Trần Duyên

Chương 519: Chương 519: Đại kết cục Một khúc ngàn năm (1)




Không biết qua bao lâu, trong đầu óc mơ hồ dần hé lộ ra chút ánh sáng, linh trí giống như mới được mở ra cũng là lúc hắn đang thức tỉnh.

“Ta đang... ở nơi nào?”

Ý thức của hắn đang kháng cự, cố gắng từ trong tăm tối vùng lên, trong lúc giãy dụa, hắn dường như nhận ra trong đêm đen có một điểm Thanh Oánh, tung bay theo gió, thản nhiên đi xa. Trong Thanh oánh có một thân ảnh nhu hòa như nước đang nhìn hắn, nàng dịu dàng là thể ôn nhu là thế cho nên có lúc hắn thậm chí đã quên nàng.

Cho dù là phải tu luyện Luân Hồi, nhưng mà nàng cũng chẳng buồn, chẳng vui nàng vẫn dịu dàng chấp nhận, vì sao màng phải làm như vậy, vì viện thủ cho hắn ư?

Nhưng mà tất cả đều đã là quá khứ, điểm Thanh Oánh kia tuy ôn nhu, nhưng lúc nào cũng rời xa hắn.

“Thanh Y!” Hắn hét lên điên cuồng bỗng nhiên ngồi dậy!

Chi nghe phanh một tiếng, có nước từ trên đầu rơi xuống đầu hắn đau buốt vô cùng. Bên giường có một người đang bưng một chén thuốc, do không để ý hắn ngồi dậy, cho nên đầu hắn đập vào cái chén, làm cho nó mát bấy.

“Tiểu tử thổi! Đã lâu không trở về, vậy mà khi tỉnh lại đã gây rắc rối rồi. Ai, đáng tiếc cho bộ y phục mới của ta!”

Người bên giường chừng hơn bốn mươi tuổi đầu trâu mặt ngựa. Kỷ Nhược Trần liếc mắt nhìn lại, nhất thời thốt ra:

“Chưởng quỹ!”

Người này chính là chưởng quỹ Trương Vạn Tài thấy câu nói này, sắc mặt chưởng quỹ mới có vẻ giãn ra, cười mắng; “Tiêu tử thối không ngờ ngươi còn nhớ rõ ta đúng là còn chút lương tâm.”

Hắn kinh ngạc nhìn chưởng quỹ chừng một khắc, sau đó mới bừng tỉnh mộng:

“Đúng rồi ta là Kỷ Nhược Trân!”

Nghĩ tới mình là ai thì quá khứ giống như thủy triều tràn về, làm cho hắn hiểu rõ tiền căn hậu quả, trong lòng hắn đã sáng tỏ vô cùng.

Vậy mà đã bách thể luân hồi giống như một cái vòng lớn, khởi đầu cũng là điểm kết thúc.

Trong đó có nhiều yêu hận đạn xen vào với nhau, cũng có ít nhiều hào hùng mất mác, bây giờ những chuyện đó cũng chăng còn ý nghĩa gì nữa.

Trăm kiếp trước, hắn từng là quân vương, oai hùng hiểm thấy, sau đó chỉ vì nụ cười của người ngọc, hắn đã huy động mọi người trong thiên hạ, xây dựng trúc đài trên đỉnh Thái Hành đặt tên là Lộc Thai.

Đài cao xây xong cũng là lúc thiên hạ phản, lúc này hắn mới biết người ngọc là yêu, nhưng cũng không mảy may hôi hận dùng đài cao mà thủ anh hào thiên hạ.

Khương Thượng phải mời xuống mười vạn thiên binh mới có thể khiển hắn bại lui, cuối cùng là thủ ở hẻm núi nhưng mà hắn vẫn cười nói như không.

Chỉ là hắn ngàn vạn lần cũng không ngờ, người ngọc cứ như vậy mà bỏ hắn đi, hắn phẫn hận châm lửa đốt đài sau đó đốt mình!

Bách thể luân hồi thoáng cái mà qua.

