Trọng Sinh Chi Man Phu Lang

Chương 4: Chương 4: Ngủ đêm




Từ phía nam đi tới bắc Man tộc, sẽ gặp một khe vực cực sâu. Bốn phía khe vực thập phần hoang vắng, cây cỏ tàn lụi, cát vàng đầy trời. Một khe suối nhỏ trong mấy tháng đại hạn đã trở nên khô cạn, chỉ còn lại đất đai rạn nứt.

Sau khi tiến vào khe vực, đừng nói người ở, ngay cả bóng dáng của động vật cũng không thấy, vật sống duy nhất có thể nhìn thấy cũng chỉ có quạ đen bay tới bay lui. Trời tối như mực không chút sắc màu, làm phong cảnh tiêu điều bốn phía tăng thêm chút thê lương.

Nhìn rừng rậm giống như phù thủy trong phim ngoại quốc.... Dụ Phi đánh giá ở trong lòng, vì thế thời điểm Mục Phong đại thúc nói phải ở trong này nghỉ ngơi một đêm, trừ bỏ Dụ Phi thì tất cả tiểu tử phía nam đều thập phần không muốn.

“Sao có thể ngủ đêm ở nơi như thế này chứ!” Tiểu tử ồn ào lớn tiếng nói với Mục Phong, là tú tài duy nhất trong thôn Dụ Phi bọn họ, Quý Diễn Chi.

Cha mẹ Quý Diễn Chi chết sớm, phụ thân cũng từng là tú tài, khi còn sống trên đời cũng từng dạy bọn nhỏ học chữ mà không thu một đồng, rất được mọi người kính trọng. Quý Diễn Chi từ nhỏ đã được phụ thân dạy ra một thân dáng vẻ thư sinh, nhìn thập phần nho nhã. Đáng tiếc cũng giống như phụ thân, nhiều lần vào kinh đi thi cũng chỉ có thể làm tú tài.

Lần này mất mùa, Quý Diễn Chi sau một lần nữa thi rớt thì ý chí trở nên nguội lạnh, cũng không biết là nhất thời giận dỗi cái gì, sau khi bán của cải trong nhà lấy tiền mặt, liền đi theo nhóm tiểu tử tới bắc Man tộc ở rể.

Người có văn hóa luôn được kính trọng, Quý Diễn Chi nháo như vậy, nguyên bản các tiểu tử khác trong lòng bất mãn cũng hùa theo, la hét ầm ĩ, không muốn ở nơi địa phương quỷ quái này nghỉ đêm.

Mục Phong có chút đau đầu, vài lần đón rể trước đi tới một sơn cốc, hoàn cảnh so với nơi này tốt hơn rất nhiều. Đáng tiếc một lần nham thạch phun đã chặn lại đường vào cốc, bọn họ chỉ có thể thay đổi đường đi, mà hắn lựa chọn ngủ đêm tại đây, cũng là có nguyên nhân....

“Phu quân nếu thật sự không thích nơi này, chúng ta đây liền đổi nơi....” Phu lang được Quý Diễn Chi tuyển chọn thấy biểu tình cố chấp của hắn cũng có chút khó xử, a cha nói gả cho phu quân thì phải nghe lời phu quân....

“Chúng ta cũng không ở lại nơi này!”

“Đổi chỗ khác đi.”

“Đúng vậy, nhiều quạ đen như vậy rõ ràng là điềm xấu.....”

Các tiểu tử khác cũng đều đề nghị với ca nhân của mình, trong lúc nhất thời Mục Phong đại thúc cũng không biết phải trấn an như thế nào.

Dụ Phi thấy Quý Diễn Chi đã ngồi trở lại mộc bản xa, cười lạnh vài tiếng, lắc đầu nói: “Quý tú tài thật đúng là đọc nhiều sách thánh hiền.”

“Ngươi có ý gì!” Quý Diễn Chi giận dữ nhìn.

“Sử không nói quái lực loạn thần, uổng phí người ta tìm cho các ngươi một nơi an toàn, các ngươi lại bởi vì chính mình nhát như chuột mà nghi thần nghi quỷ, còn cứng rắn lôi kéo ca nhân của mình dấn thân nơi nguy hiểm, không phải là cô phụ lời dạy của thánh nhân sao?”

“Ngươi cảm thấy nơi này rất an toàn?”

“Phải.”

