Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 68: Chương 68: Chương 52: Nỗi sợ hãi trong ngôi nhà đầy bóng tối 2




Tìm cô sao?

Hắn lại không biết cô ở đâu.

Bị cú điện thoại này của Mộ Thiên Sơ quấy rầy, sợ hãi trong lòng Thời Tiểu Niệm bất chợt lạnh lại, cô bình tĩnh nhìn điện thoại, điện thoại của Mộ Thiên Sơ lại reo lên.

Cô trực tiếp tắt máy.

Trong sáu năm Mộ Thiên Sơ làm giải phẫu xong, cô luôn chờ hắn có thể chủ động tới tìm cô, chờ hắn lại ôn nhu giống như lúc trước vậy, nhưng rồi lại từng chút từng chút chết lặng.

Bây giờ, rốt cuộc đã tới.

Nhưng cô lại đã trở thành người phụ nữ của Cung Âu, mà hắn, trở thành em rể cô.

Quan hệ như vậy thì không còn cần thiết liên hệ với nhau nữa.

Thời Tiểu Niệm nhìn chằm chằm màn hình đã tắt của điện thoại, sóng mũi có chút chua sót, cô để điện thoại vào trong túi, một mình ngồi trên ghế, giống như năm bảy tuổi vậy, chuẩn bị một mình chịu đựng đến sáng.

Một chỗ khác trong Thiên Chi Cảng ---

Một chiếc xe Porsche nhanh chóng chạy vào, thẳng đến tòa lầu A.

Mộ Thiên Sơ ngồi ở chỗ tài xế, hai tay cầm lái, mắt thấy đến trước tòa lầu A, một chiếc xe màu xám tro bỗng nhiên tăng tốc vượt mắt hắn nhanh chóng chạy về phía trước.

Xe màu xám tro vượt qua lạng lách trước mặt hắn trực tiếp thắng gấp.

Là một cuộc so tài với thần chết.

Mộ Thiên Sơ giật mình, phản ứng cực nhanh đạp thắng xe, đi về phía trước nhìn lại, chỉ thấy một bóng người từ trên xe bước xuống, vội vã chạy về phía tòa lầu A.

Cung Âu?

Sao hắn lại ở chỗ này?

...

Bên trong phòng sách một mảnh đen nhánh, Thời Tiểu Niệm ngồi cực kỳ lâu, ngồi đến chân cũng có chút tê.

Bỗng nhiên, cô dường như nghĩ đến cái gì, đứng lên mò đến chỗ cửa sổ, kéo rèm cửa thật dày ra.

Chỉ thấy bên ngoài là có ánh đèn.

Quả nhiên, chỉ có chỗ của cô là cúp điện.

Vậy không cần nghĩ nữa, nhất định là Cung Âu cho cúp điện, hôm nay buổi sáng còn cúp nước, lúc ấy cô còn không hiểu chuyện gì xảy ra, bây giờ nghĩ lại đều do Cung Âu làm.

Hôm qua hắn tức giận rời đi như vậy, làm sao lại sẽ tùy tiện bỏ qua cho cô.

Bên ngoài có ánh sáng.

Thời Tiểu niệm nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, quyết định rời khỏi ngôi nhà lớn này, cô đứng lên, nhịn đau khập khiễng đi ra ngoài.

Nhà quá lớn, quá trống, toàn bộ vị trí chưng bày trong nhà cô còn chưa quen thuộc, vì vậy lại là một trận đập đầu liên tục.

Bên kia hẳn là cửa.

Thời Tiểu niệm lê lết chân đau khó khăn đi về phía trước, bỗng nhiên, một trận tiếng đập cửa “Đoàng đoàng đoàng” truyền đến, thanh âm vang dội vô cùng.

“...”

Chuyện gì xảy ra?

Trong bóng tối, sắc mặt Thời Tiểu Niệm trắng bệch,

Trí nhớ lập tức trở về năm bảy tuổi ấy, một mình cô ở trong căn phòng tối thui, ăn trộm lại mò đến cửa.

