Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 4: Chương 4: CÔ ĐÃ NGỦ VỚI HẮN RỒI




Bất cứ người đàn ông nào cho dù giỏi kiềm chế đến mấy thì trong hoàn cảnh này cũng không chịu nổi sự khiêu khích như vậy. Thân dưới anh căng cứng, trở nên phình ra, dựng đứng.

“Tiểu yêu tinh, đêm nay là do cô chọc vào tôi đấy nhé!”, anh hạ giọng, những dục cảm kìm nén bấy lâu tràn lên trong đáy mắt, bàn tay ấm nồng nắm lấy sự mềm mại của cô, nắn chúng theo các hình thái khác nhau.

“A…” cô không nhịn được kêu lên những tiếng ân a, trong trạng thái say mèm lúc đó cô chỉ cảm thấy cảm giác này thật lạ lẫm, nhưng có lẽ vì đang say nên cô trở nên mạnh bạo hơn, chỉ nghe theo tiếng gọi của cơ thể.

Bàn tay nhỏ lần tìm theo bản năng, mò vào trong áo ngủ của anh ta. Màu mắt anh trở nên sẫm lại, xoay người một cái, đè lên thân người mềm mại của cô. Ngón tay dài nâng cằm cô lên, đôi môi anh ngậm lấy môi cô đầy mạnh mẽ, khiến những tiếng ân a của cô bị nuốt gọn.

Quả như những gì anh đã nghĩ…

Cô ngọt ngào khiến người khác không cưỡng lại được.

Không chờ thêm được nữa, anh mút lấy đôi môi mọng và chiếc lưỡi hồng như cánh hoa đào của cô, đưa lưỡi của mình vào khoang miệng cô. Cô như đứa trẻ mới lớn, dường như rất thích thú trước trò đùa này, nhẹ nhàng ngậm lấy anh, tham lam mút hít lấy.

Những động chạm nóng bỏng đó dường như làm anh phát điên lên.

Anh thở hắt ra, bắt đầu hối hận vì bị cô gái này true chọc, khiến cho bản thân trở nên “cầm thú” như thế. Anh trút bỏ áo ngủ, quyết đoán tuột áo cô đến lưng, ngón tay dài của anh lần xuống dưới, chạm vào ẩm ướt nóng bỏng khiến anh biết được cô đã sẵn sàng.

……………

Đầu đau như búa bổ, lưng đau vai mỏi.

Tiếng nước chảy róc rách bên tai.

Cố Thiên Tầm từ từ mở mắt ra, trước mắt cô là chum đèn pha lê sang chảnh của khách sạn.

Một màu mơ hồ…..

Cô khó chịu nhắm mắt lại.

Những mảnh kí ức còn sót lại như những thước phim gãy, bắt đầu vụt qua trong đầu cô.

Đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, mặt cô trắng bệch, hoảng hốt ngồi bật dậy.

Tấm chăn tuột xuống, để lộ ra bộ áo ngủ xộc xệch trên người cô, khiến cô kinh ngạc thảng thốt.

Sao mình lại ở đây? Mà sao lại … thay đồ ngủ được? Hơn nữa lại còn xộc xệch những dấu tích như thể vừa làm… chuyện đó.

Không! Không không! Hiện nay tất cả đều không quan trọng! Quan trọng là… người đàn ông trong phòng tắm kia có phải là Cảnh Nam Kiêu hay không! Lòng cô hoang mang hoảng loạn, không dám nghĩ lại chuyện tối qua nữa. Giờ phút này ửa phòng tắm đột nhiên mở ra.

“Tỉnh rồi à?” Một câu hỏi bâng quơ. Anh bước ra khỏi phòng tắm, trên người độc một chiếc khăn quấn ngang.

So với sự hoảng hốt của Cố Thiên Tầm sau khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú của anh xong thì anh ta ngược lại lại ung dung bình tĩnh. Anh bình thản đeo đồng hồ, đưa ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Ánh nhìn sâu thẳm, đáy mắt nồng nàn, khiến đôi mắt như chất chứa tầng tầng lớp lớp khói sương, khiến anh càng trơ nên bí ẩn.

“Anh… anh là ai?” Cố Thiên Tầm lắp bắp, trong lòng tuyệt vọng như vừa bị rơi xuống hố băng.

Không phải Cảnh Nam Kiêu… không phải chồng cô! Lẽ nào, đêm qua… cô đã ngoại tình? Vừa mới an phận làm phu nhân họ Cảnh được có hai ngày đã rượu say thất tiết…

Người đàn ông từ từ quay người lại, ánh mắt sâu thẳm đó nhìn thẳng vào mắt cô, như nhìn thấu những đau khổ, ân hận bất an trong lòng cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.