“Thật sự là chê cười!” Quý Diễn Chi ngày xưa ở trong thôn, đều được người kính trọng. Lần đầu tiên có người ở trước mặt hắn khiêu khích minh mục trương đảm (trắng trợn)như thế, vậy mà lại là cái tên làm náo loạn lúc đón rể, trong lòng nén giận, “Ở đây không có dấu vết người sống, phạm vi vài dặm quanh đây trừ bỏ quạ đen thì không gặp bất cứ sinh vật sống nào khác, ngươi lại cảm thấy nơi này an toàn?”

“Bằng không thì sao?” Dụ Phi cảm thấy buồn cười nhìn hắn, “Quý tú tài cảm thấy, tại nơi rừng núi hoang vắng có thể gặp được sinh vật sống nào? Ngươi muốn nhìn thấy sói, hay là hổ?”

Quý Diễn Chi bị Dụ Phi nói ngược trở lại, nhất thời bị nghẹn, Dụ Phi liếc mắt nhìn mấy tiểu tử xung quanh sắc mặt trở nên thập phần nhục nhã, thản nhiên nói: “Hiện giờ sắc trời đã tối đen, đúng là thời điểm đi kiếm ăn của rất nhiều dã thú săn đêm, đường ban đêm có bao nhiêu nguy hiểm không nói. Mục Phong đại thúc lựa chọn địa phương này nhìn có vẻ hoang vắng, nhưng thật ra bằng phẳng an toàn, chỉ cần đốt lên đống lửa thì có thể nhìn thấy rõ tình huống trong phạm vi mười thước, hoàn toàn không cần lo lắng dã thú sẽ nhờ vào cây cỏ che dấu mà tập kích. Chỗ cao khi gặp phải đàn thú cũng có thể trước tiên chạy vào khe núi, dễ thủ khó công nhất. Chẳng qua ngủ một đêm thì không cần xây dựng doanh trại tạm thời, tiểu tử phía nam chúng ta không đến mức địa vị cao quý như vậy chứ?”

Dụ Phi nói một phen thật dài đánh vào lòng mọi người, tiểu tử mới vừa ầm ĩ muốn rời khỏi cũng đều an phận. Sắc mặt Quý Diễn Chi hơi khó coi, nhưng suy tư một lúc thì cũng thành tâm cúi đầu, “Là ta nghĩ không đúng, đa tạ Dụ huynh nhắc nhở.”

Dụ Phi nhíu mày, xem ra Quý Diễn Chi này không phải chỉ là một thư sinh thối nát không hiểu tiếng người, là người có thể kết giao.

Thấy tình hình được trấn an, Mục Phong nhẹ nhàng thở ra, tiểu tử kêu Dụ Phi này, quả nhiên rất đặc biệt. Trên mặt vẫn mang theo ý cười kêu mọi ngươi đốt lửa, lấy ra lương khô. Mấy đống lửa chậm rãi được đốt lên, các ca nhân thu thập thật tốt chỗ cho phu quân của mình ngồi xuống, đều lấy ra lương khô đã chuẩn bị từ trước.

Nhìn có chút quen thuộc lại có chút xa lạ... Thịt bò? Dụ Phi ước lượng miếng thịt cứng rắn màu sắc cháy đen trong tay, giống như một khối trong môn ném đĩa, có thể lấy để đập người.

“Ngươi ăn có quen không?” A Từ đưa qua một túi nước, “Có chút cứng, cẩn thận kẻo nghẹn.”

Dụ Phi tiếp nhận nước uống một ngụm, thấy A Trác cùng A Loạn cũng cầm trong tay một khối màu vàng đen sần sùi gì đó.

“Các ngươi ăn cái gì vậy?”

“Bánh cỏ thảo.” A Loạn ngăn lại tay của Dụ Phi, “Không thể ăn, ngươi ăn thịt đi.”

“Đều phải kết hôn, vốn nên đồng cam cộng khổ.” Dụ Phi cứng rắn kéo lấy một miếng bỏ vào miệng, vị chua chát bao trùm vị giác của hắn. Quả nhiên không phải khó ăn bình thường, thật sự có thể so với vỏ cây hắn từng ăn ở rừng mưa nhiệt đới đời trước.

“Đây là làm từ cái gì?” Dụ Phi uống một ngụm nước đem thứ mắc ở trong họng nuốt xuống, cũng từ trong tay A Loạn lấy ra một khối nghiên cứu.

“Là lá cây cỏ thảo thêm một chút bột mận gai làm thành.” A Từ nghĩ tới phía nam không có thực vật này, cũng đơn giản giải thích cho Dụ Phi: “Đại khái chính là một loại cây cỏ cùng một loại hạt mài ra thành bột.”

“Thật khó ăn.” Dụ Phi ghét bỏ mà bỏ vào miệng nhai, không dám nhai nhiều mà nhanh chóng nuốt xuống.

