Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 62: Chương 62: Chương 49: Khi Tổng tài ghen 2




Cung Âu đứng một bên chính là chờ đợi giờ phút này, thấy vậy đứng lên kéo Thời Tiểu Niệm, “Đi.”

Thời Tiểu Niệm bị hắn mạnh mẽ lôi ra ngoài, đến trong hành lang yên tĩnh, Thời Tiểu Niệm chết sống không chịu đi, “Anh đừng có kéo tôi. Muốn đi thì tự anh đi, tôi muốn ở lại xem có thể giúp gì cho biên tâp Hạ không.”

“Em giúp được cái gì, em cũng không phải là y tá!” Sắc mặt Cung Âu lạnh xuống.

Hắn cũng đã bồi thường cô còn quậy sao.

“Dù sao tôi cũng phải ở lại.”

Bây giờ cô đối với Cung Âu rất là chán ghét, một chút cũng không muốn nhìn thấy hắn.

“Thời Tiểu Niệm, Là gan của em càng ngày càng lớn!”

“Rồi sao, anh lại muốn đẩy tôi một lần nữa hả?”

Thời Tiểu Niệm giơ chân lên, nơi mắt cá chân đã sưng như cái bánh bao vậy.

“Em ---”

Cung Âu nổi giận, nhìn cô chằm chằm.

Thời Tiểu Niệm không chút yếu thế nhìn trở về.

Người phụ nữ này bình thường ngoan ngoãn vô cùng, nhưng lúc chống đối tính khí cũng không nhỏ.

Hai người đứng trong hành lang trợn mắt nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng Cung Âu dời mắt nhìn về phía chân cô, thật là bị hắn đẩy xuống xe biến thành như vậy?

Liên quan gì đến hắn, nếu không phải cô ở trên xe kích thích hắn, hắn cũng sẽ không đẩy cô.

Là cô đáng đời!

Bỗng nhiên Cung Âu xoay người rời đi.

“....”

Thời Tiểu Niệm một bụng tức giận, thấy hắn rời đi mới giảm một ít.

Đi đi đi, tốt nhất là đừng ở lại làm phiền cô.

Thời Tiểu Niệm quay đầu đi vào phòng bệnh.

Hạ Vũ đứng ở nơi đó, hai mắt giống như trúng ta vậy trợn tròn lên, miệng há thật to.

“Biên tập Hạ, chị thế nào?”

Thời Tiểu Niệm đi tới, lo âu hỏi.

“Chị nhớ ra rồi.” Hạ Vũ chỉ chỉ cửa, mặt tràn đầy khiếp sợ, giọng nói cũng bắt đầu lắp bắp, “Hắn, hắn, hắn, hắn, hắn, hắn là Cung Âu!”

Cung Âu nổi danh toàn thế giới,

Được gọi là người đứng đầu về ngành viễn thông, tài sản đứng đầu hàng năm-Cung Âu!

Người đàn ông này liền đại biểu cho một chữ: Tiền! Quyền!

“Là hắn.”

Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ gật đầu.

Cô biết Hạ Vũ sớm muộn gì sẽ nhớ tới.

“Trời ơi.” Hạ Vũ không tưởng tượng nổi nhìn cô, “Làm sao em trêu chọc đến loại người tám đời cũng không chút quan hệ nào với chúng ta này?”

Còn đánh chồng của cô thành như vậy

Giọng nói của Thời Tiểu Niệm có chút khổ sở, “Nhắc tới cũng là một câu chuyện không thể tưởng tượng nổi.”

Người kia, không phải cô trêu chọc đến, mà là hắn tới trêu chọc cô.

“Nói nghe một chút xem.” Hạ Vũ cũng không buồn lo về vết thương của chồng, bát quái trong lòng nháy mắt dâng lên.

Có Cung Âu ở đó, cô hoàn toàn không lo lắng vết thương của chồng cô có bất kỳ vấn đề nào.

“Em không muốn nói đến hắn.” Thời Tiểu Niệm lắc đầu một cái, vỗ vai cô, “Chị khóc lâu như vậy cũng mệt mỏi, em đi mua một chút đồ uống đến cho chị có được không.”

