Tổng Tài Ác Ma Trêu Ghẹo Tiểu Bạch Thỏ

Chương 13: Chương 13




“Vương Thần anh đưa tôi đến đây làm gì?”

Bỗng dưng không một lời liền ném cô lên xe, hỏi thế nào cũng không nghe được đáp án.

Cuối cùng lại đưa cô đến cái trung tâm làm đẹp nổi tiếng khắp thành phố này, một món đồ trong đây cũng đủ để cô ăn uống dư dả trong 1 tháng nha.

“Tôi nói cho anh biết. . . .tôi không có tiền đâu, anh muốn làm gì thì anh tự trả đấy!”

Tử Lạc lúc này nhìn như con đỉa, đúng vậy, chính là con đỉa.

Dáng người cô vốn không cao mấy, nay lại còn bám víu lấy cánh tay của Vương Thần, nhìn bộ dạng đó giống như chỉ hận không thể ăn luôn cánh tay hắn.

Bất quá nhờ có gương mặt khả ái, xinh đẹp nên làm gì cũng thấy đáng yêu.

“Tất nhiên tôi trả!”

Cuối cùng cũng nghe được giọng của Vương Thần suốt bốn mươi lăm phút, từ lúc nãy đến giờ hắn đều rơi vào trạng thái trầm tư.

Chuyện hắn là bang chủ Hắc Dạ, Tử Lạc vẫn có thể chịu đựng được nhưng nếu cô còn mềm yếu như bây giờ thì làm sao có thể an toàn ở bên hắn?

Thật ra, chấp nhận ở bên hắn thì chính là đối mặt với hai chữ nguy hiểm, liệu cô có thể vì hắn mà đồng ý không?

“Không, không, ý tôi không phải như vậy đâu, tôi không muốn làm cái gì hết, đưa tôi về đi mà, nha? Nha?”

Tâm trạng vốn đang âm trầm của Vương Thần thấy con mèo nhỏ làm nũng bỗng dưng cũng chuyển biến.

“Anh Lăng, làm cho cô ấy thật xinh đẹp, sau đó hoá trang kiểu tiệc dạ hội!”

Sau đó, hắn xoay lưng ly khai, để lại Tử Lạc như đang gào khóc trong lòng.

Cái tên Vương chết tiệt đó làm sao lại nỡ bỏ mình ở đây chứ, nhưng mà hắn ta nói cái gì dạ hội ấy nhỉ?

Không lẽ là dẫn mình đi dạ hội sao?

Không phải, tâm tư của hắn ương ương dở dở, điên điên khùng khùng, thế nên chắc chắn phải là cái gì đó thật quái đản.

“Cô gái, ngồi vào đây!”

Người đàn ông tên Lăng hình như là chủ nơi đây, nhưng thái độ của hắn ta ngược lại rất tốt, có lẽ chính vì vậy mới được Vương Thần trọng dụng.

Tử Lạc cũng mỉm cười với hắn ta một cái, cô dùng tư thái cô cho là tự nhiên nhất ngồi xuống.

Nhưng thật ra cô cảm thấy cái gì cũng không thoải mái, đến cái ghế cũng cảm thấy cao, cái gươnh thì quá mức sạch, đã vậy chỗ gác chân quá xa, chân ngắn như cô làm sao với tới. . . .

“Này, cô thấy cô gái đằng kia không? Lúc nãy được đích thân Vương tổng đưa vào đấy!”

“Cái gì? Nhìn cô ta như trẻ vị thành niên, Vương tổng đổi khẩu vị rồi sao?””Hừ, cái dạng đó chỉ là giả vờ ngây thơ thôi chứ không làm sao leo lên được giường của Vương tổng?”

...

Nghe những lời bát quái đó, Tử Lạc cũng cảm thấy khó chịu không ít nhưng đối với nhưng loại người ganh tị sanh thị phi đó thì tốt nhất không nên quan tâm.

Tử Lạc ngồi đó lâu đến mức ngủ được một giấc, sau đó lại có người lay cô tỉnh dậy để trang điểm, quá trình dài thật dài.

Nhưng mà sau đó Tử Lạc thậm chí còn không nhận ra mình nữa, nhìn như mấy cô minh tinh màn ảnh vậy.

Không đúng, thậm chí còn đẹp hơn, nghĩ vậy, cô cười khúc khích một hồi.

“Cô gái, cô có muốn đi tìm Vương tổng không?”

Lúc này Lăng tiên sinh lại lên tiếng, bộ dạng Tử Lạc “đau khổ” khi Vương tổng rời đi hắn đều nhìn thấy, tâm tư của cô gái này cũng thật đơn thuần a.

“Tôi có thể tìm anh ấy sao?”

“Tất nhiên, Vương tổng tuy ở phòng của nam giới nhưng cô vẫn có thể vào, nhưng tôi nghĩ cô cần thay đồ!”

Đồ a? Cô thật sự không có tiền đâu, Vương Thần tàn ác muốn cô tự sinh tự diệt sao?

“Nhân viên sẽ chọn giúp cô, Vương tổng đang trả hết các khoản cần thanh toán rồi, cô không cần lo!”

Lần này Tử Lạc giật mình, tâm tư gì của mình anh Lăng này đều nhìn thấu hết, bất quá cũng có chút ngượng ngùng, chẳng lẽ mình biểu lộ rõ như vậy sao?

Tử Lạc nhẹ gật đầu rồi đi theo hai cô nhân viên, nhân viên ở đây cũng thật tốt nha, ai cũng cũng tốt.