“Vậy ngươi còn ăn.....” A Loạn thấy Dụ Phi vẻ mặt khổ qua cũng nhíu nhíu mày, hắn còn tưởng rằng Dụ Phi vừa ăn miếng thứ nhất sẽ nhổ ra.

“Nhìn ngươi lòng dạ hẹp hòi kìa, được rồi, bồi thường cho ngươi.” Dụ Phi dùng sức ngắt một miếng trong khối thịt đưa cho A Loạn.

“Này....” Đây mới là đồ ăn tốt, A Loạn đem thịt đưa trở về, “Ngươi ăn đi, ta không bắt ngươi bồi thường.”

“Không được, phu quân của ngươi không chiếm tiện nghi của người khác.” Dụ Phi nhìn cũng không nhìn đem miếng thịt nhét vào miệng A Loạn, cũng không ngẫm lại thời điểm ban ngày chính mình chiếm tiện nghi của người ta nguyên một đường. Sau đó y lại xé thịt ra đưa cho A Trác cùng A Từ, “Đem bánh của các ngươi chia nhỏ ra cho ta đi, mọi người cùng ăn.”

“Cám ơn.... ” A Trác ánh mắt luôn trầm tĩnh không gợn sóng, chợt trở nên xao động đầy nhu hòa. Dụ Phi cười cười, hướng A Trác ngoắc ngoắc ngón tay, “Lại đây.”

A Trác không rõ mà đi lên, Dụ Phi nắm chặt thời cơ hôn lên mí mắt hắn.

“Ngươi làm gì vậy!” A Loạn nguyên bản cũng chìm trong cảm động nhất thời bùng nổ, Dụ Phi sờ nửa bên khuôn mặt đã trở nên nóng bừng của A Trác, “Muốn cảm tạ thì phải có hành động cảm tạ nha, ai, các ngươi có muốn cảm tạ không?” Nói xong quay đầu lại nhìn A Loạn cùng A Từ.

“Cảm tạ cái rắm!” A Loạn nhai thịt quay đầu đi, “Ngươi so với hồ ly trên thảo nguyên còn khiến người chán ghét hơn.”

Đừng tưởng rằng ngươi vừa nói vừa ăn thì ta không thấy nếp nhăn nơi khóe miệng khi cười, Dụ Phi nheo lại mắt, đứa nhỏ không được tự nhiên thì cần phải điều giáo nhiều hơn.

Sắc trời dần dần tối đen, khe vực ban ngày trống trải hoang vắng vào buổi tối, những ngôi sao tràn ngập bầu trời làm không khí trở nên có chút lãng mạn. Nguyên bản các ca nhân quyết định thay phiên nhau gác đêm để phu quân nghỉ ngơi, nhưng nhóm tiểu tử phía nam ban ngày không nhúc nhích, nên so với ca nhân cưỡi ngựa nguyên một đường còn tinh thần hơn. Dụ Phi đơn giản đề nghị nhóm tiểu tử gác đêm, dù sao ngày mai tiểu tử mặc kệ là ở trên mộc bản xa hay là giống chính mình được cưỡi ngựa ôm công chúa, đều có thể ngủ bù. Nhưng Mục Phong đại thúc vẫn rất lo lắng, sau khi bàn bạc thì quyết định mỗi nhà một ca nhân thay phiên gác đêm một canh giờ, nhóm tiểu tử nếu không ngủ thì tụ lại tâm sự.

Kết quả đến sau nửa đêm nhóm tiểu tử cũng chỉ còn lại Dụ Phi cùng Quý Diễn Chi, còn có ba người Nguyệt thay phiên gác đêm.

“Ngươi còn không đi ngủ?” Quý Diễn Chi thấy bộ dáng gầy yếu của Dụ Phi, trong mắt lộ ra chút quan tâm. Phụ thân Quý Diễn Chi là môt người tâm tư nhân hậu, từ việc hắn dạy bọn nhỏ không lấy tiền liền biết, Quý Diễn Chi được hắn tận tâm giáo dưỡng tự nhiên cũng sẽ không kém. Trước đó cùng Mục Phong làm ầm ĩ, kỳ thật cũng là lo lắng cho an toàn của mọi người.

“Quý tú tài cũng không ngủ?”

Quý Diễn Chi cười cười, có chút chua sót, “Về sau đừng gọi là tú tài gì, rời khỏi phía nam, công danh này đó không có chỗ dùng.”

