Trong Môn Phái Của Ta Không Có Khả Năng Đều Là Nghiệt Đồ

Chương 1: Chương 1: Độc của dâm xà 1




Trên núi Tuyên Thành có xà yêu, giảo hoạt ác độc, làm nhiều việc ác, thích ăn nam tử trẻ tuổi.

Thậm chí chín người chết, bách tính bất an, liền thỉnh tiên sư trên núi Linh Vân tới nơi đây trừ yêu.

Núi Tuyên Thành, bên trong động phủ Cửu Khuê.

Bỗng tới chỗ rẽ, tiên sư cất bước đi vào, thấy trong đó mọi vật đều đầy đủ, giường gỗ mây, ánh nến rực rỡ, vầng sáng lan tỏa trong gió, trướng lụa mỏng, hình như là chỗ ở của người thường.

Tiên sư áo bào trắng dẫn đầu, một người ở phía sau, trong tay rút kiếm, thần sắc cảnh giác.

Có lẽ cả nửa ngày cũng không thấy mảnh vảy của xà yêu lay động, đệ tử ở phía sau dần dần buông xuống phòng bị, ngược lại nghi ngờ nói: “Sư phụ, sào huyệt của xà yêu kia thật sự ở nơi này sao? Vì sao chúng ta tới nửa ngày cũng chưa thấy nửa con yêu quái… Ồ, mùi yêu quái?”

Trong không khí truyền tới một mùi nồng nặc ngọt ngào, mùi thơm lạ lùng giống như hoa cỏ mùa xuân tỏa ra, ngửi lâu lại khiến dạ dày người ta chua xót, gần như muốn buồn nôn.

Lãnh Vô Sương thần sắt đột nhiên nghiêm khắc, từ từ nắm chặt kiếm trong tay, lạnh nhạt nói: “Chớ phí lời, ngưng thần bế khí, xà yêu kia sắp tới.”

Vừa dứt lời, một trận tiếng cười khiến người ta sợ hãi từ xa truyền đến gần, chỉ thấy trước cửa động lóe lên một làn sương dày đặc, tốc độ nhanh đến Bạch Sơ cũng không kịp nháy mắt, làn sương dày kia đã đến trước mặt hắn.

Hắn giật mình, theo phản xạ lui về mấy bước ở phía sau sư phụ mình, một đôi mắt trừng đám sương dày kia.

“Chà chà, bề ngoài nhìn tốt thế, chính là quá nhát gan, một chút ý tứ chơi đùa cũng không có.”

Đám sương dày từ không trung hiện ra một bóng người… Không, không thể xem là bóng người, nửa người trên của yêu quái này vẫn tính là người cá, mặc dù là hình dáng nam nhân, nhưng khuôn mặt yêu kiều tuyệt mỹ, môi đỏ da như tuyết, mặt mày lộ ra vẻ khiêu gợi lười biếng.

Nhưng yêu quái này khuôn mặt mỹ lệ, nửa người dưới lại dữ tợn khủng bố, kích thước thân bằng hai người nam tử trưởng thành đuôi rắn thô kéo dài, vảy rắn cứng lay động trong ánh nến chiếu rọi xuống ánh sáng lạnh khác thường.

Nó liếm liếm môi, sóng mắt chuyển từ Bạch Sơ đến trên người Lãnh Vô Sương, âm thanh mê hoặc.

“Hai vị tiên trưởng, tu hành nhàm chán, hôm nay đến động phủ của ta, có phải cùng ta làm chuyện thú vị lại có lợi với tu hành?”

Bạch Sơ bị ánh mắt của xà yêu kia nhìn cả người nổi da gà, run rẩy kéo lại vạt áo của Lãnh Vô Sương nhỏ giọng nói: “Sư phụ, tại sao lại là nam yêu? Bách tính không phải nói xà yêu kia thích cùng nam tử giao hoan sao?”

Yêu quái này là vật thính tai, nghe Bạch Sơ nói, chưa chờ câu trả lời của Lãnh Vô Sương, bản thân bụm môi đỏ nở nụ cười, thắt lưng mảnh khảnh xoay đến nổi bật, dường như thật sư cảm thấy Bạch Sơ nói rất thú vị.

