Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 238: Chương 238: Chương 238: Đối mặt với hiện thực




Tần Lạc nhận được điện thoại của Đường Từ Từ đã là buổi chiều hôm sau rồi.

“Lạc Lạc, cậu tìm mình có việc sao?”

“A...... Không có việc gì, Từ Từ, gần đây cậu có khỏe không?”

“Mình khỏe! Thời gian trước thấy tin tức của cậu với Hoắc Tứ thiếu đang yêu nhau, anh ta đối tốt với cậu không? “

Đường Từ Từ cố ý hỏi sang chuyện khác, cô thật sự rất muốn biết, yêu người đàn ông cao cao tại thượng như vậy, thật sự sẽ hạnh phúc sao?

Tần Lạc yên lặng vài giây, Hoắc Tứ thiếu?

Tin tức thời gian trước?

“Từ Từ, mấy ngày hôm trước mình mới bị tai nạn xe nhỏ, quên một số chuyện.”

Đường Từ Từ cũng ngây ngẩn cả người, bị tai nạn xe? Quên một số chuyện?

Chẳng lẽ Lạc Lạc quên Hoắc Tứ thiếu?

Cô bỗng nhiên không thể tin chuyện khoa trương lại giả tạo như vậy làm sao có thể phát sinh ở trên người bạn tốt...

Lập tức lại bật cười lớn, chuyện phát sinh ở trên thân mình thì làm sao không khoa trương lại giả tạo? Gia cảnh nhà cô vốn bần cùng vẫn còn cố gắng kiếm tiền cho chữa bệnh cho em trai, ban ngày đi làm, buổi tối còn phải làm thêm ở rạp chiếu phim buổi tối...

Đơn giản chỗ đó tiền lương cao, có khi trích phần trăm cả đêm bán rượu liền đủ một tháng sinh hoạt cho cô.

Gặp phải Liên Tấn Nghiêu là ngoài ý muốn, trở thành phụ nữ của anh lại càng hoàn toàn không có trong dự liệu...

Mặc dù anh đối xử với mình rất tốt, nhưng cô ở trong mắt anh chỉ là một sủng vật cần phải nghe lời mà thôi, làm gì có thể nói ngang hàng?

Nghĩ vậy, khóe môi Đường Từ Từ hiện lên nụ cười khổ, gặp phải người đàn ông tự phụ như vậy, cũng không biết là phúc hay là họa của mình...

Cô chậm chạp mở miệng: “Lạc Lạc, vậy cậu còn nhớ mình không?”

Tần Lạc gật đầu: “Đương nhiên, nếu không mình cũng sẽ không gọi điện thoại cho cậu.”

Đường Từ Từ còn nói: “Cậu đã quên Hoắc Tứ thiếu?”

Tần Lạc giật mình, thành thực trả lời: “Ừ.”

Trong lúc này, Đường Từ Từ cũng không biết nên nói cái gì.

Tại sao xảy ra tai nạn xe?

Tại sao lại chỉ quên Hoắc Tứ thiếu?

Trong khoảng thời gian này rốt cuộc Lạc Lạc sống thế nào?

...

Một loạt vấn đề quay chung quanh cô, cô rất muốn hỏi bạn tốt một chút, nhưng lời đến bên miệng, lại một chữ cũng hỏi không ra được, dù sao chuyện này thuộc vấn đề cá nhân, hơn nữa bây giờ Lạc Lạc đã không nhớ rõ, hỏi chỉ càng đa cảm thêm mà thôi...

Cuộc sống chính là như thế, luôn luôn cho cô chút kinh ngạc ngoài ý muốn.

“Lạc Lạc, vậy bây giờ cậu khỏe không?”

“Khá tốt, chỉ là một chút ngoại thương.”

“Cậu ở bệnh viện nào? Đúng lúc ngày kia phải trở về một chuyến.”

“Từ Từ cậu không ở thành phố A sao?”

“Ừ, bây giờ mình chuyển đến thành phố D.”

“A......”

Tần Lạc cũng không hỏi nhiều, cho cho rằng mình đã quên.

