Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 16: Chương 16: Chương 16: Hóa ra hắn mắc chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng




Edit by: _amyy_y

Chương 16: Hóa ra hắn mắc chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng

Hắn rất ghét cảm giác đói bụng, nhất định phải ăn cái gì đó.

Thời Tiểu Niệm đang đi chợt đụng phải chân bàn, trên lưng truyền đến một trận đau nhói, nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm, thoát được một lần.

Không thể ở lại đây một giây phút nào nữa.

Cô cố gắng uống hết chén canh cá, đang chuẩn bị rời đi thì phía sau truyền đến một tiếng gầm nhỏ đầy tức giận của Cung Âu: “Tôi mời các người tới đây để làm thứ đồ ăn mà đến chó cũng không ăn được sao? Cút, đi xuống dưới lấy lương rồi đi đi!”

Ngay sau đó, tiếng một mâm chén bát bị hất hết xuống đất vỡ vụn vang lên, làm cho người ta run như cầy sấy.

Không nhìn cũng biết phòng bếp bây giờ nhất định đang rất hỗn độn.

Thời Tiểu Niệm nhớ lại lời Phong Đức từng nói.

Phong Đức từng nói với cô: “Thời tiểu thư, mặc dù cô không thích thiếu gia như cậu ấy nói, nhưng trong mắt tôi, cô so với Tạ tiểu thư vẫn tốt hơn rất nhiều, có vài lời tôi chỉ có thể nói cho cô biết.”

Sau đó, Phong Đức nói Cung Âu có một bí mật: “Gia thế của thiếu gia luôn hơn hẳn người khác, từ nhỏ đã được nhiều người vây quanh, cậu ấy ở trên thương trường là một thiên tài, nhìn xa trông rộng, quyết đoán, không có cậu ấy sẽ không thể giải quyết được công chuyện. Nhưng không có người nào hoàn hảo cả, có thể Hứa thiếu gia rất hoàn mỹ, nên thượng đế mới có thể... Cô đã từng nghe qua chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng chưa?”

Cung Âu, người đàn ông quyền lực này mắc phải chứng này sao?

Triệu chứng dễ thấy nhất chính là hắn rất dễ nổi điên, thậm chí có lúc còn dùng bạo lực, nhưng chính hắn lại không thể khống chế được.

Phong Đức đã cho cô một lời khuyên — nếu muốn lấy lại được sự tự do, không thể chống đối làm Cung Âu tức giận, mà phải thuận theo hắn.

Thuận theo để lấy lòng hắn sao?

Đối với người đàn ông xấu xa này thì làm sao mà lấy lòng được.

Suy nghĩ của Thời Tiểu Niệm bắt đầu đối lập nhau, người đàn ông phía sau vẫn đang hướng về phía đầu bếp, người hầu mà tức giận.

Do dự hết lần này đến lần khác, cô ra sức đứng dậy sau khi uống hết chén canh cá, hương phía Cung Âu đi tới.

Cung Âu ngồi trên bàn ăn nổi giận, người hầu ngồi xổm xuống đất bắt đầu thu dọn mảnh vỡ, mọi người sợ đến mức run lẩy bẩy.

“Nếu anh thấy không vừa mắt, có muốn thử canh cá tôi nấu một chút không?”

Thời Tiểu Niệm đem chén canh cá trước mặt Cung Âu bỏ qua một bên, cố kìm nén sự căm ghét dịu dàng mở miệng.

Vì sự tự do, bất kể cách gì cũng phải thử.

Cung Âu đang tức giận, nghe vậy khinh thường liếc cô một cái: “Cô có biết tôi mời toàn đầu bếp cấp cao đến, ngay cả tay nghề của bọn họ tôi đều cảm thấy chướng mắt, vậy mà có thể vừa ý cô sao?”

Nực cười.

Được rồi, cô có thể dễ dàng lấy lòng hắn rồi.

Thời Tiểu Niệm đem chén canh cá trước mặt hắn sang chỗ mình, ngồi xuống bắt đầu thử, thói quen ở nhà của cô chỉ có xuống bếp nấu ăn, cô tự nghĩ món ăn của cô không thể nào so với nhà hàng được.

Hương thơm của canh cá thổi nhẹ về phía Cung Âu, mùi thơm rất bình thường, nhưng giống như có một cái gì đó rất đặc biệt, không khỏi câu dẫn người khác...

Cung Âu trừng mắt nhìn Thời Tiểu Niệm, chỉ thấy cô không coi ai ra gì mà ngồi uống canh cá, biểu tình trên mặt hết sức tao nhã, lẳng lặng uống canh, một ngụm rồi lại một ngụm.

“Đưa cho tôi!”

Cung Âu ngang ngược mở miệng, đoạt lấy chén của cô, bưng chén để trên môi nếm thử.

Ách.

Mùi vị không tồi.

Không có một chút mùi tanh, vị cá tươi được tản đều ra, không hề khoe khoang kỹ năng như đầu bếp, lại ngon ngoài dự đoán.

Đã lâu lắm rồi hắn không uống qua loại canh nào vừa miệng như vậy.

Cung Âu đang đói bụng, liền uống vài ngụm, lại cầm lấy đũa gấp thịt cá ăn, lật ngược chén lại, kêu người hầu đem canh cá còn trong nồi ra hết...

Thời Tiểu Niệm ngồi đó, trợn mắt há hốc mồm nhìn Cung Âu uống sạch toàn bộ canh cá cô nấu.

“Lần sau đừng bỏ rau thơm vào, tôi không thích!”

Cung Âu đẩy chén không về phía trước, lấy khăn giấy trong tay người hầu lau miệng, nhìn thoáng qua chỗ điện thoại và giấy tờ, sau đó đứng lên để lại một câu nói liền rời đi, chỉ để lại một bóng lưng cao lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.