Sách, xem ngữ khí này, giống hệt vò đã mẻ lại sứt. Dụ Phi chọc đống lửa, bình tĩnh nói: “Quý đại ca đọc sách, cũng chỉ để khảo thủ công danh sao?”

“Tất nhiên là không phải.” Phụ thân từ nhỏ dạy hắn, đầy bụng đều là thi thư. Hắn vẫn ngưỡng mộ phụ thân, nghĩ muốn trở thành người có học thức giống như phụ thân. Mặc dù bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không thể tiến vào con đường làm quan, nhưng mục đích hắn học ở trường, cũng không phải chỉ vì hoàng bảng trên Kim Loan điện.

“Tú tài là sự khẳng định về tài học của Quý đại ca, a phụ ta thường nói, Quý phu tử cùng Quý đại ca, đều là người đáng được thôn dân tôn kính. Lần này có thể cùng Quý đại ca đi bắc Man tộc, rất nhiều tiểu tử trong lòng đều cảm thấy đáng giá hơn một chút.”

Quý Diễn Chi ngẩn người, thần sắc phức tạp, “Ta cũng chỉ là giống như các ngươi cùng đường.....”

“Đường là do chính mình đi.” Dụ Phi nói: “Đi tới địa phương mới chưa hẳn đã không tốt, học vấn của Quý đại ca đến chỗ nào cũng sẽ không bị vứt bỏ, chúng ta về sau có thể còn cần Quý đại ca chỉ giáo ở địa phương mới nữa.” Hắn cũng không muốn làm một đứa nhỏ thất học, sau khi đi vào thế giới này hắn giống như người nửa mù chữ, một chữ phồn thể cũng không viết được, làm sao có thể không ôm đùi lão sư tương lai cho thật tốt.

“Đa tạ.” Quý Diễn Chi hạ mắt, bỗng nhiên cảm thấy đè nén trong lòng được giảm đi đáng kể.

Đúng vậy, nhóm tiểu tử đang đi bắc Man tộc, ai mà không đầy bụng phiền muộn đối với ngày sau lo sợ không yên. Nhưng nếu đã quyết định rời khỏi, nên có quyết tâm, ngày về sau phải dựa vào chính mình. Dù sao về sau, hắn cũng là người có gia đình.

Nhưng nghĩ như vậy, Nguyệt vẫn ngồi ở một bên không hé răng đưa túi nước cho hắn, “Uống chút nước đi phu quân, ta vẫn đặt gần đống lửa cho ấm, môi của ngươi đã khô rồi.” Càng tới gần bắc Man tộc, chênh lệch nhiệt độ trong ngày càng lớn. Ban ngày thái dương chói chang, ban đêm thì sao sáng khắp trời, không khí lại lạnh và khô. Trên thân Quý Diễn Chi được bọc thêm thảm da dê, sau khi tiếp nhận nước của Nguyệt truyền qua, chỉ cảm thấy ấm áp đến tận đáy lòng.

“Ân, ngươi cũng uống một ngụm, lập tức nên đổi người.”

“Không có việc gì, ta nguyện ý trông coi thêm bồi phu quân một hồi.” Nguyệt cười lộ ra hai cái răng nanh tuyết trắng, tuy từ đầu đúng là có hứng thú với Dụ Phi, nhưng sau này đi theo Quý Diễn Chi nhã nhặn thong dong, hắn cùng Dạ càng thêm thích phu quân này.

Này này này, hơn nửa đêm rồi còn tú ân ái gì vậy. Dụ Phi buồn bực quay đầu, liền đối diện với A Từ đang ngồi xuống.

“Được rồi Nguyệt, đến phiên ta gác đêm.” Từ ngồi vào bên cạnh Dụ Phi, cũng lấy ra túi nước của mình để gần đống lửa.

“Ta không cần.... “

Trong sự ồn ào của Nguyệt, Dụ Phi lại lộ ra tươi cười mà A Loạn ghét nhất, tay không dấu vết đặt lên thắt lưng A Từ.

Kỳ thật gác đêm và vân vân, có thể hâm nóng khiến cho tình cảm gia tăng, thật là chuyện tốt

~Hết chương 4

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Quý Diễn Chi là nam xứng trọng yếu ~ 【 tác giả ngu ngốc sau khi bắt hết sâu == 】 vội vàng đi tăng ca nhanh tay không kiểm tra liền có chuyện rồi, chờ tan ca hồi tưởng lại mới phát hiện lỗ hổng lớn về đoạn nước ấm này.... Nếu còn người không chú ý tới cũng không nhìn thấy đoạn này, nếu phát hiện xin hãy tha thứ cho tác giả nhất thời ngốc bức QUQ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.