Hai người lại tùy tiện nói vài câu liền cúp điện thoại, Tần Lạc có chút hoảng hốt, cô yêu Hoắc Tứ thiếu?

Hoắc tiên sinh? Hoắc Kỷ Thành? Hoắc Tứ thiếu?

Mấy ngày nay, cô đã liên tục nghe ba cách xưng hô như vậy.

Cô đau đầu nâng trán, chẳng lẽ người này chính là người đàn ông mình gọi là “Chú” sao?

Cô càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn, chỉ là, mình điên rồi sao? Anh ta đã có một đứa con trai lớn như vậy rồi? Chẳng lẽ muốn mình làm mẹ kế con người khác?

Tuy nhiên tên nhóc kia nhìn rất ngoan manh đáng yêu, nhưng dù sao cũng là đi làm mẹ kế!

Tần Lạc có chút phiền táo tóm lấy tóc, không thể suy nghĩ! Nếu ông trời để cho cô quên việc này, có lẽ chính là cho cô một cơ hội bắt đầu lần nữa!

Dừng hẳn trước sai lầm, đi đường đúng đắn...

****

Dường như Hoắc Kỷ Thành mỗi ngày đều con trai đến bệnh viện thăm Tần Lạc, ôm một chút hi vọng cô có thể đột nhiên nhớ ra tất cả, nhưng hiện thực chung quy sẽ không làm cho người ta được như mong muốn...

Từ sau khi Tần Lạc ở chỗ Đường Từ Từ biết mình cùng anh đã từng là người yêu, thái độ cô đối với anh càng thêm ác liệt, bởi vì cô cảm thấy mình quên anh là ông trời cho cô lựa chọn lần thứ hai, một khi đã như vậy, vậy thì tuyệt đối không thể sai giống như vậy nữa.

“Chú, về sau hai người có thể đừng đến đây không, tôi thật sự không quen hai người.”

“Lạc Lạc, ở bên cạnh em vẫn phải quen sao?”

“Nếu chú trở lại thì tôi liền xuất viện.”

Giọng Tần Lạc rất không tốt, cô thật không muốn có bất kỳ quan hệ dính líu gì với Hoắc Kỷ Thành, nếu quên vậy thì cùng nói “Bye bye” đi!

Cần gì phải cố chấp?

Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành có chút bi thương, Hoắc Gia Tinh cũng rất uể oải: “Chị, chị không thích Tiểu Tinh sao?”

Tần Lạc vốn định nói “Đúng”, nhưng vừa thấy dáng vẻ Tiểu Tinh uất ức đáng thương kia, cô nhất thời nói không nên lời, thế nào đi đưa, đứa bé cũng là vô tội...

Thật ra, hai ba con bọn họ đều không có lỗi, chỉ là chuyện đã như vậy, còn không bằng để mình hạ quyết tâm kết thúc.

Nhưng, khi đối mặt với Tiểu Tinh, cô vẫn không đành lòng.

“Chị cũng không có không thích Tiểu Tinh, chị rất thích trẻ con, nhưng thích cũng không thể đại biểu cái gì, chị có cuộc sống của chị, hai người cũng có cuộc sống của hai người, hai bên không can thiệp vào nhau là tốt nhất, hai người nói đi?”

Tần Lạc cố gắng nói nhẹ nhàng, cô không muốn tổn thương đến bạn nhỏ.

Mi tâm Hoắc Kỷ Thành nhíu chặt: “Em nghỉ ngơi cho tốt, anh với Tiểu Tinh sẽ trở lại thăm em.”

Nói xong, thì dắt tay con trai rời đi.

Nhìn bóng lưng bọn họ, lời đến bên môi Tần Lạc vẫn không thể nói ra khỏi miệng, cô không khỏi thầm nghĩ: Từ khi nào thì mình trở nên mềm lòng như vậy rồi hả?

Ưm... Đoán chừng là không đành lòng tổn thương đến Tiểu Tinh!

