Tra Công Muốn Tái Hôn Với Tôi

Chương 7: Chương 7: Tìm mẹ đi




Tần Duệ Lâm lái xe như bay trở về, từ xa đã thấy Tần Thần đứng đợi trước cổng, nhóc nhac thấy bóng ô tô thì hai mắt sáng ngời, sau đó phấn khích chạy đến. Tần Duệ Lâm dừng xe, Tần Thần ngó nghiêng mọi cửa kính, từ phía sau đến phía trước, thậm chí xém chút lật mình vào trong, qua mấy lượt xác nhận mẹ không ở trong xe, nhóc liền cụt hứng.

“Mẹ của con đâu?”

Trong lòng Tần Duệ Lâm rất ủ rũ, hiện tại hoàn toàn không tâm trạng nói qua nói lại với Tần Thần, liền nói: “Một ngày nào đó sẽ trở về.”

Tần Thần tất nhiên sẽ không bỏ qua cho câu trả lời lấy lệ thế này, “Cha đã nói sẽ đưa mẹ con về mà!”

“…”

“A! Nhất định là mẹ không muốn về với cha đúng không? Hừ, ai bảo cha lăng nhăng với người khác sau lung mẹ chứ, con đã bảo đưa con cùng đi, không chừng mẹ thấy con sẽ mềm lòng, vậy mà cha không nghe!”

“Con thì biết cái gì.”

“Con sao lại không biết chứ! ” Tần Thần ra vẻ người lớn “Không phải cha muốn chứng minh mẹ quan tâm cha hơn cả con sao, nhưng mà lần này cha thất vọng chưa, mẹ con chắc chắn đối xử với con tốt hơn hàng trăm lần với cha!”

“Cũng không hẳn vậy, con không biết mẹ con trước đây yêu cha nhiều như thế nào đâu!”

“Trước đây không tính, sau này mẹ sẽ thấy người mẹ yêu nhất là con!”

“… Không thể nào.”

“Hừ!” Tần Thần thở phì phì tức giận, hai tay vùng vằng bỏ đi, nhóc quệt miệng, tất cả cảm xúc đều hiện rõ ràng trên mặt, nhóc nhìn về phía con đường miên man trong lòng lại có chút rầu rĩ, hiện tại nhóc rất nhớ mẹ, thế nhưng rốt cuộc mẹ ở nơi nào chứ.

Tần Thần vô cùng lo lắng, có phải mẹ vì không cần cha mà từ bỏ luôn cả nhóc không, nghĩ tới đây, Tần Thần đột nhiên cay cay sống mũi, nhóc không muốn làm một đứa trẻ mồ côi mẹ, nếu đám thằng khốn Zickler nhất định sẽ cười nhạo nhóc!

“Mẹ… ” Tần Thần dùng mu bàn tay dụi dụi mắt.

Tần Duệ Lâm đi đến bên cạnhTần Thần, hắn ngồi xổm xuống ôm lấy vai con, nhẹ giọng nói: “Thần Thần, mẹ con nhất định sẽ trở về, tin cha được không?”

“Khi nào mẹ mới về?”

“Sẽ sớm thôi!”

“Nếu mẹ con không tha thứ cho cha… ” Tần Thần càng nghĩ càng thấy tuyệt vọng, nhóc thút thít khe khẽ, giọng nói có chút nức nở, “Cha, nếu như mẹ con không nhớ cha thì làm sao giờ? Tại sao cha lại làm mẹ giận chứ? Con nhớ… mẹ, con muốn gặp mẹ ngay lúc này!”

Tần Duệ Lâm không khỏi đau lòng, Tần Thần rất ít khi khóc, cho dù bị người ta đánh bầm dập mặt mũi cũng chỉ nghĩ cách đánh trả, nhưng bây giờ bởi vì nhớ mẹ mà khóc nấc vì buồn bã. Trước đây hắn chưa từng để tâm đến cảm xúc của Tần Thần, thậm chí cho rằng Tần Thần hoạt bát vui vẻ như vậy không mẹ cũng sẽ sống rất hạnh phúc, nhưng hiện tại hắn nhận ra mình đã sai rồi, Tần Thần cònlà một đứa trẻ, nhóc cũng cần sự quan tâm của mẹ, càng muốn được mẹ ôm vào lòng âu yếm như những đứa trẻ bình thường khác.

