Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 88: Chương 88: Chương 62: Sớm muộn gì cũng sinh con cho tôi 2




Thời Tiểu Niệm trầm mặc nhìn hắn.

Đây là an ủi cô sao?

Đúng, hắn là Cung Âu, là người đàn ông có tiền nhất thế giới, cho dù tiền lẻ trong tay hắn cũng là điều mà người đàn ông bình thường cả đời cũng không kiếm được.

Có thể đối với vật chất mà mỗi người theo đuổi cũng không như thế, nhưng cô, là loại kia kiếm được đủ đã biết đủ người. không hiểu ý diễn đạt.

Đương nhiên, những lời này cô không nói rõ ràng với hắn, ai bảo hắn bị hoang tưởng đây.

“ Ngoại trừ một tờ giấy kết hôn, cái gì tôi cũng có thể cho em.” Cung Âu dừng lại nói với cô. Đây là lần đầu tiên hắn đồng ý cam kết lớn như vậy đối với một người phụ nữ.

Lần đầu tiên.

Cũng là lần duy nhất.

“ Biết rồi.”

Thời Tiểu Niệm khẽ nói, cũng không có gì vui sướng, cô đẩy tay hắn ra, tiếp tục nấu ăn, tôm trong chảo dầu đã có màu vàng óng ánh.

Bởi vì cô hiểu như vậy, Cung Âu cao cao tại thượng nói: “ Biết là tốt rồi, mau chóng học nấu bữa sáng kiểu Anh, đối với thức ăn cha mẹ tôi rất xoi mói.”

Nói xong, Cung Âu cúi đầu hôn một cái trên mặt cô mới đi ra khỏi nhà bếp.

“…”

Thời Tiểu Niệm đứng tại chố, đưa tay lên xoa xoa khuôn mặt, nhíu mày lại.

Không được tiếp tục như vậy, cô phải làm cho Cung Âu mất đi hứng thú với cô, nếu không, cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ buộc cô sinh con cho hắn.

Cung Âu đi ra phòng khách, hai tay lười biếng để trong túi quần, đôi mày nhăn lại, trong mắt lộ ra mấy phần suy tư.

Kết hôn.

Người phụ nữ này đang suy nghĩ kết hôn, hôn nhân của Cung gia liên quan tới nhiều vấn đề, từ trước đến nay tất cả đều do gia tộc quyết định, như vậy mới làm cho Cung gia đời đời phồn hoa vững chắc.

Hắn sinh ra ở Cung gia, đối với quyết định đó không có dị nghị gì.

Đáng tiếc xuất thân của Thời Tiểu Niệm không cao, chỉ là con gái nuôi, nhất định không thể đường đường chính chính tiến vào cửa Cung gia, nếu không việc kết hôn với cô đối với hắn mà nói cũng không phải là việc xấu gì.

Không biết cô mặc áo cưới sẽ có hình dáng như thế nào.

Cung Âu vừa nghĩ vừa đi vào bàn ăn, ngồi xuống trước bàn ăn đợi cô.

Chỉ một lát sau, Thời Tiểu Niệm bưng một đĩa thức ăn ngon vào, tôm làm hai đĩa, thân tôm rán đến vàng óng ánh, thơm ngon vô cùng.

Cung Âu ngồi ở chỗ đó nhìn chằm chằm vào động tác của cô. Thời Tiểu Niệm ra ra vào vào từ phòng bếp đến phòng ăn, cô có thể cảm nhận được ánh mắt Cung Âu như tia laze quét một lần khắp cả người cô.

Từ sau khi hắn bá đạo thừa nhận có thú vị với cô, hắn vẫn luôn dùng ánh mắt như vậy nhìn cô chằm chằm.

Ánh mắt này làm cô có cảm giác như bị lõa thể trước mặt hắn.

Thật sự là không dễ chịu chút nào.

Cô không biết nên đối phó với hắn thế nào đành đơn giản không để ý đến hắn, mặc cho hắn xem xét.

