Tổng Tài Ác Ma Trêu Ghẹo Tiểu Bạch Thỏ

Chương 57: Chương 57: Dằn Mặt




Bác Thuỳ đặt hai bàn tay Tử Lạc vào lòng bàn tay ấm áp của mình, dường như đang phần nào cố gắng an ủi cô.

“Tiểu Lạc, cháu biết không, bác Lan bị ung thư máu. . . .qua đời 1 năm trước rồi!”

Chuyện kể lại mà cứ như mới hôm qua, hình ảnh bác Lan tươi cười phúc hậu cố gắng gầy dựng cô nhi viện với tình yêu thương của mình bao năm nay chợt thoáng qua.

Vậy mà mất rồi. . . .đau buồn, hối hận quá! Giá như trước khi bác Lan mất, bác biết được rằng cô vẫn sống tốt thì hay biết mấy. . . .

Khoé mắt có chút ẩm ướt nhưng cũng chỉ là trong thoáng chốc. . . .

“Một lát cháu lên thắp nhang cho bác Lan để bác ấy biết. . . .cháu về rồi! Chắc thời gian đó các bác cũng khó khăn lắm. . . .nhưng. . . .?”

Tử Lạc vừa nói vừa nhìn xung quanh thiết kế ấm áp, sáng sủa của căn phòng mà không biết các bác ai cũng ngạc nhiên đến trố mắt.

Tiểu Lạc tính tình sôi nổi, dễ xúc động lại còn hay dễ bị nhìn thấu. . . .từ khi nào đã trưởng thành như thế này, từ khi nào lại biết che giấu cảm xúc của mình mà còn khôn khéo quan tâm người khác như vậy.

Bốn năm thời gian vậy mà thay đổi được một con người sao, không cần quan tâm nữa, con bé như thế này chắc hẳn sẽ không dễ bị tổn thương như trước nữa. . . .

Như vậy là tốt rồi. . . .tốt. . . .tốt!

“À đúng rồi Tiểu Lạc, cháu có người bạn nào tên là Vương Thần không, cậu ta thật sự rất tốt và giàu có đấy! Ha ha ha!”

Nói đến đây bác Thuỳ bật cười to xem ra rất vui vẻ nhưng lại không biết cơ thể Tử Lạc từ khi nào đã căng cứng.

Kathyrn đứng cạnh nhìn thấy dấu hiện chuyển biến kì lạ này liền biết cái tên Vương Thần kia hẳn không tầm thường rồi.

Lúc đó cô liền đứng sát lại, vểnh tai lên nghe cho rõ.

“Bác thấy. . . .hình như cậu ta có tình cảm với cháu đấy. . . .có lần bác thấy cậu ta cầm bức hình lúc nhỏ của cháu cười!”

Bác Thuỳ ra vẻ thần bí, vừa nói vừa cười, hiển nhiên anh chàng tên Vương Thần kia là một người không tệ để lấy làm chồng đâu nha! Hơn nữa, anh ta với Tử Lạc cũng khá xứng đôi!

“Ơ bà Thuỳ, bà cũng thấy vậy hả? Cái lần cậu ta cho người sửa lại cô nhi viện, tôi còn nhìn thấy cậu ta lén mang bức tranh hình con bé năm 18 tuổi ở bãi biển!”

“Thảo nào tôi tìm hoài không thấy tấm đó. . . .quả là có tình cảm!”

Càng nói Tử Lạc càng sợ hãi, không biết tại sao hành động của hắn làm cô liên tưởng đến mấy tên sát nhân cuồng loạn. . . .

Nhưng khoan đã. . . .

“Nói như vậy. . . .tên Vương Thần đó là người xây lại cô nhi viện sao?”

Tử Lạc trợn to hai mắt lên, nếu bây giờ bác Thuỳ mà gật đầu một cái thì giống như cô lại càng mang nợ hắn nhiều hơn nhiều hơn nữa!

Nhưng không may làm sao, không chỉ một cái đầu gật, mà là năm sáu cái đầu kia cũng gật theo!

Đùng! Đùng! Dù là trời sáng nắng nhẹ nhàng mà sao Tử Lạc lại cảm thấy như vòi rồng đang trên đầu thế kia!

“Aaa. . . .đi máy bay cả ngày tự dưng cháu thấy nhức đầu quá, thôi để cháu vào tắm lát rồi lại ra nhé!”

