Tổng Giám Đốc Phu Nhân Chạy Rồi

Chương 12: Chương 12: Tự mình đưa tới cửa




Vu Thiện không nói gì đi theo anh ta lên xe, nếu Âu Dương Lãnh đã biết mình sẽ tới, cô cũng không đấu tranh không cần thiết để làm gì, huống chi có xe đưa đón tránh cho mình ngồi xe taxi, trong lòng Vu Thiện thầm an ủi mình, không ngừng nhắc nhở mình phải chuẩn bị tốt tâm lý. lequydoon

Hắc Mộc ngồi lên ghế phụ bên cạnh ghế tài xế, sau đó xe vững vàng chạy về hướng nhà họ Âu Dương. Hắc Mộc len lén liếc mắt nhìn người phụ nữ ngồi phía sau, cô đẹp hơn bất kỳ người phụ nữ nào bên cạnh tổng giám đốc, đó là vẻ đẹp mỏng manh hòa lẫn với bất khuất kiên cường, khó trách tổng giám đốc lại coi trọng cô ấy.

Nhưng mà anh ta biết, đại tiểu thư nhà họ Vu tuyệt đối không được cưng chiều, ở Vu thị không có chút quyền lực thực tế, đối với tổng giám đốc mà nói thì không hề có giá trị lợi dụng, ngoại trừ vẻ đẹp bên ngoài, đối với tập đoàn Âu Dương không có bất kỳ trợ giúp nào.

Vu Thiện cũng biết Hắc Mộc quan sát mình, nhưng cô không để ý tới, hiện giờ trong lòng cô lo lắng chính là mẹ, còn sau đó phải đối mặt với Âu Dương Lãnh, cũng khiến cho cô lo lắng không yên.

Xe nhanh chóng tới nhà họ Âu Dương, thím Lan ra đón, sau khi Hắc Mộc đưa Vu Thiện tới cửa, dặn dò thím Lan chăm sóc cô thì rời đi, khoảnh khắc thím Lan nhìn thấy Vu Thiện, kích động lôi kéo tay nhỏ bé của Vu Thiện, dẫn Vu Thiện đi vào nhà.

“Cô Vu, cô đã về, đói bụng không?” Thím Lan nhiệt tình hỏi, ngày đó sau khi cô Vu rời đi, thiếu gia đau lòng rất lâu, ở trong phòng mãi không đi ra ngoài, thím Lan cho rằng Âu Dương Lãnh rất quan tâm Vu Thiện, nhưng không biết Âu Dương Lãnh chỉ là quá tức giận.

“Thím Lan, tôi không đói, thím đừng lo.” Vu Thiện muốn đẩy tay thím Lan ra, ngoại trừ mẹ cô chưa từng thân mật với người ngoài như vậy, cô có chút không được tự nhiên.

“Cô Vu, cô đừng để ý thiếu gia, thật ra thì thiếu gia rất tốt.” Thím Lan dẫn Vu Thiện ngồi trên sofa trong phòng khách, dặn người giúp việc rót nước cho cô, sau đó thím Lan ngồi xuống bên cạnh Vu Thiện, yêu thương nói.

“….” Vu Thiện không nói gì, rõ ràng bài xích chủ đề nói về Âu Dương Lãnh, nghĩ đến mấy ngày mình bị Âu Dương Lãnh trói chặt trên giường đó, còn Âu Dương Lãnh lại cùng người phụ nữ khác làm chuyện kia, đàn ông như vậy chẳng khác gì ác ma.

“Cô Vu, sao cô không thử tiếp nhận thiếu gia xem?” Thím Lan nhìn Vu Thiện không được tự nhiên. Theo bà, cô Vu và thiếu gia cực kỳ xứng đôi, chỉ là không biết tại sao thiếu gia lại muốn đối xử với cô Vu như vậy, từ trước tới giờ thiếu gia chưa từng mang phụ nữ về nhà.

“Đừng nói nữa, thím Lan, có một số việc bà vốn không hiểu.” Vu Thiện nghiêng đầu qua một bên, nếu như không phải Âu Dương Lãnh dùng chút thủ đoạn, hôm nay mình sẽ xuất hiện ở chỗ này sao?

“Được rồi, vậy cô Vu chờ một lát, thiếu gia nhanh chóng trở về.” Thím Lan nhìn vẻ mặt cô, lắc đầu một cái rời khỏi phòng khách, để một mình Vu Thiện chờ Âu Dương Lãnh trở về.

Âu Dương Lãnh biết Vu Thiện đã trở lại nhà họ Âu Dương chờ mình về, nhưng vào giờ khắc này anh không muốn trở về vội. Anh nảy ra ý nghĩ muốn đâm nhụt nhuệ khí của cô, trên người cô gái này có sự quật cường, nếu như có thể phá hủy nó, để cô biết, Âu Dương Lãnh anh muốn, không có gì là không chiếm được.

Vu Thiện đợi cả ngày, lúc tám giờ tối mới thấy Âu Dương Lãnh cùng một người phụ nữ xinh đẹp khác trở lại, trong lòng cô thầm cười lạnh, người đàn ông này chính là một con lợn giống, không có phụ nữ sẽ không sống được.