*****

Buổi tối mới vừa ăn cơm chiều xong, thì Tần Lạc nhận được một cuộc gọi đến hiện là “Tiểu Kim”, cô do dự vài giây, mình lưu tên, chắc là người quen!

“Alo?”

“Chị Tần, thứ hai tuần sau phải đi công tác Hongkong hai ngày, em đã gửi tư liệu đến hòm thư của chị, chị kiểm tra và xem một chút, có bất kỳ nghi vấn gì thì gọi điện thoại cho em...!”

“Ách...”

“Chị Tần, tối nay em rất vội, không nói chuyện với chị được! Thứ hai chúng ta gặp ở sân bay Hongkong! Chuyến bay em đợi gửi đến di động của chị.”

“Ách...”

Sau đó không đợi Tần Lạc trả lời, bên kia đã cúp điện thoại.

Tần Lạc xoa xoa đầu, Tiểu Kim này là ai? Từ trong lời nói của cô ấy không khó đoán mình với cô ấy là đồng nghiệp...

Ài...

Cô thở dài, thì cầm lấy điện thoại di động mở hòm thư, khi nhìn thấy tờ tư liệu phiên dịch kia, lông mày cô nhíu chặt, sau đó từ từ giãn ra.

Không tồi, không tồi...

Cô mất đi sáu năm trí nhớ, nhưng cũng không quên chuyên ngành của mình, thuật ngữ chuyên ngành trên tư liệu cô nhìn tất cả đều hiểu, quả nhiên tri thức là tài nguyên cả đời, chỉ cần học thì thành của mình.

Cô tỉ mỉ nhìn văn tự trên tư liệu một lần, phía trên giới thiệu tường tận nội dung đi đi công tác Hongkong lần này, không gì không đủ.

Có thể thấy được, cô gái tên Tiểu Kim này làm việc rất có trách nhiệm.

Sau khi xem xong, cô lại lật xem các email trước của cô, trên cơ bản đều là văn kiện công tác Tiểu Kim gửi đến...

Nói như vậy, bây giờ mình làm công việc phiên dịch.

Cũng không ỷ lại, có nghề mưu sinh, còn là chuyên ngành mình học.

Không trách được ở La Mã mình có thể nghe hiểu lời bác sỹ nói, thì ra mình làm công việc phiên dịch, tiếng anh, pháp, kèm tiếng Ý cùng Arab.

...

Một ngày trước khi đi công tác Hongkong, Tần Lạc gọi điện thoại cho bạn tốt Bùi Tử Ninh, bây giờ người cô tin cậy nhất chính là cô ấy.

“Cái gì? Tình hình bây giờ của cậu còn có thể đi công tác Hongkong sao?”

Bùi Tử Ninh thật sự kinh ngạc, cô cảm thấy lúc này bạn tốt nên ở bệnh viện nghỉ dưỡng mới đúng, dù sao cô ấy quên rất nhiều chuyện, hơn nữa thương tổn trên mặt cũng chưa khỏi hoàn toàn.

Tần Lạc cảm thấy được không có việc gì: “Không sao! Đây là công việc của mình, hơn nữa mình vẫn không quên nội dung mình học, mình cũng không thể bởi vì quên chuyện xảy ra vài năm nay thì coi chúng không tồn tại, công việc là bát cơm mình dựa vào để sinh tồn, đương nhiên không thể vứt.”

Bùi Tử Ninh vẫn có chút lo lắng: “Nhưng...”

Ngược lại Tần Lạc an ủi cô: “Ai nha! Không sao! Đây là cuộc sống rèn luyện cho mình, cuối cùng mình phải trải qua, con đường về sau vẫn rất dài, mình sẽ không bị khó khăn nho nhỏ làm suy sụp cùng gục ngã!”

Trong lời nói của cô tràn đầy năng lượng, Bùi Tử Ninh chỉ có thể nói: “Được rồi! Có bất kỳ vấn đề gì nhớ gọi điện thoại cho mình đầu tiên, mặc kệ là ban ngày hay buổi tối, có nghe hay không?”

Trong lòng Tần Lạc ấm áp: “Ừ, biết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.