Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 70: Chương 70: Chương 53: Một buổi sáng rất đẹp 2




Mộ thị làm một trăm cũng có tám mươi đều là sản phẩm đắc tiền, chỉ có một phần nhỏ là dành cho đại chúng.

“Mộ thị? Em rể đó của em, em cũng thật đúng là biết kiếm tiền cho người nhà mình.”

Cung Âu hừ lạnh một tiếng, mang theo chút ghen tức hôn lên môi cô, vừa đi vừa hôn.

Giọng nói của họ dần dần biến mất trên hành lang sáng ngời.

Tất cả khôi phục an tĩnh.

Cánh cửa nào đó đột nhiên bị kéo ra, Mộ Thiên Sơ mặc quần áo bệnh nhân mất hồn mất vía bước ra, nhìn chằm chằm phương hướng Cung Âu rời đi.

Bỗng nhiên, điện thoại run lên, là phụ tá của hắn gọi đến:

“Mộ thiếu, sao rồi ạ?” Phụ tá trong điện thoại hỏi: “Đã tìm được người mà ngài muốn tìm chưa? Điện thoại xác định vị trí ở Thiên Chi Cảng, ngài có muốn tôi lại lần nữa xác định tòa lầu kia hay không?”

“Không cần.”

Hắn đã tìm được.

Mộ Thiên Sơ hờ hững nói xong, cúp điện thoại, hai mắt nhìn về phía hành lang thật dài, hai tay từ từ nắm chặt.

Thời gian trôi qua thật nhanh, Thời Tiểu Niệm ở bên người Cung Âu trôi qua một khoảng thời gian vô sự yên ổn.

Cô phụ trách làm thức ăn cho hắn, còn đút hắn ăn.

Quyển sách thứ nhất của “Tổng tài là một khăng khăng cuồng” cô đã vẽ xong rất nhanh, phương diện màu sắc cũng đã xử lý hoàn toàn, chỉ còn chờ xuất bản.

Hôm nay, Thời Tiểu Niệm mới vừa làm bữa sáng xong, đặt phần trứng chiên nửa sống nửa chín lên trên bánh mì, điện thoại di động liền vang lên.

Cô cầm lấy điện thoại, là Mộ Thiên Sơ gọi điện đến.

Từ đêm trước sau khi hắn gọi điện xong, cũng không gọi tới nữa.

Thời Tiểu Niệm do dự một hồi lâu, nhớ tới chuyện lúc trước nhờ hắn, liền nhận điện thoại: “Mộ Thiên Sơ.”

“Tiểu Niệm, mấy ngày trước có chút bận rộn không liên lạc em. Tôi đã lấy được tài liệu của Đường Nghệ, hôm nay em có rãnh không, gặp nhau tôi đưa cho em.” Giọng nói của Mộ Thiên Sơ nhu hòa.

Quả nhiên là vì Đường Nghệ.

Chỉ là, từ khi nào hắn bắt đầu gọi cô là Tiểu Niệm? Trước kia không phải hoặc là gọi cả tên lẫn họ, hoặc là chán ghét kêu chị sao.

Thời Tiểu Niệm biết vị trí của mình giữa Mộ Thiên Sơ và Thời Địch có chút lúng túng nhạy cảm, muốn tránh miễn gặp mặt, nói: “Cám ơn anh, anh đưa địa chỉ liên lạc cùng số điện thoại của cô ấy cho tôi là được, không cần làm phiền anh tự mình đâu.”

Cô thật là rất khách sáo.

Giọng nói của Mộ Thiên Sơ dừng một lúc, sau đó nói: “Mấy năm nay cuộc sống Đường Nghệ cũng thường xuyên thay đổi, nhất thời trong điện thoại không nói được, hay là em đi ra ngoài một chuyến đi, hôm nay em có rảnh không?”

Thường xuyên thay đổi thì nói trong điện thoại không được sao?

Thời Tiểu Niệm ầm thầm nghĩ, cũng không từ chối, liền nói, “Được, anh gửi địa chỉ cho tôi, hôm nay lúc nào tôi đi cũng được.”

“Ừ, được.”