Cô núp dưới ghế sa lon ở nhà người thân, nhìn nhìn hai đôi chân kia đi từ bên trái đến bên phải, bên phải lại đến bên trái, ánh đèn pin cầm trên tay quét qua quét lại.

Là ăn trộm sao.

Không sợ, cô không phải bảy tuổi, cô có thể, cô có thể.

Thời Tiểu Niệm sắc mặt tái nhợt tìm một vị trí có thể ẩn nấp, lảo đảo đi lại ghế sa lon gần đó.

Chỉ nghe tiếng cửa bị đá văng.

Tim của Thời Tiểu Niệm cũng ngưng đập, đang muốn chui xuống ghế sa lon, liền nghe một giọng nam bực bội truyền tới, “Thời Tiểu Niệm! Em điên rồi sao! Dám không nhận điện thoại của tôi, còn dám tắt máy! Tôi gọi cho cho em tại sao đường dây lại bận, em đang nói chuyện điện thoại với ai? Nói! Có phải lại có người đàn ông khác hay không? Nếu không hôm nay tôi giết em!”

Cung Âu tức tối bước vào, bước chân thật dài, lửa giận trong lồng ngực cơ hồ muốn nổ tung.

Người phụ nữ này thật là không biết thức thời đến cực điểm!

Hắn ở nhà đợi chừng hai ngày, trợn mắt nhìn điện thoại tám trăm lần, cô không đến cầu hắn cũng được đi, lại ngay cả một cú điện thoại củng không có.

Hắn cúp điện của cô, Phong Đức nói cái gì nữ sinh đều sợ tối, hắn liền gọi điện thoại cho cô, kết quả cô không nhận cũng được đi, còn bận đường dây gọi điện với người khác, còn tắt máy... Người phụ nữ này hoàn toàn là châm lửa quả lựu đạn!

Cung Âu sãi bước đi vào, tầm mắt trong bóng tối cực tốt, lập tức liền khóa lại bóng người bên cạnh ghế sa lon gần đó!

“Thời Tiểu Niệm, hôm nay em chết chắc!”

Cung Âu xông lên, tay nắm chặt cánh tay cô, sau đó liền nghe được một tiếng khóc thút thít thật nhỏ.

Ngực hắn hung hăng chấn động.

Thân thể Thời Tiểu Niệm cứng ngắc lạnh như băng, bị hắn mạnh mẽ kéo qua, sau khi nghe tiếng của hắn nữa cô mới không lại chui xuống dưới ghế sa lon.

Sợ hãi, tức giận tấn công lên não cô.

Cô cảm giác giống như trở lại năm bảy tuổi, bất lực núp trong bóng tối như vậy, không ai cứu cô, không ai ở bên cạnh cô.

“Em khóc?”

Cung Âu đứng trước mặt cô, giọng nói lập tức mềm xuống, không còn tức giận.

“Có phải điện là do anh cúp hay không? Cung Âu, anh làm những cái này vui lắm sao, anh muốn tôi chết không cần phải phí công sức đùa giỡn như vậy...” Thời Tiểu Niệm nghẹn ngào nói, nước mắt không khống chế được chảy xuống.

Giọng nói của cô run run, tiết lộ ra sợ hãi.

Thì ra đúng như Phong Đức nói, nữ sinh đều sợ tối.

Cung Âu đứng trước mặt cô, một thân tức giận không biết đã tiết đi nơi nào, đưa tay lau mặt cô, mặt cô vừa ướt vừa lạnh, ngón tay hắn lướt qua môi cô, đôi môi mềm mại của cô vẫn còn đang run rẩy.

Cô đẩy tay hắn ra.

Cung Âu không vui cau mày, nhẫn nhịn tính tình nói, “Tốt lắm tốt lắm, phụ nữ các người chính là kiểu cách, bóng tối có gì đáng sợ, đừng khóc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.