Trò Chơi Luân Hồi

Chương 136: Chương 136: Đấu hoàng cường giả




Đại sảnh chìm trong im lặng, mọi người sững sờ nhìn Mặc Thừa dễ dàng bị hắc bào nhân bóp cổ lập tức không kiềm được nuốt một ngụm nước bọt.

Hơn mười phút trước Mặc Thừa còn đang hoạch định hùng đồ đại lược, nhất thống mấy tỉnh phía đông của Gia Mã đế quốc. Mười phút sau, ngay cả mạng nhỏ của hắn cũng bị người khác nắm trong lòng bàn tay.

Biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy quả thật làm cho mọi người trong đại sảnh có cảm giác khó mà tin được. Nhưng mặc kệ cảm giác không chân thực như thế nào, cái đang xuất hiện trước mắt bọn họ lại đúng là sự thật rành rành, một sự thật vô cùng tàn khốc.

Thanh danh hiển hách khắp mấy tỉnh phía đông, Mặc gia đại trưởng lão, Quái Tử Mặc lúc này đang trở thành một món đồ chơi trong tay người khác.

_ Các hạ, xin hạ thủ lưu tình!

Nhìn thấy hắc bào nhân chuẩn bị bóp chết Mặc thừa trong tay, trong đại sảnh, một tiếng quát thình lình vang lên.

Nghe tiếng quát, mọi người trong đại sảnh đều hướng mắt về nơi phát ra âm thanh, cuối cùng dừng lại trên người Cát Diệp vừa đứng dậy, lập tức sắc mặt có hơi biến đổi.

Tiếng quát của Cát Diệp ngược lại cũng làm cho động tác của hắc bào nhân đình chỉ một lúc.

Hắc bào nhân khẽ xoay người lạnh nhạt nhìn Cát Diệp đang đứng trên đài cao. Trên tay trái của hắn, một ngọn sâm bạch hỏa diễm nhàn nhạt không ngừng nhảy múa.

_ Giao Thanh Lân ra!

Nhìn chằm chằm Cát Diệp hồi lâu, hắc bào nhân lại xoay đầu đi. Dưới hắc bào, đôi mắt lạnh lẽo tập trung trên gương mặt gương mặt trắng bệch của Mặc Thừa, lạnh lùng nói.

_ Đại đại nhân, ta thật sự không hiểu người đang nói gì...

Bị ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú, gương mặt Mặc Thừa ẩn ẩn có chút đau đớn run rẩy nói.

Trong hắc bào, bóng người rõ ràng lắc đầu thở dài. Bàn tay hắn giơ lên, ngọn sâm bạch hỏa diễm giống như đang nhảy múa, sau đó vẽ lên một vòng trên không trung vừa khớp với gốc cánh tay phải của Mặc Thừa.

“Phặc”

Bàn tay hắc bào nhân như một lưỡi đao sắc bén, không hề gặp chút trở ngại nào xuyên qua cánh tay Mặc Thừa. Lập tức, một cánh tay từ bả vai rơi xuống tấm thảm đỏ xinh đẹp.

Cánh tay đứt dến tận gốc nhưng lại không một giọt máu chảy ra mà chỉ thấy một vết cháy đen. Hiển nhiên, trong nháy mắt lúc bàn tay hắc bào nhân quét qua, nhiệt độ nóng cháy của sâm bạch hỏa diễm đã đem những mạch máu trong đó thiêu rụi hoàn toàn.

Nỗi đau đớn khi bị cụt tay bất ngờ xảy ra làm cho khuôn mặt Mặc Thừa trở nên nhăn nhó, nhìn qua cực kỳ dữ tợn. Tiếng kêu thảm thiết, thê lương ẩn chứa sự đau đớn khó có thể che giấu như heo bị chọc tiết từ trong miệng hắn phát ra thật lớn làm cho mọi người trong đại sảnh trong lòng không khỏi nỗi lên một cổ hàn ý.

_ Thật tàn nhẫn!!!

Ánh mắt run rẩy nhìn gương mặt của người bị cụt tay, sắc mặt mọi người đều trở nên trắng bệch, khẽ nuốt một ngụm nước bọt.

Chỉ trong nháy mắt thời gian, cường giả danh chấn một vùng phía đông của Gia Mã đế quốc thình lình lại trở thành một người tàn phế. Sự chênh lệch cực lớn này khiến cho mọi người cảm thấy như đang lạc vào một giấc mơ.

_ Ngươi rốt cuộc là ai? Ta thật sự không biết ngươi nói gì...

