Trẫm Thật Mệt Tâm

Chương 4: Chương 4: Dương đông kích tây




Xuất cung cực kỳ thuận lợi, Phương Duệ từ Nam Cung môn đi ra ngoài cưỡi ngựa do Dung Thái chuẩn bị.

Đi thẳng nửa nén hương, đi vòng cong một nén hương, lại quẹo phải quẹo trái một nửa nén hương, đã đến Thái Bảo phủ liền xuống ngựa.

Vì an toàn khởi kiến(gặp lại), hắn từ sau hẻm vòng qua Thái Bảo phủ, tính dựa theo tuyến đường cũ.

Truyện được đăng ở https://www.wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang web khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.

Cách vách là tướng quân phủ có tiểu viện nhỏ, ở đây bức tường thấp.

Người khác đều cho rằng tướng quân phủ đề phòng canh gác so với Thái Bảo phủ còn nghiêm ngặt hơn, nhưng hoàn toàn tương phản.

Tướng quân phủ đề phòng thật sự một lời khó nói hết, vì có thể thuận lợi đạt được mục đích, cho nên vẫn luôn nhịn xuống không nói cho chủ nhân tướng quân phủ biết nên thay đổi một đám tuần tra hộ vệ.

Từ hậu viện nhảy tường vào trong, căn bản không cần đề phòng, một bóng người tuần tra cũng không có, đang muốn từ sân hoang phế nhảy qua Thái Bảo phủ, lại nghe dưới bàn chân truyền đến tiếng mèo kêu.

Vừa cúi đầu, liền thấy một con mèo trắng như tuyết, giống như một cuộn len là Bạch Đoàn Tử đang cọ chân hắn.

Một đôi mắt màu giống như đá quý nhìn chằm chằm vào Phương Duệ, ánh mắt tội nghiệp này giống như van cầu hắn.

Bạch Đoàn Tử chính là...... Giống như kiếp trước, một phần cốt khí cũng không có.

Bạch Đoàn Tử một thân tuyết trắng, lông xù xù, có lẽ là chủng loại đặc thù, cái đầu không lớn, so mèo bình thường cũng giống nhau, chỉ là hơi nhỏ.

Từ trong lòng lấy ra một bọc cá khô, lấy một vài con cá nhỏ đặt trên mặt đất, Bạch Đoàn Tử ngửi ngửi liền cắn lấy.

Vừa nhai cá khô, vừa cọ cọ ống quần Phương Duệ, giống như có linh tính.

Nhìn Bạch Đoàn Tử có cử chỉ ngu xuẩn, Phương Duệ bỗng nhiên nhếch môi cười, cong lưng ôm nó lên.

Không kêu cũng không nháo, rất phối hợp, chỉ lẳng lặng ghé vào trong lòng hắn.

Sờ sờ lông Bạch Đoàn Tử, Phương Duệ có chút hoài nghi,

- Ngươi là miêu tinh, có phải cũng trọng sinh?

Truyện được đăng ở https://www.wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang web khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.

Mèo đương nhiên sẽ không nói, chỉ là cọ cọ ngực Phương Duệ, vẻ mặt lười biếng, mà lười biếng rất thoải mái.

Ôm Bạch Đoàn Tử dẫm tường thừa dịp bóng đêm nhảy vào cách vách trong sân.

Cách vách sân là một mảnh sáng chưng, nghe thấy tiếng bước chân đang đi tới.

Phương Duệ nhanh chóng đem tiểu bạch miêu ném vào trong sân cỏ, thuận đường thả hai con cá khô nhỏ, sau đó núp sau cột.

Bước chân người đi đầu tương đối nặng, tiếp theo là thanh âm dặn dò hạ nhân.

Nghe thấy giọng nói này, hai mắt Phương Duệ đều phát ánh sáng.

Tuyệt đối là Thẩm Ngọc!

- Công tử, nước ấm đã chuẩn bị xong, thỉnh người tẩy rửa.

Tẩy rửa....

Không biết vì sao, trong đầu hắn chỉ hiện lên một ý niệm duy nhất, chính là nhất định phải tự mình nghiệm chứng.

Truyện được đăng ở https://www.wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang web khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.

Nghiệm chứng kiếp trước lúc hắn lâm chung nghe được lời nàng nói rốt cuộc là thật, hay là ảo giác.

Nghiệm chứng Thẩm Ngọc có thật là thân nữ nhi, dù sao hắn cũng cảm thấy chỉ nhìn mà thôi, cuối cùng Thẩm Ngọc cũng là người của hắn, xem trước hay xem sau, cũng vậy.

Nghe tiếng bước chân của Thẩm Ngọc tiến vào tịnh phòng ( phòng tắm) ngoài cửa có hai nha hoàn nữ canh giữ, nhưng vào lúc này, bên trong bụi cỏ truyền đến tiếng mèo kêu.

Hai nha hoàn nhìn nhau một cái, hạ giọng nói:

- Trong viện này sao lại có miêu?

Một nha hoàn khác lắc lắc đầu:

- Ta cũng không biết, hay là bên cách vách tướng quân phủ chạy tới?

- Như thế nào lại chạy tới, lão phu nhân không thích miêu, nếu bị nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị đánh chết, mau tìm xem.

Hai nha hoàn dựa theo tiếng miêu kêu phóng nhẹ bước chân đi qua, sợ kinh động đến tiểu miêu, sẽ dọa nó bỏ chạy.

Khi hai nha hoàn bận rộn tìm tiểu miêu, có một đạo hắc ảnh dẫm lên tường leo lên nóc nhà, dưới chân không phát ra âm thanh.

Nhanh chóng bò lên nóc nhà động tác như nước chảy mây trôi, không có bất trắc.

Hắc y nhân ở trên nóc nhà dịch chuyển một mảnh ngói, lộ ra độ rộng bằng đầu ngón tay, ánh đèn xuyên qua khe hở.

Truyện được đăng ở https://www.wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang web khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.

Sau khi hắc y nhân hoàn thành toàn bộ động tác, hai nha hoàn mới từ trong hoa viên bế ra một tiểu bạch miêu.

- Này không phải là bạch tiểu miêu của tiểu thiếp bên tướng quân phủ sao? Sao lại chạy tới đây?

Nha hoàn ôm tiểu miêu nói:

- Ta đi đem tiểu miêu này trả lại, ngươi ở lại hầu hạ công tử.

- Ừ.

Trong tịnh phòng, đứng bên bồn nước, Thẩm Ngọc nghe thấy tiếng động bên ngoài.

Tay đang định cởi bỏ y phục trong nháy mắt dừng lại, liền hỏi:

- Tú Trúc, phát sinh chuyện gì?

- Hồi bẩm công tử, là tiểu bạch miêu ở cách vách Lôi đại tướng quân không cẩn thận chạy tới.

Nghe thấy chỉ là một tiểu miêu bình thường, bàn tay nắm chặt vạt áo mới thả lỏng xuống.

Thở dài nhẹ nhõm một hơi, Thẩm Ngọc bắt đầu cởi bỏ vạt áo, lúc Thẩm Ngọc là nam tử, chính là chi lan ngọc thụ, khiến cho thiếu nữ khuê các cũng phải nhìn trộm nhiều lần.

Ngay cả Phương Duệ cũng coi trọng Thẩm Ngọc, hắn cũng tự nhận lúc trước hắn coi trọng túi da của Thẩm Ngọc(bề ngoài).

Không âm nhu lại cũng không anh khí, giống như là một mâm thịt kho tàu.

( Yul:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.