“Cha dẫn con đi gặp mẹ.” Tần Duệ Lâm lau nước mắt trên mặt Tần Thần, “Cha sẽ đi ngay bây giờ.”

*********

Quá trình thu âm ca khúc mới, một người từ trước đến nay rất ít phạm sai lầm như Hạ Hi lại liên tiếp mắc lỗi, không phải lỗi nhạc mà là sai lời, khiến người chế tác không khỏi toát mồ hôi. Vậy mà Hạ Hi vẫn bình tĩnh, hình như cậu chẳng hề phát hiện mình đã nhầm ca từ. Đến lần thứ mười phạm sai lầm, ngươi chế tác không nhịn được nữa phải tạm cho dừng thu âm.

Hạ Hi nhận được tin tức, liền im lặng ngồi xuống nghỉ ngơi, cậu thực sự bình tĩnh, song tâm tư lại như ở bên ngoài.

Người chế tác bất đắc dĩ tìm đến Khương Liêm, “Hạ Hi ngày hôm nay hình như không ổn lắm.”

Khương Liêm biết rõ, Hạ Hi tuy rằng ngoài miệng bảo không sao hết, trong lòng khẳng định vẫn lấn cấn việc kia, kỳ thật không thể trách Hạ Hi, bất luận là ai mà gặp chuyện thế này đều suy sụp, Tần Duệ Lâm quả thực chính là cực phẩm trong cực phẩm, làm gì có thiên tài nào vừa mới ly hôn lại chạy đến đòi tái hôn, kể ra nhất định sẽ bị người ta coi là “Nghìn lẻ một đêm”.

Còn Khương Liêm cảm thấy bất lực, chị chẳng biết nên khuyên Hạ Hi thế nào, Hạ Hi từng thích Tần Duệ Lâm như vậy, sao có thể dứt khoát buông tay.

“Nghỉ ngơi một lát đi.” Khương Liêm cười nói, “Tôi qua hỏi thăm chút đã.”

“Được, nếu Hạ Hi không khỏe thì cứ bảo cậu ấy không nên miễn cưỡng, thu âm buổi sau cũng không thành vấn đề.”

Khương Liêm gật đầu.

Hạ Hi phát hiện Khương Liêm, cậu day day thái dương, bình tĩnh nói: “Em biết chị muốn nói cái gì.”

Khương Liêm ngẩn ra, sau đó giả vờ ung dung ngồi ở bên cạnh, trêu ghẹo nói: “Này không giữ vững tinh thần ấy mà, có biết mình hát khó nghe thế nào không. Chị đảm bảo bản thu âm này mà truyền ra, nói không chừng fan của cậu sẽ bỏ chạy hết đó.”

“…”

Cái loại trêu đùa vô cùng tẻ nhạt này cũng có thể nói ra, Khương Liêm gãi gãi đầu, đầu nhức rất muốn đánh Tần Duệ Lâm một trận, đương nhiên, điều kiện đầu tiên là Tần Duệ Lâm không được oán hận nửa câu thừa nhận, cũng không được phản kháng.

Chuyện này nghe giống như bắt trăng đáy nước vậy.

“Chị Khương, không phải em cố ý hát sai, em sẽ lấy lại tinh thần nhanh thôi chị.”

Tâm trạng Khương Liêm cũng trùng xuống, “Hạ Hi, vấn đề hiện tại không phải là thu âm cậu biết không? Chị lo cho cậu đấy, hôm qua Tần duệ Lâm đến tìm cậu rất không bình thường, nói chị nghe được không, đến tột cùng cậu suy nghĩ cái gì?”

Hạ Hi trầm mặc hồi lâu, ngay lúc Khương Liêm cho rằng cậu sẽ không trả lời, Hạ Hi đột nhiên thấp giọng đáp: “Em nghĩ đến rất nhiều chuyện, càng nghĩ càng thấy không đáng, trước đây tại sao em phải bất chấp tất cả yêu hắn như vậy, rốt cuộc hắn có điểm nào đáng giá để em làm như thế? Từ đầu tới cuối coi em là gì chứ, muốn thế nào được thế ý, không thích thì ném đi.”