Mặc Thừa kịch liệt thở hổn hển, khuôn mặt dữ tợn. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào bên trong hắc bào, cất giọng khàn khàn nói.

_ Ngươi đang lãng phí lòng kiên nhẫn ít ỏi của ta...

Âm thanh trầm thấp, lạnh lẽo lộ ra vẻ không còn kiên nhẫn. Tính cương quyết của Mặc Thừa vẫn không làm cho hắc bào nhân sinh ra chút cảm giác bội phục nào.

Bàn tay một lần nữa lại đưa ngang tạo thành hình dạng như một lưỡi đao, sâm bạch hỏa diễm lại hừng hực nhảy múa trên đó.

_ Ngươi giết chết ta, tiểu cô nương kia tuyệt đối cũng phải bồi táng theo!!!

Khuôn mặt Mặc Thừa cấp tốc run rẩy, đồng tử co rút nhìn theo bàn tay đang chậm rãi giơ lên. Một lúc sau, hắn cuối cùng nhịn không được rống lên.

_ Nguyên lai Thanh Lân vẫn còn sống a...

Nghe Mặc Thừa gào rú, hắc bào nhân nhẹ nhõm thở ra một hơi, khẽ nói thầm trong lòng.

_ Trong Mặc gia, người nào có quyền nói chuyện mau lăn ra đây, giao ra tiểu cô nương Thanh Lân đã bị các người bắt. Nếu không hôm nay, ta sẽ huyết tẩy Mặc gia!

Hắc bào nhân quay đầu, hướng đám Mặc gia đệ tử nhẹ giọng nói.

Mặc dù giọng nói của hắc bào nhân khá bình thản nhưng đám Mặc gia đệ tử đã từng thấy hắn ra tay tàn nhẫn như thế nào. Bởi vậy, bọn hắn không dám hoài nghi thực giả ra sao, lập tức có một người quay đầu chạy đi, sau đó biến mất khỏi đại sảnh.

_ Vô dụng! Tại Mặc gia này không một kẻ nào dám làm trái mệnh lệnh của ta!

Mặc Thừa thở hổn hển, xoay xoay cái cổ, muốn giãy giụa thoát ra khỏi bàn tay của hắc bào nhân nhưng không có nửa điểm tác dụng.

_ Ngươi nói thêm câu nửa, ta thiêu hủy đầu lưỡi của ngươi

Bàn tay thon dài chậm rãi giơ qua giơ lại lại trước mặt Mặc Thừa, sâm bạch hỏa diễm bao trùm trên bề mặt bàn tay phản xạ hào quang âm lãnh trong đồng tử khiến hắn mang những lời chuẩn bị thốt ra cưỡng ép nuốt trở lại vào bụng.

Chẳng bao lâu sau khi tên Mặc gia đệ tử biến mất, một đám người vẻ mặt kinh hoảng từ bên ngoài chạy vào đại sảnh. Sau khi nhìn thấy bộ dạng chật vật của mặc Thừa, sắc mặt bọn họ đều trở nên ngốc trệ.

Ai có thể nghĩ đến, Đại trưởng lão mà ngày thường cao cao tại thượng, tư thế hiên ngang lại biến thành bộ dạng thảm hại như thế này?

_ Vị đại nhân này, tại hạ chính là Mặc Lan, gia chủ của Mặc gia. Không biết Đại trưởng lão đã có điều gì đắc tội đến ngài?

Một trung niên thân mặc hoa phục bước lên hai bước, khách khí trầm giọng hỏi.

_ Mười phút sau, ta muốn gặp được tiểu cô nương Thanh Lân đã bị các ngươi bắt giữ. Nếu không làm được, Mặc gia cũng không cần thiết phải tồn tại nữa!

Dưới hắc bào, thanh âm băng lãnh cùng khí thế khủng bố đột nhiên bạo phát làm cho mọi người trong đại sảnh vẻ mặt đều tràn ngập kinh hãi.

“Cạch”

Hắc bào nhân vẫn đứng yên chờ đợi. Thế nhưng dưới khí thế hùng hồn áp bức, lấy vị trí hắn làm trung tâm, vô số khe nứt nhỏ bắt đầu lan tràn ra.

Nhìn những khe nứt chằng chịch như mạng nhện xuất hiện, Nạp Lan Yên Nhiên cùng Cát Diệp đã từng kiến thức qua khí thế với cường độ như thế này, sắc mặt đột ngột biến đổi thất thanh hét lớn:

_ Đấu Hoàng Cường Giả!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.