Tráo Huyết

Chương 20: Chương 20: Theo dõi




Những ngày sau đó, sau khi tan làm ở cơ quan, anh Khải không về nhà ngay mà lại đánh xe tới gần công ty xây dựng Komatsu, đỗ xe ở gần đó và tắt máy ngồi im lặng. Theo như những ngày anh đều đặn theo dõi, tên Toshiro này thường tan làm muộn hơn anh tầm hơn tiếng, 6h hơn hắn mới rời khỏi sở làm. Có những lần anh lại không may mắn gặp được hắn, có lẽ là hôm đó hắn nghỉ làm hoặc tan làm sớm nên anh không đến kịp. Từ sau khi vợ mất, hắn ta có vẻ lặng lẽ. Tan sở hắn sẽ rẽ qua đón đứa con trai ở trường học rồi đánh xe qua siêu thị mua đồ ăn và về nhà. Nếu như hắn không phải là một kẻ sát nhân tàn nhẫn không ghê tay thì có lẽ anh Khải cũng thấy cảm thương cho phận gà trống nuôi con của hắn. Giờ đây hắn phải chăm lo cho người mẹ già yếu cùng đứa con trai mới chỉ 7 tuổi.

Anh Khải cũng dành thời gian cả buổi tối đậu xe ngay bên dưới khu chung cư nơi nghi phạm sinh sống. Cả một tuần trời theo dõi hắn ta khiến anh vô cùng mệt mỏi. Tuy nhiên có vẻ như sau khi trở về nhà, hắn ta rất hiếm khi ra ngoài nữa. Chỉ có một vài lần anh Khải thấy hắn ta đi mua một số nhu yếu phẩm, đồ uống ở các cửa hàng tiện lợi gần đó rồi lại đi về. Trông hắn chẳng có vẻ gì là một tên sát nhân hàng loạt. Nhưng anh Khải vẫn tin vào giả thuyết của mình. Điểm sáng duy nhất trong suốt quá trình theo dõi của anh Khải đó chính là anh đã phát hiện ra hắn ta có sử dụng tài khoản ngân hàng ở chính ngân hàng làm việc của cô nhân viên là nạn nhân trong vụ án thứ hai. Chắc chắn khi giao dịch ở chi nhánh này, hắn ta đã biết được điều gì đó hoặc để nạn nhân biết được điều gì đó khiến hắn phải ra tay giết người diệt khẩu chăng?

Ở ba vụ án đầu tiên, anh Khải đã tìm được mối liên kết rồi. Tuy nhiên anh vẫn mắc kẹt ở vụ án thứ 4 cũng là vụ án của Hà, bạn thân Minh. Anh không biết làm cách nào mà hắn ta quen biết với Hà để rồi sau đó giết chết cô bé. Hay đơn thuần chỉ là hắn ta chọn bừa một nạn nhân ở khu phố Ginza rồi xuống tay sát hại cô bé? Cũng rất may là khu nhà anh ở rất gần nhà của nghi phạm nên anh cũng không mất quá nhiều thời gian trở về nhà nghỉ ngơi sau khi theo dõi hắn đến tận đêm muộn.

Thời gian cứ trôi dần đi như thế khi những cơn dông đang ngày càng kéo đến gần.

Vào ngày cuối tuần ấy, anh Khải đã liên hệ được với cảnh sát quản lý phòng tạm giam ông đội trưởng cũ để vào hỏi ông ta vài điều. Phải đợi chờ khá lâu và khó khăn lắm anh mới có cơ hội này. Thông thường những tên tội phạm bị liệt vào hàng nguy hiểm như ông ta sẽ không được phép gặp mặt bất cứ ai ngoại trừ luật sư cho tới khi phiên tòa diễn ra.

Anh có 5 phút để nói chuyện với ông ta, không hơn. Sau khoảng thời gian ở trong tù, ông ta trông hốc hác và đen sạm đi hẳn, khác với hình ảnh gọn ghẽ của ông ta thường ngày. Nhìn thấy anh, ông ta chỉ im lặng. Anh nhanh chóng cất lời

“ Tôi chỉ muốn hỏi ông một câu thôi. Mong ông thực tâm trả lời. Điều này rất quan trọng, có thể giúp cứu ông ra khỏi chốn tù đày này. Tôi tin ông không phải hung thủ của vụ án này...”