Giọng Mộ Thiên Sơ ôn hòa, cúp điện thoại.

Thời Tiểu Niệm để điện thoại xuống, cảm thấy có chút kỳ quái, trong sáu năm hắn mất trí nhớ, cô dây dưa khắp nơi hắn cũng không có cảm tình với cô, chính xác là chưa bao giờ gặp riêng hai người.

Bây giờ hắn kết hôn rồi, cô buông tha hắn, hắn thế nhưng lại yêu cầu gặp mặt riêng.

Hắn chỉ là muốn giúp cô đi, cô không cần suy nghĩ quá nhiều.

Thời Tiểu Niệm đặt hai mâm bữa sáng lên bàn, vừa cởi tạp dề xuống vừa đi đến phòng ngủ.

Trên chiếc giường lớn Cung Âu vẫn còn nằm ngủ, một cái chân dài gác lên chăn, khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ như điêu khắc vậy, đường cong hấp dẫn, môi mỏng vểnh lên, đôi mắt đóng lại thật chặt, lông mi cong dài, mái tóc ngắn lúc ngủ có mấy phần xốc xếch.

“Cung Âu, ăn sáng.”

Cô kêu hắn.

Người đàn ông trên giường không có phản ứng.

Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là đi tới mép giường đẩy đẩy cánh tay hắn: “Cung Âu, thức dậy ăn sáng.... A!”

Lời còn chưa nói hết, Thời Tiểu Niệm liền bị Cung Âu kéo qua một cái, cả người nhào lên người hắn, cô nhanh chóng gỡ tay hắn ra, Cung Âu trợn tròn mắt nhìn cô, môi cong lên nụ cười như ý, không có chút nào là đang ngủ.

“Anh không phải đang ngủ?”

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc.

“Ngủ sao lại có thể thấy được phong cảnh thế này?” Cung Âu nhìn chằm chằm ngực cô.

Thời Tiểu Niệm theo ánh mắt hắn nhìn về phía mình, sáng sớm, cô mặc một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, bây giờ bởi vì tư thế của cô áo ngủ trễ xuống, để lộ ra hết.

“...”

Mặt Thời Tiểu Niệm nhất thời đỏ bừng, vội vàng kéo cổ áo lại, ngồi thẳng.

Cô vừa bước một chân xuống lại bị Cung Âu kéo trở về, lật mình một phát, Cô bị Cung Âu đẩy ngã xuống giường, hai đầu gối hắn quỳ xuống hai bên thân thể cô, híp mắt nhìn mặt cô, đôi mắt đen càng phát ra thâm thúy, như có cái gì đó cuồn cuộn.

Ở cùng một chỗ với hắn lâu như vậy, cô quá rõ ràng thần sắc trong mắt hắn đại biểu cho cái gì.

Quả nhiên, một giây kế tiếp, Cung Âu liền cúi đầu xuống hôn lên môi cô, dùng kỷ xảo khiêu khích, cạy môi cô ra, khi thì nếm chút, khi thì hôn sâu.

Hai tay cô để trước ngực rắn chắc của hắn, né tránh nụ hôn nói: “Điểm tâm sắp nguội rồi.”

“Không gấp, bây giờ tôi muốn ăn em.”

Vừa nói, ngón tay thon dài của Cung Âu liền thăm dò vào bên trong áo ngủ cô.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ ngày càng mãnh liệt.

Trong phòng ngủ một phen triền miên.

Chờ đến lúc hai người ngồi trên bàn ăn, điểm tâm quả nhiên đã nguội, Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là làm lại hai phần điểm tâm, sau đó kiệt sức ngồi trước bàn, hai chân vừa đau vừa run.

“Em giống như không thể đi.”

Ánh mắt Cung Âu pha chút thâm ý nhìn chằm chằm đôi chân vô lực của cô, nụ cười trên môi tràn đầy tà khí, lúc nãy ở phòng ngủ là hắn dùng sức quá sao?

“Ăn cơm.”

Mặt Thời Tiểu Niệm nóng lên, cúi đầu bắt đầu ăn sáng, lại ăn rất nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.