Kiếp này kiếp khác, hắn thành truyền nhân Cửu U, mà người ngọc bỏ hắn đi kiếp trước, kiếp này lại hóa thân thành Dương phi Ngọc Hoàn Kiếp trước nàng bỏ hắn mà đi, nhưng kiếp này cũng vì hắn mà chết, coi như là nhân quả tuần hoàn, tạo hóa trêu ngươi.

Chỉ là giờ phút này hắn đã biết, tình hình thực tế không phải là như vậy, nếu như không có những chuyện ngoài ý muôn, thì kiếp này hắn cũng định sẵn bị chết ở trong tay Dương Ngọc Hoàn, nữ tử yêu hận dây dưa với hắn không dứt, cũng chính là nữ tử này.

Ai lại đang âm thầm điều khiển luân hồi bài bổ sinh tử?

Nhưng mà Trần Duyên muôn đời, cho dù có liên quan tới ai hắn cũng không coi đó là trọng yếu nữa rồi hắn cử động làm cho giãn thân thể tâm niệm vừa động Cửu U Chi Viêm lập tức bùng lên. Hắn đánh một trảo vào trong hư không Tu La lập tức hiện trong bàn tay của hắn. Kỷ Nhược Trần cầm Tu La đi ra ngoài phòng

“Tiểu tử thối! Ngươi muốn đi đâu?” Chưởng quỹ đuôi theo sau hắn kêu lên.

“Côn Luân có một tiên nhân là Vũ Duẫn, ta đi xem hắn thế nào. Nếu như hắn còn sống ta sẽ giúp hắn quy thiên!” Kỷ Nhược Trần vừa đi vừa đáp, giọng nói lạnh lùng như băng

Nếu chưa chết, vậy thì hắn sẽ tái chiến với Vũ Duẫn nếu như tấm thân này đã bất thủ, cho dù có chiến bao nhiều năm nữa, cuối cùng cũng có thể khiển cho Vũ Duẫn hồn phi phách tán!

Trong nháy mắt hắn đã đi ra khỏi gian phòng tới đình viện, đang định nhảy lên phi hành, thì thân hình của Kỷ Nhược Trần bỗng trở nên cứng ngắc, đứng im tại chỗ!

Chưởng quỹ phu nhân đang từ bên ngoài sương phòng đi vào, trong tay đang cầm một điểm Thanh Oánh hướng về phía Kỷ Nhược Trần nói:

“Muốn nhanh chóng liều mạng như vậy làm gì? Này, ở đây có thứ người khác muốn chuyển cho ngươi, chắc là ngươi muốn nhìn xem!”

“Cái này. Đây là...” .

Kỷ Nhược Trân nhìn chăm chăm về điểm Thanh Oánh, nói không ra lời, nhưng mà chỉ nghe một tiêng keng. Tu La đã rơi xuống đất cắm sâu xuống nền đá xanh.

Hắn không nói gì, cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận Thanh Oánh trong tay của chưởng quỹ phu nhân, khi Thanh Oánh vào trong tay của hắn, hắn có thể cảm nhận trong đó chỉ còn lại một tia sinh cơ cực kỳ yếu ớt, nếu như không phải linh giác của hắn có một không hai thì hắn cũng không thể nào phát hiện ra được.

Lúc này Kỷ Nhược Trần đạo hạnh đại thành ngày xưa không thể so sánh được. Hắn suy ngầm trong chốc lát, đã có quyết định nhìn Trương Vạn Tài nói: “Chưởng quỹ, cho mượn một gian phòng dùng một chút”

Kỷ Nhược Trần vào trong gian phòng hảo hạng duy nhất của khách điểm. Trương Vạn Tài còn đang thảm não nhìn quanh, chưởng quỹ phu nhân thì không đi, thỉnh thoảng còn nhìn vào trong phòng. Khi Kỷ Nhược Trần đóng cửa, cũng chăng thèm bày cầm chế, mà căn bản hắn không có ý định giấu diếm.

Kỷ Nhược Trần trước tiên lấy ra Văn Vương Sơn Hà Đinh, lại đem Thanh Oánh cẩn thận từng li từng tí bỏ vào trong đỉnh, sau đó nhìn Thanh Oánh thật lâu, hai mắt từ từ nhắm lại.

