Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 94: Chương 94: Chương 65: Thư đoạn tuyệt 2




Thời Tiểu Niệm cúi đầu, tay cầm bút run rẩy, giọng nghẹn ngào không thể nói được câu hoàn chỉnh: "Con đã làm gì sai? Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ đều thích Thời Địch hơn con, các người lén lút đưa thức ăn cho em ấy, lén lút dẫn một mình em ấy đi lớp học bổ túc, các người còn lén lút dẫn em ấy đi chụp một bức ảnh gia đình khác, nếu con dư thừa như vậy tại sao lại không sớm đưa con đi đi, từ khi con chưa hiểu chuyện đã đưa con đi thì tốt biết bao."

"..."

Mân Thu Quân ngơ ngác nhìn Thời Tiểu Niệm, không nghĩ tới những chuyện này cô đều biết

Lúc đầu, vợ chồng họ vì không sinh được con mới nhận nuôi một đứa trẻ sơ sinh từ trong cô nhi viện. Không ngờ rằng vừa nhận xong thì phát hiện trong bụng đã có một đứa trẻ khác.

Thời Dịch là đứa con ruột không dễ mới có được, cho nên vợ chồng bọn họ khó tránh khỏi sẽ có thiên vị.

Bà cho là, làm những chuyện này Thời Tiểu Niệm sẽ không biết.

"Cũng bởi vì con không phải con ruột của các người, cho nên sai lầm gì cũng là do con, kết cục thảm hại gì cũng bắt con chịu." Thời Tiểu Niệm có chút kích động nói, nước mắt không ngừng rơi xuống: "Lúc đầu, người chăm sóc Mộ Thiên Sơ là con, anh ấy khôi phục thị lực, trở lại Mộ gia, các người lại dốc hết sức đẩy anh ấy đến với Thời Địch, lén lút nói với Mộ Thiên Sơ trước kia tình cảm của hai người họ tốt nhất. Các người chỉ đổ lỗi con dây dưa, nhưng các người có nghĩ đến cảm nhận của con hay không?"

"..."

"Bây giờ, con buông tay con nhận thua, con không dây dưa với bọn họ nữa, kết quả vẫn là con sai."

"..."

Thời Tiểu Niệm nắm chặt bút trong tay, nướt mắt đã rơi đầy mặt, giọng nói run rẩy dữ dội hơn: "Con lại phải biến thành cô nhi, lại không ai cần con. Tại sao phải vứt bỏ con như vậy, bởi vì con không phải ruột thịt nên có thể tùy tiện vứt bỏ sao? Cha mẹ có thể tùy tiện vứt bỏ, đúng không?"

Thật ra cô rất quan tâm cái nhà này, cô quan tâm đến cái gọi là tình thân.

Tại sao lại có kết quả như vậy.

Mân Thu Quân ngồi đối diện cô, nghe cô nói cũng khóc.

Thời Tiểu Niệm vẫn cứ nói: "Tại sao phải vứt bỏ con, tại sao không cần con? Con chỉ muốn làm thật tốt, con luôn muốn làm con gái ngoan của các người, từ nhỏ không dám bước sai nửa bước, con cố gắng như vậy... Vì sao các người không thấy được chứ?"

Cô giống như một đứa trẻ bị lạc ngoài cánh đồng.

Từ nhỏ đến lớn, cô cố gắng học tập, không được khen ngợi; cô cố gắng làm việc nhà, không được khen ngợi; Ngoại trừ chuyện dây dưa với Mộ Thiên Sơ cô chưa từng làm chuyện gì khác để cha mẹ không thích, tại sao chỉ như vậy thì đã không cần cô, tại sao?

Mân Thu Quân không phải là một người có tâm địa sắc đá, không chịu nỗi, khóc nói: "Bỏ đi bỏ đi, Tiểu Niệm, không ký, chúng ta không ký..."

Văn kiện dưới bút của Thời Tiểu Niệm đột nhiên bị lấy đi.

Cô ngẩn người một lúc, ngẩng đầu lên, nước mắt làm tầm mắt của cô trở nên mơ hồ, chỉ thấy Cung Âu sắc mặt tái xanh đứng bên cạnh cô, bàn tay dùng sức cầm văn kiện.

