Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 86: Chương 86: Chương 61: Mang cô theo bên người 2




Cung Âu đứng lên, kéo cái ba lô trong tay cô ném lên ghế. Hắn Từ trước đến nay hắn đều không tôn trọng những bản vẽ của cô.

Thời Tiểu Niệm nhìn động tác thô lỗ của hắn, nhíu nhíu mày, khuôn mặt khéo léo tức giận, “Anh đi ra ngoài ăn cơm, tôi cũng phải đi ăn, lẽ nào anh vẫn muốn tôi ở đây, tôi là con chó nhỏ của anh sao, chó nhỏ cũng cần phải ra ngoài đi dạo.”

Hắn vẫn muốn nhốt cô ở chỗ này.

Nghe vậy, Cung Âu bị chọc cười, tức giận trên khuôn mặt đã vơi đi, lộ ra nụ cười đầy mê hoặc, đưa tay sờ sờ đầu cô, “Hiện tại tôi cùng em ra ngoài đi dạo.”

“Cái gì?”

“Tôi tham gia tiệc xã giao vào buổi trưa, em ở trên xe chờ tôi.” Cung Âu nói

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc, “ Tại sao?”

Hắn ta đi dự tiệc, tại sao cô phải chờ chứ?

“Chính vì em cứ khăng khăng rời đi làm tôi rất khó chịu.” Cung Âu vỗ đầu cô, ánh mắt thâm thúy, “ Còn có, tôi muốn tôi làm xong việc liền có thể nhìn thấy em.”

Câu cuối cùng, hắn gằn từng chữ từng chữ rất nặng, thật là bá đạo.

“…”

Thời Tiểu Niệm có chút ngây ngốc nhìn hắn.

Hắn ta nói, hắn ta muốn làm xong chuyện là có thể thấy được cô.

Trước đây, hắn ta còn trào phúng cô, mắng chửi cô không đáng một đồng, trải qua chuyến tàu hôm qua, hiện tại ta nói chuyện đều không che đậy hứng thú nồng đậm đối với cô.

“Đi thôi.”

Cung Âu nói xong liền nắm lấy tay cô rời đi, không quan tâm đến suy nghĩ của cô chút nào.

Thời Tiểu Niệm bị ép buộc phải đi theo hắn, hai chân bước rất nhanh, nhịn không được nói,“Anh không thể bận tâm đến suy nghĩ của tôi à?”

Nếu hắn ta thích cô thì không phải nên tôn trọng cô sao?

Nghe cô nói như thế, Cung Âu dừng chân, quay đầu nhìn cô, đôi mắt đen yên lặng chăm chú nhìn cô.

Thời gian như ngừng lại.

Sau khi bị hắn nhìn chăm chú, Thời Tiểu Niệm nghe hắn thẳng thừng nói, “ Có chứ, có điều so với suy nghĩ của tôi thì suy nghĩ của em không có chút quan trọng nào.”

“…”

Thời Tiểu Niệm không nói gì mà nhìn hắn.

Quả nhiên hắn ta hoang tưởng thật, tự đại đến hoang tưởng, thật đáng sợ.

Cung Âu nâng bước nhanh chóng ra ngoài, chân hắn dài, bước chân rất lớn, Thời Tiểu Niệm phải chạy mới theo kịp hắn.

Ở bên ngoài quán rượu xa hoa sang trọng, một chiếc xe sang trọng dừng lại ngoài cửa.

Thời Tiểu Niệm ngồi phía sau xe, buồn chán đếm mấy ngón tay.

Cung Âu đã đi vào dùng tiệc xã giao buổi trưa, chỉ còn lại mình cô.

Bỗng nhiên cô hiểu được Cung Âu đang muốn trói chặt cô, nhất định không trả lại cuộc sống tự do cho cô, hiện tại cô đã hiểu rõ lời của hắn ta, bây giờ cô mới biết cái gì gọi là bức ép chặt sinh hoạt.

Cuộc sống bây giờ mới chân chính là bị giam cầm.

Hắn ta đi làm, cô phải đi theo, hắn ta về nhà, cô phải về theo,hắn ta đi xã giao, cô cũng phải ở trong xe chờ hắn ta trở lại.

Hiện tại cô được xem là cái gì của Cung Âu đây? Người tình, bạn gái đều không đúng, cô là con chó nhỏ của ta hắn, được hắn ta hắn sủng ái, cô hoàn toàn không có thời gian của chính mình.

Bất kể là trên phương diện tinh thần hay thể xác, cô đều đánh mất tự do của mình. Một người đàn ông hoang tưởng dùng phương thức này làm cho cô không chịu nổi.

Không phải thích, không phải yêu, rõ ràng chỉ muốn giữ lấy cô thôi.

Thời Tiểu Niệm ngồi trong xe, càng ngồi càng buồn, buồn đến không kịp thở, cô đẩy cửa xe xuống.

Tài xế vội vàng xuống xe theo, sốt sắng nói, “ Thời tiểu thư, Cung tiên sinh dặn dò, cô không thể đi đâu cả.”

“Tôi chỉ đứng nơi này hóng gió một chút thôi.”

Thời Tiểu Niệm nói, đi qua đi lại trước cửa tiệm rượu, từng giây từng phút chờ đợi một cách lãng phí.

Bụng của cô càng ngày càng đói. Cô đi đi lại lại ở cửa tiệm rất lâu , cuối cùng vẫn trở lại trên xe, co hai chân lên, tay đè trên bụng để chống lại cảm giác đói bụng.

“ Cung tiên sinh, ngài đã trở lại.”

Giọng nói của tài xế vang lên, thay Cung Âu mở của xe.

“ Ừ.”

Cung Âu lười biếng lên tiếng, khom lưng ngồi vào xe, ném một hộp gỗ tiện lợi cho Tiểu Niệm.

Cách một cái nắp Thời Tiểu Niệm có thể ngửi thấy mùi thơm, nàng cô nhìn Cung Âu một chút, lương tâm của hắn anh ta vẫn còn nha, biết mang thức ăn về cho cô. Thời Tiểu Niệm mở hộp đựng thức ăn ra bắt đầu ăn.

“ Nói cảm ơn, không phải cứ ăn như vậy.”

Cung Âu bất mãn nói, cô gái này một chút lễ phép đều không có.

“Cảm ơn.”

Thời Tiểu Niệm cứng đờ nói, vì cơm trưa nên cô nhịn, cô cúi đầu nhanh chóng cho thức ăn vào miệng.

Cung Âu ngồi bên cạnh cô, càng xem càng ghét bỏ,“ Tướng ăn của em không thể tốt hơn được sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.