“Lời vị tiên trưởng này nói thực thú vị, ai nói nam tử cùng nam tử không thể giao hoan? Ngươi không biết, có lúc nam tử gian giao so với nam nữ còn thú vị hơn, những nam nhân kia a, đem nghiệt căn dưới đáy đâm vào trong thân thể ta, bọn họ liền sảng khái muốn thăng thiên, nhân sinh có thể có được thú vị thế này, cho dù chết, bọn họ cũng là lời.”

Lời xà yêu nói truyền vào trong tai Bạch Sơ, giống như cái móc câu, ôm lấy ý thức của hắn dần lệch đi, dĩ nhiên chuyện nam nam có thể gian giao hay không như lời nó nói làm cho Bạch Sơ có chút ngạc nhiên.

Trong động phủ, màu ánh nến càng thêm ám muội, vị ngọt kia càng nồng nặc tới tận xương, yêu quái cười dịu dàng nhìn chăm chú vào thầy trò hai người, Lãnh Vô Sương cầm kiếm đứng tại chỗ cũ, cảm thấy đầu có chút mờ mịt, cực kỳ buồn ngủ, y quay đầu đi, thấy trên mặt tiểu đồ đệ của mình hiện ra thần sắc si mê, trong lòng hồi chuông cảnh giác đầy mãnh liệt, phản ứng lại biết đây là thủ đoạn mê hoặc người của yêu xà kia.

Thần sắc y không đổi, cấp tốc ở trên thiên linh huyệt của Bạch Sơ điểm mấy cái, mãi đến khi Bạch Sơ dần dần thức tỉnh, y giọng căm hận mắng một câu “Phế vật”, cũng không thèm nhìn tới vẻ mặt ủy khuất của Bạch Sơ, cổ tay hơi động, trường kiếm trong giây lát rút khỏi vỏ, ánh sáng lạnh trong suốt, thẳng tắp đâm tới trên người xà yêu kia.

Yêu quái không ngờ tiên trưởng tới lần này thật sự có tài, nhất thời không kịp phản ứng, bị Lãnh Vô Sương đâm trúng, vai trái hiện ra cái hố máu lớn, máu đen tí tách rơi xuống.

Xinh đẹp mềm mại vừa mới quét qua, vẻ mặt xà yêu trở nên oán giận ác độc, làn sương dày quanh thân bắt đầu bành trướng.

“Vốn nghĩ nếu hôm nay hai người các ngươi nguyện ý cùng ta giao hoan liền lưu cho các ngươi một hơi thở, không nghĩ tới là hai người liều mạng, được được được! Ngươi muốn đánh muốn giết, ta liền cùng ngươi, xem cuối cùng là ngươi chết hay ta chết.”

Nó hướng đỉnh nhọn tê một tiếng, lúc thầy trò Lãnh Vô Sương nhìn kỹ, nửa người trên cũng hoàn toàn biến thành thân rắn, toàn bộ thân xà tăng vọt, đầu cơ hồ đụng tới đỉnh sơn động, một mắt âm lãnh chăm chú nhìn Lãnh Vô Sương, giống như phải đem y ăn tươi nuốt sống.

Lãnh Vô Sương không thèm để ý, thả linh lực trong cơ thể ra ở xung quanh che chở, thân thể nhảy lên một cái, nắm chặt trường kiếm, cấp tốc bay về phía yêu xà kia!

Miệng rắn tê tê phun ra lưỡi đỏ tươi, cái miệng lớn như chậu máu, lộ ra răng nanh sắc bén trong miệng, thân rắn vặn vẹo mấy lần, cũng bơi lại hướng Lãnh Vô Sương.

“Ầm” một tiếng! Chỉ thấy kiếm của Lãnh Vô Sương cùng vảy cứng rắn của xà yêu va chạm dưới ma sát tạo ra tia lửa, cánh tay Lãnh Vô Sương chấn động, kiếm trong tay suýt chút nữa cầm không chắc, không đợi y suy nghĩ nhiều, con rắn kia linh hoạt nghiêng đầu lại, lúc đang muốn cắn Lãnh Vô Sương, cổ tay Lãnh Vô Sương uốn một cái, mũi kiếm xoay chuyển phương hướng, đối diện đầu rắn, lập tức đâm xuyên qua mắt xà yêu, đâm ra một lỗ thủng.