“Cậu có thể nhận ra điều này là đủ rồi, Hạ Hi, chuyện trước kia đều quá khứ, đừng suy nghĩ nữa được không?”

“Em cũng đâu có muốn, nhưng đầu óc cứ nghĩ đến, chẳng có cách nào ngăn cản được.”

“Nếu mệt sắp chết thế thì nghỉ ngơi trước đi.”

“Em không sao.” Hạ Hi kiên định, “Nếu hôm nay không ghi âm tốt bài này, em không về nhà đâu.”

“Cậu chắc chắn không?”

“Chắc chắn!”

Khương Liêm gọi nhân viên phòng thu đến tiếp tục công việc, Hạ Hi thử âm liên tiếp, cậu mừng vì mình đã khá nhiều hơn rất nhiều, cũng không mắc lỗi như trước. Cậu vô cùng cố chấp với việc này, dường như muốn đem âm nhạc chiếm toàn bộ trí óc, bỏ hết tạp niệm nảy sinh trong đầu.

Càng chống đỡ tinh thần cậu càng uể oải, mỗi tế bào trong thân thể đều phản đối, trong tình trạng đó, Hạ Hi nhưng vẫn thu âm xong ca khúc. Chờ âm nhạc dần dần kết thúc, Hạ Hi ra khỏi phòng thu âm bước đi có chút lảo đảo, người chế tác thấy thế kêu Khương Liêm dẫn dẫn cậu về nghỉ ngơi, còn anh quay về phòng thu âm tiếp tục làm việc.

Màn đêm buông xuống, Hạ Hi vừa đi ra khỏi cao ốc bị gió lạnh thổi qua khiến run rẩy, nhưng đầu óc lại đột nhiên tỉnh táo.

Khương Liêm duỗi thẳng lưng mệt mỏi, như trút được gánh nặng nói: “Được rồi, về nhà thôi!”

Khương Liêm lái xe, Hạ Hi ngồi ở ghế phụ mà rất buồn ngủ. Tâm trạng cậu hoảng hốt không phải hoàn toàn bởi vì Tần Duệ Lâm, Hạ Hi hiểu rõ, sở dĩ cậu nóng nảy bất an như vậy hầu hết nguyên nhân đều xuất phát từ Tần Thần, đã bao lâu chưa được gặp cậu con trai này?

Hạ Hi che mặt, cậu vừa áy náy vừa dày vò tự trách, lúc trước cậu đưa Tần Thần đến cho Tần Duệ Lâm bởi mong có thể cứu vãn được chút gì đó, nhưng cậu đã chiếm được gì chứ, ngoại trừ cốt nhục bị chia lìa cùng thống khổ thì chẳng hề có điều gì.

—— Thật ngu xuẩn! Mẹ kiếp lòng dạ thực ác độc! Làm sao mày xứng đáng với Tần Thần, bé nhất định hận mày chết đi được, làm sao mày còn có mặt mũi đối mặt với con!

Hạ Hi không ngừng chửi rủa, cậu căm thù hành vi của chính mình, nhưng không cách quay ngược thời gian, cậu đang bị giam cầm trong ván cờ, tìm không được ra cách thoát khỏi mà vẫn trọn vẹn đôi đường.

Căn hộ của Hạ Hi hiện nội thành, tuy rằng giá cả không rẻ nhưng được nhất là khung cảnh thanh tịnh, thiết kế trang nhã, mà quan trọng hơn là Khương Liêm cũng thuê ở tầng dưới, theo như chị nói, Hạ Hi ở đây tiện cho việc quản lí, phòng trừ trường hợp mất tích như lần trước.

Ô tô chậm rãi chạy vào trong biệt thự, Hạ Hi và Khương Liêm đi từ ga ra ở tầng hầm vào thang máy lên tầng, lại không nghĩ rằng thời khắc thang máy mở cửa lại gặp Tần Duệ Lâm.