Đôi môi của hắn mở ra thổi một luồng Cửu U Minh Viêm rót vào Sơn hà đỉnh!

Cửu U Minh Viêm giống như một làn sóng xanh, khi chui vào miệng đỉnh thì lập tức bùng cháy, trong khoảnh khắc Văn Vương Sơn Hà Đinh miệng phun ra lam hỏa, không ngừng bồi bổ cho Thanh Oánh!

Vật nào chẳng có tương khắc, Cửu U Chi Viêm có thể diệt vạn vật, nhưng cũng có thể sinh vạn vật, sơn hà đỉnh có thệ luyện yêu, cũng có thể tụ yêu, sự sống còn của Thanh Oánh tất cả đều phụ thuộc vào đây, nếu như có thể hi sinh hai thứ này, thì sẽ có hi vọng chuyển đổi tình thế.

Thấy tình cảnh trong phòng chưởng quỹ bỗng nhiên cả kinh những thớ thịt trên mặt giật giật, nhịn không được kêu lên:

“Đây chính là tiên đỉnh trong truyền thuyết, ngươi mà dùng như vậy nó sẽ bị hủy đấy!”

Chưởng quỹ phu nhân bỗng nhiên giận dữ, cầm lấy cái tai của Chưởng quỹ, cố gắng kéo ra ngoài một bên quát lớn: “Trương Vạn Tài ngươi nói bậy gì đó, mau cút sang một bên!”

Trương Vạn Tài nhịn đau, vẫn kiên trì kêu:

“Này, này! Tiểu tử thối ngươi là người duy nhất có Cửu U Chi Viêm, cho dù có sử dụng thì nhớ kỹ là lưu lại một chút nhé, chỉ cần có mồi lửa, thì sau này ngươi sẽ là lão đại của các giới, đừng nói Vũ Duẫn cho dù kể cả Tiên Đế cũng không dám trêu chọc vào ngươi. Này này, không thể phun ra nữa, mau dừng lại...á, á!!”

“Trương Vạn Tài!!”

Chưởng quỹ phu nhân chợt quát lên một tiếng, giống như là tiếng sẫm làm cho toàn bộ khách điểm rung lên bần bật, sức mạnh trên tay của nàng tăng lên, kéo lên Trương Vạn Tài trên mặt đất. Sau khi rống lên giận dữ, chưởng quỹ gào thét tiếng, tiếng tay đấm chân đá bắt đầu vang lên như một điệu nhạc.

Trong gian phòng hảo hạng. Kỷ Nhược Trần vẫn nghe được những câu nói này, nhưng mà nét mặt hắn chẳng có chuyển biến, Minh hỏa vãn cuồn cuồn không dứt tuôn ra.

Cửu U Minh Viêm đã sớm hợp thành một thể với hắn, nếu như trút toàn bộ Minh hỏa ra. thì sẽ đau đớn giông như là róc thịt rút xương. Nhưng mà tim của hắn không hề dao động từ khi Minh hỏa bắt đầu rời khỏi cơ thể, hắn không hề chớp mắt.

Văn Vương Sơn Hà Đinh đã trắng bệnh thân đinh run run bổng nhiên nổ thành ngàn vạn mảnh nhỏ, môi mảnh nhỏ đây đều có một tia lửa, tạo thành ngàn vạn tia lửa màu lam, nhanh chóng tụ lại một nơi, hóa thành một ngọn lửa cực lớn!

Sau khi ngọn lửa kia lóng lánh bẩy lần, chúng lập tức hóa thành khói bay đi, sau khi ngọn lửa biến mất, bản thân chúng chuyển thành xanh lè, trong suốt óng ánh.

Kỷ Nhược Trần mỉm cười, hắn vô cùng vui vẻ, khóe mắt đã có một giọt rơi lệ.

Cái gì mà thống trị sơn hà, cái gì mà xưng hùng các giới, cái gì mà ân oán tình thù, vào giờ phút này chỉ như mây khói mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.