Hạ Vũ thấy cô không muốn nói, cũng không trả hỏi nữa, gật đầu.

Thời Tiểu Niệm đi ra ngoài, trước khi ra cửa quay đầu nhìn về phía giường bệnh một cái, Lý ca đang nằm trên giường bệnh ngủ mê man, trên mặt đầy vết thương, một cái chân vì bị gãy xương đang treo cao.

Cố chấp cuồng thật là rất đáng sợ, còn đáng sợ hơn so với trong tưởng tượng của cô.

Anh Lý vô tội đã bị đánh thành như vậy, những chuyện kia của cô cùng Thời Địch, Mộ Thiên Sơ tạm thời Cung Âu còn chưa biết, nếu không, sợ là tất cả mọi người đều không được siêu sinh.

Cô thật sự phải nghĩ cách sớm rời khỏi Cung Âu mới được.

Thời Tiểu Niệm đi trên hành lang bệnh viện, nơi mắt cá chân vô cùng đau đớn, cô miễn cưỡng đi đến trước máy bán hàng tự động, nhét tiền vào lấy hai chai nước uống ra.

“Tiểu Niệm?”

Một giọng nói ôn nhu mang chút nghi ngờ truyền đến.

Thời Tiểu Niệm quay đầu, đã thấy người lúc nãy mới vừa xẹt qua trong đầu đứng cách đó không xa.

Mộ Thiên Sơ mặc quần áo bệnh nhân đứng bên cạnh một chậu cây, trên gương mặt âm nhu lộ ra nụ cười, một thân ôn nhu văn nhã, quần áo bệnh nhân cũng không che giấu được khí chất văn hoa của hắn.

Thế giới này thật đúng là nhỏ.

Mỗi lần đến bệnh viện đều có thể gặp được người quen.

Thời Tiểu Niệm có chút miễn cưỡng cười cười, hỏi, “Anh nằm viện ở đây sao? Vậy hôn lễ...”

“Một ít hoạt động triển khai đối với tân khách vẫn còn tiếp tục, thân thể của tôi không quá thoải mái, nên cùng Thời Địch trở về trước.”

“Ừm.” Thời Tiểu Niệm gật đầu, hỏi, “Vậy chứng bệnh nhức đầu của anh tốt hơn chút nào không?”

“Vẫn luôn như vậy, không thể nói thật là tệ.” Mộ Thiên Sơ gõ đầu mình một cái, từ từ đi về phía cô, nhìn một nửa gương mặt sưng lên của cô áy náy nói, “Chuyện ở trên đảo thật xin lỗi, để cô phải chịu oan uổng.”

“Không có gì, tôi đã quen.”

Thời Tiểu Niệm lắc đầu một cái.

Thói quen.

Cô nói thật bình tĩnh.

Nụ cười trên mặt Mộ Thiên Sơ cứng đờ, đôi mắt sâu chăm chú nhìn cô, “Trước kia tôi cũng từng oan uổng cô, có đúng hay không.”

Hắn chỉ là trần thuật một câu.

Thời Tiểu Niệm đang tính toán mình còn bao nhiêu tiền, nghe câu này chợt có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, “Anh nói gì?”

Cô có nghe lầm hay không.

“Tôi nhớ trước đây tôi có nói cô thật ác độc, tôi thật sự rất không nên.”

Mộ Thiên Sơ áy náy nói.

“Sao đột nhiên anh lại nói những lời này?”

Thời Tiểu Niệm khó hiểu nhìn hắn, hắn đây xem như là... xin lỗi với cô sao?

Trong một góc bệnh viện tràn đầy múi khử trùng, hai người lẳng lặng đứng đối diện, không có mâu thuẫn, không có cãi nhau.

Mộ Thiên Sơ cười khổ một tiếng, giọng nói nhu hòa, “Tôi chỉ là cảm thấy trước kia đối với cô thật quá đáng, thật xin lỗi, tôi cũng không biết nên bồi thường cô thế nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.