Ánh mắt Hạ Hi dừng lại trước tiên ở Tần Duệ Lầm, sau đó rất nhanh chuyển đến đứa trẻ ở bên. Cậu bất động quan sát Tần Thần, dường như muốn khắc sâu từng cử động của bé vào trí nhớ. Da Tần Thần trắng nõn, ngũ quan đã dần sắc nét, nhóc ngủ không an phận trong vòng tay Tần Duệ Lâm, lông mi cong cong, môi mấp máy trong vô thức.

Tần Duệ Lâm nhìn Hạ Hi một lượt, vẻ mặt bình tĩnh nhưng đáy mắt như cuộn trào cơn sóng. Hắn nhích từng bước về phíc trước, rồi dừng lại rất nhanh, vừa mong đợi vừa do dự nhìn Hạ Hi.

Khương Liêm gãi đầu như gắt cỏ khô, giọng nói khàn khàn kháng nghị: “Sao anh lại đến đây nữa rồi, vẫn chưa để yên được hả!”

Tần Duệ Lâm không thèm để ý đến chị.

Cuối cùng Hạ Hi bước qua, cậu lại gần ngắm Tần Thần, sau đó vươn tay cẩn thận, hô hấp như ngưng đọng, như thể đây là một động tác vô cùng khó khăn. Cậu nhẹ nhàng chạm vào Tần Thần, rồi vội vàng thu tay lại, thấp giọng hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

“Tần Thần muốn gặp em, con vừa khóc lóc một lát, tôi dỗ không được cho nên đành phải đến tìm em thôi.”

Hạ Hi nhìn thoáng qua vành mắt hồng hồng của Tần Thần, tâm trạng phức tạp khó nói nên lời. Cậu rất muốn ôm chặt lấy Tần Thần, rồi lại sợ con sẽ giật mình tỉnh giấc, đành phải đè nén khát vọng mãnh liệt trong lòng, đi đến mở mật khẩu nhà mình.

Khương Liêm nhân cơ hội chạy ra sau Hạ Hi, không chút khách khí cản Tần Duệ Lâm lại.

Tần Duệ Lâm đối với bóng đèn Khương Liêm này cảm thấy rất đau đầu, hắn kéo tay đối phương, ánh mắt tỏ ý: Cô còn không đi?

Cái nhìn của Khương Liêm đắc ý: Dựa vào cái gì mà muốn tôi đi!

Tần Duệ Lâm: Chúng ta một nhà ba người đoàn tụ cô quấy phá không thấy xấu hổ sao!

Khương Liêm: Đừng cho là tôi không biết ý đồ của anh, có tôi ở đây anh đừng hòng làm được chuyện gì.



Hạ Hi vừa mở cửa, Khương Liêm nhanh chóng chạy vào trong, Hạ Hi nhìn thoáng qua Tần Duệ Lâm ở phía sau, vẫn tự mình vào trước.

Tần Duệ Lâm chăm chú đánh giá căn hộ của Hạ Hi, bên trong phòng khách rộng rãi sáng sủa, khiến người khác cảm thấy rất đáng thưởng thức, tuy rằng đồ dùng không nhiều lắm, nhưng chẳng có vẻ đơn điệu, trên ghế sa lon đặt mấy chiếc gối tựa cùng vài cuốn sách, trên bàn trà bày một bình hoa, hương thơm phảng phất, hắn đã vào trong, liền lưu luyến không muốn rời đi.

Hạ Hi là một người ưa sạch sẽ, thậm chí ở phương diện này có hơi thái quá, cậu không muốn nhìn thấy sự lộn xộn, nên dọn dẹp lúc nào cũng ngăn nắp, thỉnh thoảng còn bày them vài đồ vật trang trí.

Tần Duệ Lâm cảm giác thật ấm áp, kiếp trước sau khi Hạ Hi qua đời, hắn thường xuyên ngồi một mình chờ đối phương trong phòng, nhưng cho dù hắn có ngây ngốc bao lâu, Hạ Hi vĩnh viễn không xuất hiện, như thể hắn đang lâm vào một cơn ác mộng không lối thoát.

Nhưng hiện tại cuối cùng hắn cũng thoát khỏi cơn ác mộng kia

Có thể gặp lại Hạ Hi, đó là may mắn lớn nhất của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.