Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 53: Chương 53: Chương 45: Đói đói đói đói đói 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mấy người cận vệ mở đường.

Trên đường, Phong Đức đi bên cạnh cô bỗng nhiên mở miệng, “Thời tiểu thư, có chuyện tôi phải nói với cô một chút, liên quan đến chuyện cũ của cô cùng thái tử Mộ gia tốt nhất là không nên để cho thiếu gia biết.”

Lúc nãy hắn đứng bên cạnh xem một màn kia, thấy cô và Thời Địch cãi vã cũng có thể đoán được đại khái là tình cảm bất hòa.

“...”

Thời Tiểu Niệm khó hiểu nhìn về phía hắn.

Phong Đức trầm tư trong chốc lát, nặng nề nói, “Thiếu gia có chứng bệnh khăng khăng một mực, cố chấp, lại rất đa nghi.”

Đa nghi.

Cô cũng đã từng thấy trong sách, khăng khăng cuồng vô cùng không tin tưởng độ trung thành của người yêu.

Mặc dù cô không tính là người yêu của Cung Âu, nhưng bây giờ cũng là người phụ nữ của hắn, nếu như hắn đa nghi, với tính cách nóng nảy dễ giận của hắn, cuộc sống của cô... nhất định không dễ chịu.

Biết Phong Đức hoàn toàn là lo lắng cho mình, Thời Tiểu Niệm gật đầu, cảm kích nói, “Cám ơn ông, Phong quản gia.”

Phong Đức mỉm cười, “Tôi cũng không phải chỉ lo lắng cho cô, kể từ khi ở cùng một chỗ với Thời tiểu thư, tính khí của thiếu gia đã tốt hơn nhiều, đây là tình cảnh tôi rất muốn nhìn thấy, cho nên tôi không hy vọng gây thêm rắc rối.”

Tính khí tốt rất nhiều?

Mỗi một ngày ít nhất tức giận hai mươi giờ cũng xem như tốt sao, chẳng lẽ trước kia một ngày hắn tức giận hai mươi bốn giờ.

Thời Tiểu Niệm không ngu ngốc, cô nghe ra được Phong Đức nói bóng nói gió, vừa đi vừa nói, “Ông yên tâm, tôi cùng Mộ Thiên Sơ sẽ không có gì bất hòa nữa, bây giờ hắn là em rể của tôi.”

“Vậy thì tốt.”

Phong Đức cười nói, trên mặt tràn đầy ôn hòa hiền từ nhìn cô.

Sau đó, Thời Tiểu Niệm bị giam lỏng ở Vân Thượng đảo .

Tin tức hôm sau cứ như lẽ thường tới, bên ngoài trang bìa chỉ đưa tin về hôn lễ thịnh yến, cũng không có đề cập đến chuyện Mộ Thiên Sơ mất tích té xỉu.

Thẳng đến buổi trưa, mẹ nuôi mới mang tin tức đến cho cô, nói là Mộ Thiên Sơ đa tỉnh lại, người không sao, cũng đã nói với cảnh sát là tự mình vào rừng cây, không liên quan đến cô.

Cảnh sát đi.

Cô không có nhìn thấy Mộ Thiên Sơ.

Hoạt động hôn lễ liên tục bảy ngày tiếp tục tiến hành, nên lãng mạn thì lãng mạn, nên chơi tiếp thì chơi tiếp.

Mà trong lúc này, không có một người oan uổng cô nào đến nói tiếng xin lỗi với cô.

“Tiểu Niệm, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ không để cho ba con thật sự đoạn tuyệt quan hệ với con.” Lúc mẹ nuôi đưa cô lên phi cơ, sờ sờ lên nửa gương mặt đang sưng của cô nghẹn ngào nói.

Có đoạn tuyệt quan hệ hay không, cô đã vô cảm.

Ở Thời gia, cô đã ở rất mệt mỏi, bọn họ không muốn cô, vậy cũng không nên đi.

“Mẹ, hẹn gặp lại.”

Thời Tiểu Niệm không nói lời nào, chỉ vẫy tay hẹn gặp lại với mẹ nuôi, liền ngồi lên phi cơ, đi cùng với những vị khách rời khỏi trước thời hạn bay khỏi Vân Thượng đảo.