Ông ta khẽ gật đầu. Có vẻ như phải im lặng quá nhiều khiến cho ông ta chẳng còn linh hoạt như trước nữa.

“Ông có từng gặp Toshiro Akagawa, người chồng của nạn nhân đầu tiên không?”

“Anh tới đây có ai biết không?” Ông ta dè dặt hỏi “Làm ơn đừng để ai biết....”

Anh Khải lắc đầu:“ Chắc chắn là không rồi. Hãy trả lời đi...”

“Tôi chỉ vô tình có mặt ở sở cảnh sát phía Bắc Tokyo vào ngày hắn được mời đến đó để thẩm vấn. Còn lại thì chưa gặp mặt riêng lần nào.”

“Ông nói thật chứ? Nên nhớ là, điều này có thể cứu ông đấy. Ông chắc chứ? Vì bất kể lí do gì cũng không được giấu tôi..”

Ông ta khẽ gật đầu.

“Sắp hết năm phút rồi...” Người quản ngục nói với anh

“Tôi sắp xong đây. “ “Ông nói rõ hơn một chút về cuộc gặp đó được không? Bất cứ thứ gì. Mau lên.” Anh Khải giục, nói với ông đội trưởng.

“Tôi chẳng còn nhớ rõ nữa đâu. Thật sự là tôi không tiếp xúc riêng với hắn. Hôm đó được mời tới để bàn luận một số vụ án thôi...Bạn của tôi ở bên tổ đó mà.”

“Mau ra đi cậu gì ơi. Mong cậu đừng làm khó chúng tôi....”

“Được rồi.” Anh Khải đứng dậy.

“Từ từ đã...” Ông đội trưởng gọi với theo anh khi bị hai người quản tù đứng áp sát chuẩn bị lôi đi.

Ông ta luồn qua khe hở của cửa kính một tờ giấy nhỏ xíu, rồi nhìn anh với ánh mắt khẩn khoản. “Nguy hiểm lắm, cẩn thận...” Ông ta nói nhỏ rồi bị lôi xềnh xệch đi.

Anh Khải nhặt tờ giấy lên. Bên trong là dòng chữ của ông đội trưởng: Bệnh viện Tokyo, khoa Ung bướu.

Ông ta muốn ám chỉ điều gì đây? Anh Khải bực bội vì thời giờ nói chuyện với ông ta quá ít.

Ngay ngày hôm sau anh Khải tìm tới bệnh viện, lên đúng khoa Ung Bướu như trong tờ giấy ông đội trưởng nhắn nhủ. Cuối tuần sau, phiên tòa xét xử lưu động sẽ diễn ra. Anh phải nhanh lên mới được. Anh hỏi những cô y tá ở đó xem có nhớ tới người nào tên là Sumimura Ito tới đây không? Mọi người đều lắc đầu. “Anh có nhầm sang người tên Haraki Ito không? Ông ta hay tới đây thăm con gái lắm.”

Có khi nào ông ta sử dụng tên giả không nhỉ? Con gái? Ông đội trưởng có con gái riêng ư? Sao anh lại được biết là ông ta chỉ ở vậy với vợ???

“Chắc là thế rồi...Tôi nhầm đấy...Tôi cũng đến đây thăm cháu bé. Mong các chị dẫn tôi tới gặp cháu nhé....”

“Cậu có chắc cậu biết bố nó không? Tên nó là gì? Sao giờ cậu mới đến?” Người y tá lớn tuổi hỏi anh dồn dập với vẻ nghi ngờ.

“Tôi tôi...” Anh Khải lắp bắp

“Con bé bị câm điếc bẩm sinh, lại ốm yếu, ung thư máu nữa. Cậu không quen biết gì tôi không cho cậu vào thăm được đâu. Nó kia kìa.” Bà y tá chỉ vào trong cửa kính, có một cô bé gày gò xinh xắn đang ngồi trên giường, tay cắm đầy ống truyền, đầu đội chiếc mũ nỉ nhỏ, tô tô vẽ vẽ gì đó.