Cực kỳ bi thảm đều không đủ để hình dung hình ảnh trước mắt này, xà huyết màu đen đỏ từ đầu rắn chảy xuống thân rắn bóng loáng rồi chảy trên mặt đất, trong miệng xà yêu phát ra từng tiếng kêu thảm thiết của loài người, cơ hồ muốn đâm thủng màng tai.

Lãnh Vô Sương biết đại nạn của nó sắp truy tới, tuy là mắt lạnh nhìn, thấy tình trạng như vậy cũng không đành lòng, lúc đang muốn vung kiếm cho hắn một lần thống khoái, xà yêu kia đột nhiên lóe bên người y, hướng thẳng tới Bạch Sơ sau lưng phóng đi!

Đồng tử y đột nhiên co lại, hô to không ổn, đuổi sát yêu xà.

Tiểu đồ đệ này của mình không tốt, tính tình mềm yếu, tâm tính không kiên định, vì chưa bao giờ rèn luyện qua, Lãnh Vô Sương liền muốn dựa vào nhiệm vụ giết yêu xà lần này để hắn luyện tập một phen.

Nào nghĩ tới hắn lại không dùng được đến thế, không thể chống cự lại, trực tiếp xụi lơ trên mặt đất!

Lãnh Vô Sương nhìn thấy tình huống trước mắt, tức giận ngực đau lại không thể làm gì, xà yêu miệng mở lớn, đang muốn một cái nuốt Bạch Sơ, y không chút suy nghĩ, lắc người một cái chắn trước mặt Bạch Sơ, cùng lúc ấy tay trái dùng sức vung kiếm ra, thế công của xà yêu bị y cản lại mấy phần, nhưng vẫn cắn đứt cánh tay Lãnh Vô Sương.

Y rên một tiếng, trong mắt tóe ra lãnh ý, liền một kiếm vung ra, toàn bộ đầu rắn liền bị y chém rơi xuống đất, không nhúc nhích.

Trận đấu triền miên hỗn loạn rốt cuộc bằng việc yêu xà bị chém chết mà dừng lại, quá trình tuy rằng khốc liệt, nhưng mặc cho tốt xấu vẫn hoàn thành.

Lãnh Vô Sương nhìn đầu rắn trên mặt đất có chút vui mừng.

Nghĩ thầm: Chờ ta trở về núi Linh Vân, nhất định đi tới nơi hảo hữu ở sát vách đỉnh núi đòi chút rượu lâu năm uống một chút, những ngày qua ở Tuyên Thành, miệng sắp nhạt đến hỏng rồi.

Ánh mắt xoay chuyển, nhìn thấy Bạch Sơ thở dốc ngồi trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng.

Lại nghĩ: Chờ ta trở về núi Linh Vân, còn phải đem vật nhỏ vô dụng này ném vào bên trong cấm địa nửa năm đến một năm, nhìn thấy một con xà yêu lại sợ thành như vậy, ngày sau làm sao chịu trách nhiệm, chấn hưng Linh Vân phái?

Tâm tư vòng vo, Lãnh Vô Sương cũng chưa từng phát hiện, suy nghĩ của y bắt đầu loạn lên, tình huống đã có chút không tốt.

Tường bước đi về hướng Bạch Sợ, vẫn là đau lòng đệ tử vô dụng lại nghe lời nhất của mình, cúi người xuống vươn tay ra muốn đem hắn đỡ dậy.

Bạch Sơ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ chót, đầu đầy mồ hôi.

Hắn cảm thấy nhiệt độ trên người mình muốn nổ tung, huyết dịch dường như muốn sôi trào, kéo tay Lãnh Vô Sương lại kề sát ngực cọ, giống như có thể làm cơ thể khô nóng bình thường lại.

“Sư phụ… Sư phụ, đồ nhi thật khó chịu a,”

Giọng khàn, trong lòng bàn tay mồ hôi ướt đẫm, thân thể nóng đến dị thường, Lãnh Vô Sương cau mày dò xét cái trán Bạch Sơ, mặt tối sầm lại, bị Bạch Sợ ấn ngã xuống đất, mạnh mẽ áp chế lại, thân thể nóng bỏng cọtrên người Lãnh Vô Sương, đồ vật dưới quần từ từ thức tỉnh phồng lớn, cũng cọ tới cọ lui trên người Lãnh Vô Sương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.