Sao hắn lại đến?

"Ha." Cung Âu nhìn chằm chằm văn kiện trong tay cười lạnh một tiếng: "Tôi còn tưởng là thứ đồ ghê gớm gì làm em khóc thành như vậy, Thời Tiểu Niệm, em có thể có chút tiền đồ được không?"

"Anh là ---"

Mân Thu Quân kinh ngạc nhìn Cung Âu.

"Bà chính là người mẹ nuôi đó của cô ấy?" Cung Âu nhìn về phía Mân Thu Quân, lạnh giọng hỏi.

Rõ ràng là người tuổi trẻ, nhưng khí thế lại rất mạnh, ở trước mặt hắn, Mân Thu Quân không hiểu sao lại có cảm giác trở nên rất hèn mọn, ngay cả trả lời cũng không tự chủ được: "Ừ, tôi là mẹ của Tiểu Niệm."

Vì sao luôn cảm thấy đã từng gặp qua người tuổi trẻ anh tuấn này, có chút quen mắt.

"Người vứt bỏ con của mình còn xứng gọi là mẹ sao?" Tay Cung Âu vung lên, đẩy Thời Tiểu Niệm vào trong một cái, ngồi bên cạnh cô nhìn Mân Thu Quân nói: "Mẹ nuôi như bà ta không xứng, bà không xứng."

"Cung Âu, anh làm gì vậy? Đây là chuyện của tôi."

Thời Tiểu Niệm không thèm khóc nữa, vội vàng nói với Cung Âu.

Cung Âu nhìn cô mặt đầy nước mắt chê bai: "Em nhìn bộ dạng này của em đi, có tư cách gì nói với tôi đây là chuyện của em! Tôi tới để xử lý!"

Hắn bá đạo vô cùng.

"Tôi..." Thời Tiểu Niệm bị chặn không nói ra lời, bộ dạng này của cô quả thật là uất ức cực kỳ.

Cung Âu?

Mân Thu Quân khiếp sợ nhìn về phía Cung Âu, hắn chính là Cung Âu đó? Cung Âu của N.E?

Cung Âu thu hồi tầm mắt từ trên người Thời Tiểu Niệm lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Mân Thu Quân ngồi đối diện, giơ văn kiện trong tay lên: "Chữ ký của các người tôi đã thấy ở trên, bà Mân, tại sao lại phải đoạn tuyệt quan hệ với Thời Tiểu Niệm."

"Cái này..." Mân Thu quân đón nhận tầm mắt của Cung Âu, không tự chủ được trả lời: "Ừ... bởi vì hai chị em bọn nó không hợp nhau."

Lý do này nghe thật quái dị.

"À, vậy tại sao lại không phải đoạn tuyệt quan hệ với con gái nhỏ, mà lại là con gái lớn?" Cung Âu cười lạnh một tiếng, lại tỏ vẻ bừng tỉnh: "Đúng rồi, Thời Tiểu Niệm chỉ là con nuôi, muốn vứt bỏ đương nhiên là không tiếc nuối gì rồi."

"Không phải như vậy, trong này xảy ra rất nhiều chuyện, người ngoài sẽ không hiểu đâu."

Mân Thu Quân không nhịn được giải bày cho con gái ruột.

Ít nhất trong chuyện của Mộ Thiên Sơ, cả nhà bọn họ đều cho rằng Thời Địch không hề sai.

Với người bình thường, đều nghĩ rằng Mộ Thiên Sơ ưu tú đương nhiên phải ở cùng với Thời Địch, làm chị hẳn thì nhường nhịn mới phải. Chứ không phải tranh nhau đến long trời lở đất.

Nghe vậy, Cung Âu cười càng thêm sâu, độ cong trên môi tràn đầy giễu cợt, hắn nhìn văn kiện trong tay nói: "Vứt bỏ con gái lại có thể nghiêm trang đạo mạo, mặt đầy nỗi khổ như bà Mân đây tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy."

Lúc bọn họ nói chuyện, Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó một mực cúi đầu, hai tay nắm chặt quần áo của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.