Toàn bộ món ăn được bưng lên bàn, Thời Tiểu Niệm đều không nhìn hắn, cầm lấy đũa liền bắt đầu dùng bữa, nhưng hiển nhiên Cung Âu sẽ không vì thế mà buông tha cho cô, ánh mắt hắn còn đang vờn quanh khắp người cô, một lần lại một lần.

“ Thời Tiểu Niệm.” hắn bỗng nhiên gọi tên cô.

“ Ừ.” Cô cúi đầu trả lời một tiếng.

“ Thời Tiểu Niệm.”

“…”

Hắn muốn làm gì đây, Thời Tiểu Niệm không nói gì ngẩng đầu lên nhìn hắn, tầm mắt lọt vào con mắt sâu như đại dương của hắn, có cảm giác như bị hút đến nghẹt thở, cô ngẩn ra, lập tức tránh khỏi ánh mắt của hắn, hỏi : “ Gọi tôi làm gì?”

“ Không có gì, chỉ tùy tiện gọi thôi.” Cung Âu tùy ý nói, lúc này mới bắt đầu cầm đũa ăn rau, bỗng dưng lại nói: “ Tại sao em lại được gọi là Tiểu Niệm?”

Hiện tại hắn rất rảnh rỗi, bắt đầu nghiên cứu tên của cô.

Thời Tiểu Niệm tập trung vào đĩa thức ăn, không trả lời hắn.

“ Tiểu Niệm, niệm là nhớ.” Cung Âu ngồi trước bàn, ngón tay thon dài cầm đôi đũa trong tay, tầm mắt rơi vào người cô, từ từ đọc rất gợi cảm: “ Nhớ mãi không quên.”

Nhớ mãi không quên.

Thời Tiểu Niệm chấn động, có chút ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.

“ Đã đoán đúng, hóa ra là có ý tứ này.” Phát hiện mình đoán đúng, Cung Âu có chút đắc ý, “Nhớ mãi không quên.”

Tên thật thú vị.

Trước đây hắn lại không phát hiện ra.

Thời Tiểu Niệm nghe hắn một lần lại một lần nói nhớ mãi không quên, trong lòng có chút xúc động.

Khi còn bé, mẹ nuôi ôm cô nói nhớ mãi không quên, nói hai đứa con gái đều thương yêu giống nhau, sau đó, Mộ Ngàn còn nói với cô mãi mãi không quên đến cuối cùng thì như thế nào?

“ Có mấy ai mà không quên?” Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng.

Tên của cô là một sự trào phúng lớn nhất, nói nhớ mãi không quên, nhưng đến cuối cùng, còn mấy người sẽ nhớ tới cô.

“ Tôi không quên em.” Nhìn nụ cười cay đắng bên môi cô, Cung Âu trầm giọng nói, từng chữ từng chữ đều dùng sức mà nói.

Thời Tiểu Niệm có chút kinh ngạc nhìn về phía hắn, “ Cái gì?”

“ Tôi sẽ không quên em.”

Cung Âu ngồi đối diện cô, một đôi mắt đen yên lặng nhìn cô, chậm rãi nói, khuôn mặt anh tuấn của hắn không có một chút đùa nào.

Thời Tiểu Niệm ngây người, đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng bỗng nhiên rung động mạnh.

Một người trước đây đều bị những người xung quanh lãng quên, đột nhiên có người nói với cô chắc như đóng đinh, tôi sẽ không quên, ừ, chuyện này đối với cô mà nói, so với ba chữ tôi yêu em còn êm tai hơn.

Cho dù, đối phương là người đàn ông tàn nhẫn.

Trái tim của cô vẫn bị cảm động rồi.

Thời Tiểu Niệm đờ người ra một lúc lâu mới rũ mắt mắt, cho miếng cơm vào trong miệng, cố gắng che dấu sự rung động của mình, “ Ăn cơm đi.”

“ Sau này tôi sẽ gọi em là Tiểu Niệm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.