Phong Đức vì tránh rắc rối, cùng với những người cận vệ ngồi ở một phi cơ khác, không để cho bất cứ người nào đoán được quan hệ giữa bọn họ, cân nhắc chu đáo cho cô.

Trở lại thành phố S, Thời Tiểu Niệm có loại ảo giác như đã cách một đời.

Hôn lễ;

Ngắm biển;

Mất tích;

Giam lỏng.

Rõ ràng chỉ mới ở Vân Thượng đảo hơn một ngày, cô lại có cảm giác dài đằng đẵng như một thế kỷ vậy.

Cô đi trên đường, dọc theo đường mọi người rối rít nhìn về phía mặt cô, mang theo tò mò.

Thời Tiểu Địch cùng cha nuôi đều là tát ở nửa bên mặt trái của cô, qua một đêm đã sưng rất to, Thời Tiểu Niệm vừa đưa tay bụm mặt vừa đón taxi.

Lúc xe taxi dừng lại trước mặt cô, điện thoại di động của cô run lên, là Cung Âu gửi tin nhắn đến ---

Có chừng một hai trăm chữ “Đói” tràn đầy màn hình di động của cô.

Vị đại dạ dày vương thật là giờ giờ phút phút đều đang đói bụng.

Thời Tiểu Niệm không nói, mời vừa ngồi trong xe taxi, nói lên địa chỉ, điện thoại của Cung Âu đã theo sát tới.

Cô khó hiểu bắt máy, Giọng nói vĩnh viễn cũng không vui của Cung Âu vang lên, “Không phải Phong Đức nói cô đã trở về thành phố S rồi sao?”

“Ừ, mới vừa trở lại.”

Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt trả lời, giọng nói có chút mệt mỏi.

“Vậy cô không biết gọi điện thoại cho tôi sao?” Cung Âu rống lên, rất là bất mãn.

“Tại sao tôi lại phải gọi điện thoại cho anh?” Thời Tiểu Niệm không nghĩ gì bật thốt lên, trên mặt tràn đầy khó hiểu.

Cô đến thành phố S, tại sao lại phải gọi điện thoại cho hắn.

Cung Âu nghẹn lời, bỗng nhiên giận giữ phản cười, “Được, rất tốt! Thời Tiểu Niệm, cô làm tốt lắm!”

Nói xong, Cung Âu bỗng nhiên cúp điện thoại.

Trong điện thoại một mảnh yên tĩnh.

“...”

Thời Tiểu Niệm có chút khó hiểu nhìn điện thoại di động trong tay.

Tại sao lại tức giận? Hắn thật đúng là dễ dàng nổi giận.

“Tiểu thư, cãi nhau với bạn trai à?” Chú tài xế taxi từ trong kính chiếu hậu nhìn cô một cái, ánh mắt giống như thám tử trong Kha Nam vậy, nói, “Cô làm đúng, hắn dám nổi giận, cô đừng để ý đến hắn nữa, phải trị hắn! Hắn lại dám đánh cô ác như vậy, dựa vào cái gì còn bắt cô phải báo bình an a.”

“Chú à, chú hiểu lầm rồi, không phải bạn trai tôi, vết thương này của tôi cũng không phải hắn đánh.”

Thời Tiểu Niệm giải thích.

“A?”

Tài xế nhìn về kính chiếu hậu nháy nháy mắt, vẻ mặt tràn đầy 'tôi biết, tôi biết, cô không cần phải giải thích, tôi hiểu mà.'

“...”

Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là không nhìn kính chiếu hậu, cúi đầu xuống chơi điện thoại di động.

Trở lại báo bình an?

Không phải là Cung Âu thật sự đang chờ đợi cô báo bình an đấy chứ? Ý niệm này vòng vo trong đầu cô một vòng liền hủy bỏ.

Không thể nào, hắn có nhiều người tình đoàn, bạn - giường đoàn, nếu thật muốn nghe báo bình an, một ngày cho dù hắn có mười cái điện thoại cũng không đủ nhận điện thoại đi.

Bỗng nhiên điện thoại di động lại vang lên.

Lần này là Phong Đức.

Cô vừa nhận, liền nghe được giọng nói mang theo đồng tình của Phong Đức với cô, “Thời Tiểu Niệm, thiếu gia đang xử lý chuyện khẩn cấp ở công ty, ngài ấy mời cô đến công ty nấu cơm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.