“Thôi cậu đi về đi...Có quyên góp hay giúp đỡ gì thì ra bàn tiếp tân làm việc nhé...” Nói rồi bà ta ẩn anh ra ngoài. Anh đành gửi thêm chút tiền để nhờ bệnh viện chăm sóc tốt hơn cho đứa bé mà anh cũng không biết là có ý nghĩa gì đối với cuộc điều tra của anh. Giá như anh có chuẩn bị tốt hơn để có thể tiếp cận được đứa bé. Anh đành đi về với đầu óc vẫn còn ngổn ngang những mảnh ghép không sao xoay lại cho khớp được. Vậy hung thủ làm cách nào để tiếp cận và tạo chứng cứ giả đổ tội cho ông ta được nhỉ. Ông ta có vai trò gì trong vụ án này? Sao ông ta lại đưa manh mối dẫn anh tới đây?

Minh lại rẽ qua căn phòng cũ của Hà. Giờ đây căn phòng vẫn đang bỏ trống vì chẳng ai dám thuê lại căn phòng của một người đã mất cả. Minh rút trong túi áo khoác ra một chiếc chìa khóa nhỏ, cái mà Hà đã từng đánh lại cho Minh để Minh có thể rẽ qua thăm cô bất cứ lúc nào Minh muốn. Thi thoảng Minh vẫn qua đây để thăm lại căn phòng, dù đồ đạc đã được dọn đi hết nhưng những kí ức vẫn còn nguyên. Minh mở cánh cửa ra khe khẽ. Bên cạnh cánh cửa là giá để giày giờ chỉ còn trống hoác. Minh đứng bần thần. Nhìn thấy chiếc giá, Minh lại nhớ nó hồi còn đầy ắp những đôi giày được xếp ngay ngắn của Hà trên đây. Hà thích sưu tầm giày, đặc biệt là giày thể thao, sneaker. Cùng lắm có thể bắt gặp một đôi giày búp bê xinh xắn. Hà tuyệt nhiên không thích đi giày cao gót. Cô bảo rằng phụ nữ chẳng cần đi giày cao gót mà vẫn tạo được nét quyến rũ riêng. Minh buồn ứa nước mắt. Tuy nhiên cậu lại nhớ lại giấc mơ lần trước. Hà đi giày cao gót và cao lên một cách khiếp đảm....

Minh không dám bước sâu vào căn phòng thêm nữa. Cậu bước ra ngoài khóa cửa rồi bỏ đi. Mải suy nghĩ, Minh chợt hiểu ra vài điều...

Minh trở về phòng, đứng trân trân trước tấm bản đồ Tokyo vẫn gắn trên tường. Tấm hình giày cao gót sắp hoàn thành. Nếu như gộp vụ án vừa rồi xảy ra ở khu dân cư Minato thì giờ chỉ còn một nét nữa là đôi giày hoàn chỉnh. Vụ án tiếp theo chắc chắn sẽ xảy ra ở trong trục dọc Asakusa cùng lắm là tới gần khu Taito, không thể xa hơn được. Có lẽ Hà báo mộng cho Minh về đôi giày cao gót này để nói với Minh về địa điểm gây án tiếp theo và cũng là cuối cùng chăng?

Lúc này trong lòng Minh dường như đã có đáp án rồi. Minh biết mình phải theo dõi ai để ngăn chặn vụ án cuối cùng này.

Sang tuần, những đám mây đen ẩm ướt đã xuất hiện. Dự rằng chỉ ngày mai ngày kia thôi, thành phố Tokyo sẽ đón những trận mưa cuối mùa. Chắc chắn hung thủ sẽ ra tay vào trận mưa đầu tiên chứ chẳng dại gì đợi đến những ngày sau nhỡ đâu đợt mưa chấm dứt đột ngột.

Anh Khải và Minh đều lên dây cót tinh thần sẵn sàng bám theo đối tượng của mình để ngăn chặn vụ án xảy ra. Minh đút vào trong balo con dao Thái, đề phòng khi giáp mặt tên hung thủ đầy nguy hiểm.