Kĩ thuật diễn xuất của Tử Lạc ngang hàng với diễn viên Oscar, cô vừa nhăn mày một cái liền khiến người ta cho rằng hẳn đang đầu nhức đầu lắm đây!

Rất nhanh Tử Lạc và Kathyrn cùng được “giải thoát”, quay lại căn phòng của mình Tử Lạc phát hiện căn phòng này chẳng hề thay đổi một chút nào cả.

Thật sự thì cô rất vui khi nhìn lại căn phòng bao năm thơ ấu của mình nhưng mà. . . .so với cả căn nhà thì căn phòng này nhìn có vẻ giống phòng cho người giúp việc nhỉ.

Màu sắc cũ kĩ, sàn gỗ xập xệ, nhưng nói chung ít nhất vẫn rất sạch sẽ và thoáng mát, như vậy cũng quá đủ rồi.

“Tiểu Lạc, đây là căn phòng của cậu sao, thật xinh!”

Mặc kệ Kathyrn chạy vòng vòng khắp phòng, Tử Lạc như con mèo lười nằm lăn xuống giường, không hiểu sao nhắc đến cái tên kia. . . .làm cô có chút nôn nóng!

Cảm giác đã gần hắn hơn rất nhiều, lại muốn gần nữa nhưng sợ hãi. . . .!

Không! Không! Tử Lạc tránh xa hắn ra, hắn là một tên ác ma đấy!

Tử Lạc lấy chiếc laptop chuyên dụng của mình ra đặt trên mặt bàn, cô đánh vài chữ cái bỗng nhìn thấy một tin nhắn mới trong thùng thư.

À, thì ra là Vương thị nhờ thiết kế váy cưới. . . . .

Khoan đã chuyện gì đây chứ? Vương thị? Vương Thần?

Một buổi tiệc của giới thượng lưu cần thiết kế một bộ dạ phục nữ?

Ồ, Vương Thần cũng lắm nữ nhân nhỉ?

Vậy mà cô còn đọc được mấy tờ báo dám nói hắn bốn năm trước bỏ hết tật đào hoa, trở thành người đàn ông mẫu mực đấy!

Ha ha, còn tưởng là thật sự thay đổi nhưng cũng chỉ là che mắt thiên hạ thôi, không biết cái người đàn ông ngày ba cử đấy đêm về bao nhiêu cô trên giường.

Ha ha!

Không hiểu sao Kathyrn cảm thấy một mùi chua khủng khiếp cứ lan toả mãi trong phòng!

Okay được thôi, Tử Lạc gõ nhanh lại vài chữ, nội dung chủ yếu chính là vấn đề thiết kế cũng cần phải trao đổi thông tin tâm bồn nên cô yêu cầu phải có một buổi gặp mặt với Vương tổng và người sẽ mặc dạ phục mà cô thiết kế.

Sau đó rất chủ động mà đưa ra lịch hẹn vào chiều nay!

Thư kí của Vương Thần cũng phải ngẩn ngơ khi có người dám chủ động như vậy trước mặt ông chủ, nhưng dù sao người ta cũng là nhà thiết kế nổi tiếng.

Đánh thôi a~

Cô thư kí đánh vào lịch hẹn lúc 5h chiều với nhà thiết kế Lauren, thông tin nhanh chóng bay sang máy tính của Vương Thần.

Hắn khẽ nhíu mày một cái trông rất phiền toái, cái tên nhà thiết kế này cũng không khỏi có chút ngạo mạn đó chứ?

Lúc đó hắn lại không biết cái tên hắn chê là ngạo mạn lại chính là người hắn đã đợi suốt bốn năm ròng rã. . . .

Cũng ngay lúc đó, Tử Lạc kéo tay Kathyrn ra khỏi nhà rồi đi thẳng đến phố mua sắm sầm uất nhất thành phố rồi bắt đầu chọn mẫu trang phục yêu thích cho buổi gặp mặt chiều nay.

Hừ, tốt nhất nên là một sự xuất hiện mạnh mẽ nhưng vẫn phải thật quyến rũ nhẹ nhàng, từ khi là nhà thiết kế.

Tử Lạc đã không còn ngại mặc đồ hở nữa, hở một tí như vậy mà là nghệ thuật, có cái gì đó bí ẩn lại có chút khêu gợi. . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.