Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!

Chương 41: Chương 41: Buổi sáng tốt lành.




Chương 41: Buổi sáng tốt lành.

Editor: May

Tuy rằng Phong Thánh còn đang ngủ, nhưng khuôn mặt nhỏ của Lạc Ương Ương vẫn là xấu hổ đỏ lên, vừa định tay chân nhẹ nhàng chui ra từ trong lòng ngực anh, chuyển mắt một cái lại có thể nhìn thấy đôi mắt lạnh nhạt không gợn sóng của Phong Thánh mở to, đang nhìn thẳng vào cô.

Thân mình nhỏ của Lạc Ương Ương tức khắc cứng đờ, đại não tựa hồ cũng tắt mắt ở dưới cái nhìn thẳng của Phong Thánh, cô cũng không biết chính mình nghĩ như thế nào, vừa há miệng lại có thể nhìn anh nói: “Hi, buổi sáng tốt lành.”

Lời vừa ra khỏi miệng, đầu óc Lạc Ương Ương nháy mắt liền khôi phục bình thường, ảo não đến lập tức thu liễm mắt rũ đầu nhỏ xuống, lúc này cô quả thực muốn cầm chỉ vá miệng mình.

Tại sao cô lại nói chào buổi sáng với anh ta chứ!

Đầu óc co rút rồi ư!

Vốn tưởng rằng Phong Thánh tính tình lạnh lùng này sẽ không trả lời cô, trong lúc Lạc Ương Ương ảo não, lại đột nhiên nghe được đỉnh đầu truyền xuống một tiếng kêu rên: “Ừ.”

Ấn đường Lạc Ương Ương nhảy dựng, vèo một chút ngẩng đầu, lại nhìn thấy Phong Thánh vẫn là ngậm miệng lại, mặt không biểu tình nhìn cô như cũ, thần sắc không thay đổi một chút nào.

Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác của cô?

Hai người liền đối diện ôm nhau như vậy, vài giây sau, Lạc Ương Ương liền không chịu nổi, hai tròng mắt buông xuống không dám lại nhìn anh nữa, tay nhỏ nhẹ đẩy anh thấp giọng nói: “Tôi muốn rời giường.”

Phong Thánh không buông tay, Lạc Ương Ương đẩy như thế nào cũng không thể tránh thoát ra đứng dậy được, khi cô lại ngước mắt lần nữa, lúc này Phong Thánh mới mở miệng nói: “Tỉnh rất sớm.”

Lại có thể mở mắt sớm hơn cô, là tối hôm qua anh không đủ nỗ lực ư?

“Ha ha, cũng được.” Lạc Ương Ương không biết Phong Thánh hỏi lời nói này có ý tứ gì, lại không dám không đáp lại anh, chỉ đành khóe miệng hơi kéo giả cười một chút, có lệ.

“Có mệt hay không?” Tuy rằng ôm toàn bộ Lạc Ương Ương vào trong ngực, nhưng trên mặt Phong Thánh vẫn không có biểu tình gì như cũ.

“Không mệt.” Lạc Ương Ương theo bản năng lắc đầu, khi nhìn thấy thần sắc Phong Thánh biến đổi lần nữa lập tức cảm giác được nguy hiểm, gật mạnh đầu sửa lời nói, “Mệt! Mệt chết!”

Nhưng mà, ý thức nguy hiểm của Lạc Ương Ương tới có chút muộn, tiếng mệt cô kêu, bị Phong Thánh chặn ở trong miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.