Như dự báo thời tiết, trời mưa âm ỉ từ sáng. Chiều hôm ấy, anh Khải xin tan làm sớm, sẵn sàng đồ đạc trong tay, anh đánh xe đến thẳng cơ quan của tên Toshiro như thường ngày rồi ngồi đợi chờ.

Đến chiều, Minh ra khỏi nhà, đợi dưới nhà nghi phạm mà cậu cho là hung thủ rồi đợi. 30 phút mà không thấy hắn ta ra khỏi nhà hay về nhà. Minh hơi hoảng. Cậu sợ cậu đến muộn quá mất. Minh vội vàng bắt tàu xuống thẳng khu vực Asakusa. Ở đây chỉ có vài khu ngõ nhỏ, không lo rằng cậu sẽ quá mất thời gian để tìm. Minh cứ vội vã đi quanh khu vực ấy trong suốt hai tiếng. Cậu tin mình sẽ bắt gặp được hắn.

Anh Khải đang ngồi trong xe dưới làn mưa lất phất để đợi Toshiro ra khỏi nhà trong tối nay. Chắc chắn hắn sẽ hành động và anh sẽ tóm gọn hắn. Tuy nhiên vẫn như mọi lần, anh ngồi đợi đến 7 giờ hơn mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Có thể là mai hắn mới ra tay chăng?

Minh co ro giữa làn mưa. Vì trời mưa nên những con phố vắng vẻ hơn hẳn ngày thường. Minh cứ luồn lách mãi giữa những con ngỏ trong khu dân cư. Cậu cảm thấy mình đang quá đánh liều. Cảm thấy không ổn, Mỉnh rút điện thoại ra nhắn một cái tin cho anh Khải: “ Em nghĩ mình đoán được hung thủ rồi, xin lỗi anh. Lát rảnh anh qua ngay khu Asakusa với em nhé...”

Điện thoại anh Khải kêu lên tin tít, là Minh. Anh đọc tin nhắn rồi cau mày. Anh dặn nó mà nó đâu có nghe, giờ anh không thể bỏ vị trí được.

Minh cứ lang thang như vậy thì đột nhiên cậu nghe thấy tiếng thét thất thanh của một cô gái: “Cứu với...”

Minh nhanh chóng chạy về phía tiếng thét. Nó phát ra từ trong một khu ngõ vắng vẻ. Tiếng thét im bặt. Minh mò mẫm trong ánh đèn đường vàng vọt về phía đó.

Cảnh tượng đập vào mắt Minh là một cô bé, tầm trạc trạc tuổi Minh, học sinh cấp ba gì đó, đang bị đè nghiến xuống đường, một người đàn ông mặc áo khoác đội mũ đen rất giống tên hung thủ đang bịt chặt miệng cô bé, tay phải giơ cao một con dao cán dài, chuẩn bị giáng xuống.

Nhìn thấy đôi ủng xanh của hắn, Minh chẳng còn nghi ngại gì nữa mà lao tới, ôm chặt tên thủ ác từ phía sau lưng rồi đẩy hắn ngã xuống đường.

“Chạy mau đi” Minh hét lên với cô bé. Cô bé mắt nhòe nước lùi lại phía sau rồi loạng choạng đứng dậy chạy đi...

Tên hung thủ điên tiết vùng dậy rồi quắp lấy cổ Minh làm cậu nghẹt thở. Hai người vật lộn với nhau trong khu ngõ tối. Hắn ta đè được Minh xuống dưới đất, nhanh chóng định giáng con dao xuống bụng Minh nhưng cậu né được, khiến con dao chệch lên bả vai phải. Minh đạp ngã tên hung thủ rồi tính đứng dậy bỏ chạy, nhưng vết thương đau đớn cộng thêm dư chấn sau vụ tai nạn khiến chân cậu không được khỏe như trước, Minh ngã sõng soài ra đất, tên sát nhân vùng đến, ngồi lên người Minh đoạn lật ngửa cậu lên. Hắn ta bịt chặt miệng Minh rồi cứ nhằm vùng bụng mà chuẩn bị đâm. Lần này Minh khó mà cục cựa được.

Con dao sáng loáng trong ánh đèn đường chuẩn bị đâm xuống....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.