Âu Dương Lãnh tiêu sái ung dung đi tới trước mặt Vu Thiện, tròng mắt thâm sâu nhìn Vu Thiện cười nhạo mình, sao cô vẫn còn bộ dạng như thế này? Đây chính là thái độ cô cầu xin anh?

Ngược lại người phụ nữ đi theo Âu Dương Lãnh trở về thiếu kiên nhẫn, cô ta thấy Âu Dương Lãnh chăm chú nhìn cô gái ngồi trên ghế sofa như vậy, không vừa lòng Âu Dương Lãnh bị cô hấp dẫn.

“Lãnh, cô ta là ai vậy, em gái anh sao?” Cố ý kề sát người Âu Dương Lãnh, ghé thân thể đầy đặn vào cánh tay Âu Dương Lãnh, ý muốn dời lực chú ý của Âu Dương Lãnh về trên người cô ta.

“Em đi tắm trước đi, tối nay anh tìm em.” Âu Dương Lãnh đẩy người phụ nữ ra, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt Vu Thiện. Ánh mắt cô vô tình hay cố ý nhìn người phụ nữ, Âu Dương Lãnh chợt phát hiện Vu Thiện có thể để ý sự tồn tại của người phụ nữ kia, ý nghĩa này khiến trái tim anh hơi thỏa mãn.

Vu Thiện lạnh lùng nhìn động tác của anh và người phụ nữ kia, trên mặt cố gắng giữ sự bình tĩnh, trong lòng thì thầm mắng Âu Dương Lãnh, cùng một đống phụ nữ dây dưa không rõ, lại còn tới trêu chọc mình.

Với điều kiện Âu Dương Lãnh giàu có đẹp trai như vậy muốn dạng phụ nữ nào mà không có, theo mấy ngày cô quan sát, rất nhiều phụ nữ cam chịu làm phụ nữ sau lưng anh ta, nhưng tại sao anh ta lại lựa chọn mình?

“Lãnh, em không phải có ý đó.” Người phụ nữ vừa nghe Âu Dương Lãnh muốn đuổi mình đi, vội vàng làm nũng nói, giọng nói kiều mị hoàn toàn có thể sánh ngang với những người phụ nữ trước kia, khiến cho Vu Thiện không dám ừ đại với ánh mắt chọn phụ nữ của Âu Dương Lãnh.

“Vậy ngoan đi.” Âu Dương Lãnh lạnh lùng nói với người phụ nữ, tròng mắt vẫn nhìn Vu Thiện như cũ, nét mặt cô bây giờ được xem như là vì quan tâm tới mình sao?

“Lãnh, anh phải nhanh tới đó.” Thím Lan đúng lúc đi ra lôi kéo người phụ nữ vẫn chưa muốn rời đi, người phụ nữ bước từng bước nhưng vẫn quay đầu lại nói với Âu Dương Lãnh, đồng thời không quên hung hăng nhìn Vu Thiện một cái, trong mắt tràn đầy địch ý với cô.

“Không nghĩ tới đại thiếu gia Âu Dương có giá thị trường tốt như vậy, nhưng tôi không biết tại sao đại thiếu gia Âu Dương lại có hứng thú với người phụ nữ như tôi?” Vu Thiện nhìn người phụ nữ rời đi mà vẫn còn muốn quyến rũ Âu Dương Lãnh, không nhịn được lên tiếng châm biếm.

“Có trách mấy ngày nay tôi lạnh lùng với em hay không, ghen hả?” Âu Dương Lãnh nghe thấy lời cô thì tâm tình rất tốt, ý ngoài lời của cô dường như là đang trách mình bỏ mặc cô, khiến người đàn ông như anh cảm thấy đặc biệt thỏa mãn.

“Anh…. Không biết xấu hổ.” Mặt Vu Thiện bị tức giận đỏ bừng, cô vốn cho rằng mình lên tiếng châm biếm như vậy Âu Dương Lãnh nhất định sẽ nổi giận, nhưng không nghĩ tới anh ta thế mà không tức giận, tâm tình lại còn rất tốt.

“Đây chính là thái độ hôm nay em tới đây?” Trong nháy mắt Âu Dương Lãnh lạnh mặt, người phụ nữ này không thể để tâm tình anh tốt lấy một ngày, anh không biết Vu Thiện có sức quyến rũ ảnh hưởng lớn tới mình như vậy.

“Anh…” Vu Thiện không ngờ rằng thái độ Âu Dương Lãnh thay đổi nhiều như vậy, trong lúc nhất thời kinh ngạc nhìn vẻ mặt âm u của Âu Dương Lãnh, không biết nên phản ứng như thế nào.

“Em có lời nào muốn nói hay không?” Âu Dương Lãnh xem nhẹ bộ dạng hoảng hốt của cô, hạ thấp người ghé sát gần cô, mặt hai người cách nhau không tới một tấc, có thể ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể đối phương truyền tới, ngay cả lông mi đối phương cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Anh… Đừng dựa gần tôi như vậy, tôi… Không hít thở được.” Vu Thiện không ngờ rằng Âu Dương Lãnh sẽ nhích lại gần mình, đầu dựa vào gần đầu anh ta, cô ngửa cổ lùi về phía sau, đồng thời người cũng lùi sâu vào trong ghế sofa, từ chối dựa sát vào Âu Dương Lãnh như vậy.

Hết chương 12

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.