Lại sau một lúc lâu, Tử Lạc lại trở lại, lần này tất cả những cô gái đã cười nhạo cô đều không thấy lên tiếng nữa, bởi vì Tử Lạc thật sự đẹp hơn họ rất nhiều.

Gương mặt của Tử Lạc vốn đã tinh xảo nên không cần trang điểm nhiều, chỉ cần điểm thêm vài điểm nhấn.

Còn về phía bộ váy, đây là thiết kế mới ra của hãng thời trang nổi tiếng, tất cả phụ nữ đều ao ước có được nó nhưng giá tiền của nó quá sức tưởng tượng nên không ai sở hữu được.

Tử Lạc cảm thấy có rất nhiều ánh mắt nhìn mình nên cũng rất ngại, cô không lộ ra chút biểu cảm gì vì đối với người lạ cô luôn luôn lạnh lùng.

Loay hoay một lúc Tử Lạc cũng tìm thấy phòng mà Vương Thần đang ở, cô gõ cửa không thấy ai đáp trả nên cũng tuỳ tiện mở cửa.

Thì ra bên trong có một cô gái định ra mở cửa, Tử Lạc định gật đầu chào nhưng chẳng ngờ cô ả hất Tử Lạc ngã.

Hướng mà Tử Lạc ngã chính là bên trong căn phòng, trong phòng không phải có mỗi mình Vương Thần nên rõ ràng ả ta muốn Tử Lạc nhục mặt đây mà.Tâm tư đủ sâu!

Tử Lạc thậm chí không kịp phản ứng, hai tay cô co rút lại để chuẩn bị cho cú ngã, nhắm tịt cả hai mắt.

Nhưng cuối cùng lại rơi vào một vòng tay to lớn, dường như chưa dám tin, Tử Lạc vẫn nhắm mắt.

Đến lúc mở ra Tử Lạc cảm giác như tim mình ngừng đập, người này, cũng quá mức đẹp trai rồi đi,  nhìn sơ qua có chút quen thuộc nhưng những anh chàng đẹp trai thì đều có nét giống nhau mà?

Tử Lạc lần đầu tiên trong đời thấy một người đẹp trai như vậy, khiến người ta liên tưởng đến một vị vua do khí chất vương giả phát ra từ người anh ta.

Nhưng Tử Lạc cũng nhanh chóng hoàn hồn, cô đứng dậy vững vàng.

“Thật cảm ơn!”

Nói rồi, cô cũng có chút ngượng ngùng nên nhanh chóng tìm kiếm Vương Thần, nhưng không nhìn thấy nên Tử Lạc cũng rời đi.

“Em đi đâu?”

Nhưng người kia bỗng dưng nắm tay cô kéo lại, hành động này khiến cho cô liên tưởng đến Vương Thần lúc nãy.

“Tôi đi tìm. . . .Vương tổng!”

Người kia ngơ ra một chút rồi cười lớn, tiếng cười của anh ta trầm ổn khiến cho cô càng liên tưởng đến Vương Thần.

Bỗng dưng Tử Lạc cảm thấy có chút không đúng.

“Này cái tiểu yêu tinh, em còn không nhận ra tôi?”

Lúc này Tử Lạc muốn tìm cái lỗ để chui xuống hết sức, làm sao có thể không nhận ra hắn ta chính là Vương Thần chứ?

Thậm chí còn nhìn hắn ta say đắm như vậy, phen này thế nào cũng bị hắn chọc cho nhục đến chết.

Tử Lạc không trả lời, xoay người rời đi giống như không hề quen Vương Thần.

Bước chân của cô rời đi rất nhanh, Vương Thần cũng phải vội vã đuổi theo.

“Em đang làm gì vậy?”

“Anh đừng có nói nữa!”

“Em làm sao lại không nhận ra tôi?”

“Anh có biết bây giờ anh khác lắm không? Đừng có vuốt tóc lên nữa, nhìn siêu cấp đẹp trai tôi không thích!”

Trong suốt cuộc trò chuyện, Tử Lạc thậm chí còn không nhìn được vào mắt Vương Thần, cứ nhìn lên tí là lại dời sang chỗ khác.

Làm sao chỉ vuốt tóc lên nhưng trông khác thế không biết?

Có lẽ do quá mức ngại, Tử Lạc đâm ra sinh giận dỗi dám quát lên với Vương Thần, nhưng một hồi lâu sau vẫn không thấy Vương Thần có hành động gì.

Cô ngước mắt lên nhìn, chẳng ngờ Vương Thần cúi xuống trao cô một nụ hôn.

Hắn rất nhanh chóng tiến vào trong khoang miệng của cô, hắn không ngừng mút lấy tựa hồ như đang ăn một món đồ ngọt.

Cứ như thế cho đến khi Tử Lạc không thở được nữa mới buông ra, hắn nhìn Tử Lạc có chút đắc ý.

“Anh làm gì thế? Ở đây bao nhiêu người?”

Đích thực từ lúc nãy đến giờ hai người vẫn đứng ở hành lang làm chuyện khiến người khác phải trố mắt ra nhìn.

Nhưng chưa dừng lại ở đó, Vương Thần đặt tay lên ngực của Tử Lạc khiến cô vô cùng hốt hoảng.

Bất ngờ là, hắn không làm gì khác ngoài kéo cao chiếc áo cúp ngực của cô lên.

“Em mặc như vậy, những người cao như tôi đều có thể nhìn thấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.