Tổng Giám Đốc Tà Ác Yêu Thương Vợ

Chương 6: Chương 6: Bị anh đụng phải (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Theo ý cô, cuộc sống nặng nề làm người ta khó mà tiếp nhận nhất, vĩnh viễn không phải gánh nặng ngàn cân, mà là những thứ này nhỏ bé không thể tính toán cũng không cùng đường đến mức rối bời.

“Cậu chờ tôi một chút, tôi đi mua mấy lon bia.”

“Không phải mới uống rồi sao?” Cô nghi ngờ ngẩng đầu.

“Chúc mừng một chút.”

“Cái gì?”

“Cậu mất trinh!”

“...”

Doãn Mạt nói xong chạy đi quán tiện lợi gần đó, đây chính là bạn bè, có thể an ủi mình, cũng có thể tổn thương mình.

Du Tĩnh Nhã tìm chỗ sạch sẻ ngồi xuống, một con mèo lủi qua bên chân cô, lười biếng nằm ở giữa đường.

“Chớ ngủ ở nơi đó, sẽ có nguy hiểm...” Cô nhìn về phía con mèo kia la to.

Mèo làm sao có thể nghe hiểu tiếng người? Thở dài bất đắc dĩ, cô đứng dậy đi tới.

Ôm lấy con mèo trên mặt đất, lưng còn chưa kịp đứng thẳng, một chiếc Maybach chạy như bay tới không chút lưu tình đụng phải cô, mặc dù đã khẩn cấp thắng xe, lực đụng lớn đẩy cô ngã lăn ra xa ba thước.

Người trong xe nhanh chóng chạy tới: “Tiểu thư, có làm cô bị thương chưa?”

Giọng rất từ tính, mang mị lực của người đàn ông thành thục, Du Tĩnh Nhã gắng gượng bò dậy, vừa định lên tiếng, đã có người cướp lời trước một bước: “Tĩnh Nhã —— “

Doãn Mạt hốt hoảng ném lon bia trong tay xuống, một bước dài nhảy vọt tới trước mặt cô: “Sao tôi mới rời đi mấy phút, cậu đã nghĩ quẩn trong lòng rồi sao?”

“Không phải, là tôi không thấy cô ta đang ở chỗ này.” giọng nói từ tính giải thích thay cô, đột nhiên Du Tĩnh Nhã cảm thấy, giọng nói này tựa hồ đã nghe qua ở nơi nào...

Cô xoay người, muốn nhìn rõ xem là ai không có mắt như vậy, tầm mắt giao nhau trong nháy mắt, hai người đều sợ ngây người...

“Là cô?”

“Là anh!”

“Các người quen biết nhau sao?” Doãn Mạt kinh ngạc vui mừng chen vào một câu.

Người đàn ông trước mắt này, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn vóc người có vóc người, còn chiếc xe này, nhìn một cái chính là nhãn hiệu nổi tiếng, tiêu chuẩn con nhà giàu đẹp trai, con nhà giàu đẹp trai nha!

“Du — Tĩnh — Nhã?” Diệp Bắc Thành phản ứng lại trước nhất.

Không có thời gian suy nghĩ tại sao người đàn ông này biết tên cô, một giây kế tiếp cô không thể nhịn được nữa gào thét: “Tại sao mỗi lần tôi gặp phải anh đều xui xẻo như vậy? Anh là sao chổi sao?”

Thế giới này rất lớn, Nhưng mà thành phố này cũng không nhỏ, tại sao, nhưng vẫn cứ gặp...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.