Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 96: Chương 96: Chương 66: Cung Âu - tôi chính là nhà của em 2




Hắn tình nguyện cô giống như lúc trước quăng sắc mặt cho hắn xem, như vậy ít nhất còn có sinh khí, không giống bây giờ chỉ là một con sâu đáng thương.

“Tôi đã từng thấy một câu nói trên sách.” Giọng nói của Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên vang lên trong xe, giọng nói bởi vì khóc mà có chút khàn khàn.

“Cái gì?”

“Câu kia nói, người tại sao phải có nhà, bởi vì cho dù bạn đi bao xa, tốt bao nhiêu, khổ bao nhiêu, vừa quay đầu lại, đều có một hậu thuẫn kiên cố ở nơi đó, bạn có thể tùy ý trở về đó nghỉ ngơi.” Thời Tiểu Niệm từ từ ngẩng đầu lên nói, nhìn về phía Cung Âu, bỗng nhiên cười, cười rất bình tĩnh: “Tôi là có thể sống được, nhưng mà tôi không có nhà.”

Cô đang bình tĩnh trần thuật một sự thật.

Từ nay về sau, cô liền thật không có nhà.

Thời Tiểu niệm cũng không có lại khóc, chẳng qua trên mặt tất cả đều là nước mắt, đôi mắt cô đỏ giống như bị máu tắm, cô đang cười, cười động lòng người, bên dưới môi là một mảnh vết máu, là bị cô gắng gượng mà cắn ra, màu sắc lộng lẫy mà tàn nhẫn.

Cung Âu chăm chú nhìn cô, ngực giống như bị cái gì hung hăng nghiền ép qua, đau đến toàn tâm.

“Sau này, Cung Âu tôi chính là nhà của em!”

Cung Âu gầm nhẹ lên tiếng.

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn hắn, hắn đang nói gì?

Bỗng nhiên Cung Âu nhào về phía cô, đè cô lại một góc, híp mắt nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ của cô, môi mỏng khẽ mở,, từng chữ từng chữ hấp dẫn mà kiên định: “Sau này, tôi chính là hậu thuẫn của em, em thích không hợp với ai liền không hợp với người đó, xảy ra chuyện gì Cung Âu tôi thu dọn tàn cuộc cho em!”

“Cung Âu...”

Thời Tiểu Niệm như thế nào cũng không nghĩ tới Cung Âu vậy mà sẽ nói ra những lời như vậy.

Một người đàn ông cô sợ hãi không kịp tránh lại nói lên những lời như vậy,

Cung Âu ngưng mắt thật sâu nhìn cô. bỗng nhiên đưa tay ra dùng ngón cái lau môi cho cô, đầu ngón tay hắn lập tức nhiễm lên một chút màu máu, hắn nhìn chằm chằm màu máu tươi nhức mắt kia, chân mày nhíu lại: “Em nghe cho tôi, bọn họ không muốn em, Cung Âu tôi muốn em! Ai chọc em, cho dù em cầm cây súng đi giải quyết người đó, tôi cũng xử lý cho em. nhưng... Tôi tuyệt đối không cho phép em lại làm ra chuyện buồn chán tự hủy hoại mình như thế này, có nghe hay không!”

Lại cắn môi thành như vậy.

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn, bây giờ mỗi chữ bá đạo của hắn đối với cô lại êm tai như vậy.

Cô đây là bị sao vậy?

Một giây kế tiếp, Cung Âu liền ngăn chặn môi của cô, hung hăng hôn lấy, bá đạo mà điên cuồng thưởng thức mùi vị trên môi cô, mùi máu tanh hòa trộn, làm cho hắn hôn như say như cuồng, giống như quỷ hút máu vậy, làm sao cũng nếm không đủ.

Hắn cạy môi cô ra, Thời Tiểu Niệm hơi mở miệng, mặc cho hắn hôn.

Không biết tại sao, đây là lần đầu tiên cô bị Cung Âu hôn mà không cảm thấy chán ghét, ngược lại một chỗ trống không nào đó trong cơ thể được nhồi đầy.

Ai cũng không cần cô.

Thế nhưng hắn nói, hắn cần cô.

Lông mi Thời Tiểu Niệm run rẩy, tùy hắn hôn, tùy hắn cạy môi cô ra, chiếc lưỡi lửa nóng của hắn cuốn đến, cướp hết toàn bộ hơi thở thuộc về cô.

Hắn đè ép cô vào một góc trên xe, hô hấp càng ngày càng nặng nề, thân thể cũng dần căng thẳng.

Cô cảm giác được thân thể hắn biến hóa, có chút không được tự nhiên.

“Lái xe! Về nhà!”

Cung Âu rời khỏi môi cô, hét lên với tài xế.

Lại không trở về nữa, hắn sợ là sẽ muốn cô tại chỗ này.

Thời Tiểu Niệm nhìn bộ dạng vội vàng của hắn mặt không khỏi nóng lên, hắn nói, về nhà, trở về.... nhà.

Rất kỳ quái, nỗi khó chịu đang cuồn cuộn trong đáy lòng cô đang từ từ tiêu hóa, cô không nhịn được nhìn về phía gò má anh tuấn hoàn mỹ của Cung Âu.

Hôm nay, hắn lại lần nữa ra mặt cho cô.

Bỗng nhiên Cung Âu quay đầu nhìn về phía cô: “Nhìn cái gì?”

“Không có gì.”

Thời Tiểu Niệm cúi đầu xuống, cằm rất nhanh bị hắn nâng lên, đưa mặt đến sát mặt cô, đôi mắt đen sắc bén, rất có bộ dáng không có hỏi đến liền không bỏ qua: “Nói, nhìn cái gì?”

Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là nhẹ giọng nói ra khỏi miệng: “Tôi là không nghĩ tới, vào lúc này, sẽ là anh ở bên cạnh tôi.”

Vào lúc lạc đàn, không giúp đỡ, bị vứt bỏ, người ở bên cạnh cô lại là Cung Âu, cái người tồi tệ lại chuyên chế cố chấp cuồng.

Nghe vậy, Cung Âu cong môi, trong mắt viết đầy đắc ý: “Cảm động chứ?”

Tài xế nói không sai, chỉ cần cưng chiều người phụ nữ tốt lắm, là có thể để cho người phụ nữ đó cam tâm tình nguyện ở bên cạnh, hắn biết nên làm thế nào.

“Có một chút đi.”

Thời Tiểu Niệm thừa nhận lúc này bên cạnh có người, đúng là để cho cô không có khó chịu như vậy.

“Mới có một chút?” Cung Âu nhíu mày.

“...”

Hắn còn muốn bao nhiêu?

Thời Tiểu Niệm không lên tiếng, đẩy ra bàn tay đang nâng cằm mình của hắn, quay đầu nhìn về phía cửa sổ ngắm phong cảnh bên đường đang không ngừng thụt lùi về phía sau, cũng giống như cuộc sống hai mươi năm từng ly từng tí cũng đều đang thụt lùi, từng chút từng chút lui ra khỏi sinh mạng của cô.

Trên cửa sổ xe in mặt cô, mơ mơ màng màng.

Thời Tiểu Niệm, sau này, cô luôn chỉ còn có một mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.