ tới A Trác nãy giờ không rên một tiếng bỗng nhiên nói, “Nếu ngươi thích A Từ cùng A Loạn, có thể không cần cưới ta.” Tiểu tử này đích xác rất đặc biệt, nhìn ra được A Từ cùng A Loạn đều rất có hứng thú với hắn, A Trác thật sự không muốn đệ đệ vì mình mà chậm trễ bản thân.

“Đại ca! Ngươi nói cái gì vậy!” A Loạn rõ ràng là huynh khống lập tức nhảy ra, “Nếu không muốn cưới đại ca, chúng ta cũng không lấy.”

“Ngươi nếu không muốn thì đi xuống.” A Từ nhìn bộ dáng tha thiết của ca nhân chung quanh, cũng hiểu được khả năng Dụ Phi đáp ứng có thể không lớn, vậy đừng chiếm tiện nghi của đại ca hắn. Tuy rằng bắc Man tộc bọn họ dân phong phóng khoáng, nhưng ca nhân cũng rất coi trọng trinh tiết.

“A Loạn, A Từ....” A Trác đang muốn mở miệng giải thích, liền cảm thấy bên hông căng thẳng, Dụ Phi dựa sát vào vây chặt hắn, hô hấp nóng bỏng phun lên vành tai hắn, thanh âm rõ ràng truyền ra, “Nhưng mà, ta càng thích ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.