Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 9: Chương 9: Khi nào luyện rành kỹ xảo thì tới tìm tôi! (3)




Bởi vì Văn Hinh mới tới, cho nên, trước mắt chỉ có thể đứng tại đại sảnh, nếu muốn vào phòng VIP phục vụ, thì phải làm từ một đến hai năm trở lên.

Nhưng Văn Hinh không nổi giận, cô biết chuyện như vậy không thể gấp gáp, mục đích hôm nay cô phải làm, chính là cố gắng trong công việc, lấy được sự quan tâm của quản lý.

Rốt cuộc có một ngày, đột nhiên thân thể một phục vụ viên đặc biệt phụ trách phòng VIP không thoải mái nên xin nghỉ, quản lý thấy trong thời gian qua, biểu hiện của Văn Hinh không tệ, liền chuẩn bị để cô thay người kia mấy ngày.

Văn Hinh cảm thấy cơ hội đã tới, chờ sau khi Du Thần Ích đến, cô lập tức đem rượu đỏ mà quản lý đưa cho mang vào phòng.

Vào phòng bao, bên trong ánh sáng lờ mờ, qua một lúc lâu, Văn Hinh mới nhìn rõ tình cảnh bên trong. Trên ghế sa lon, Du Thần Ích đang cùng hai người phụ nữ thân mật, hai người phụ nữ kia như rắn quấn trên người hắn, hai tay không ngừng vuốt ve thân thể hắn.

Mà Du Thần Ích cũng không nhàn rỗi, hai tay chia ra đặt trên hai người, không ngừng trêu chọc những chỗ mẫn cảm trên người các cô, chọc cho hai người phụ nữ thở gấp, ngâm nga ra tiếng, mà hắn cũng hết sức hưởng thụ.

Thấy thế, trên mặt Văn Hinh bỗng dưng đỏ lên, hình ảnh kích thích như vậy là lần đầu tiên cô nhìn thấy, nhưng cô lập tức cúi đầu, không dám nhìn nữa.

Lúc này, Du Thần Ích đẩy ra hai người phụ nữ kia ra, nhẹ nhàng quét qua Văn Hinh một cái, thấy cô đứng đàng kia không biết làm sao, khóe miệng không khỏi lạnh lùng nở nụ cười giễu cợt, sau đó, bắt đầu động thủ cởi quần áo của người phụ nữ bên cạnh trước mặt Văn Hinh, diễn một màn cực kỳ hương diễm.

Lúc này, Văn Hinh đã mắc cỡ đến mức, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào, mặc dù cô không nhìn, nhưng bên tai vẫn tràn đầy tiếng rên rỉ tựa như thống khổ nhưng lại vui vẻ của người phụ nữ kia.

Cuối cùng, cô không nhịn được tò mò, không khỏi len lén giương mắt liếc một cái, sau đó, lập tức sững sờ.

Lúc này, Du Thần Ích cởi áo, vóc người hoàn mỹ như tượng thần Venus, da thịt màu đồng, dưới ánh đèn lờ mờ bóng loáng, khiến người ta không nhịn được muốn sờ một chút.

Hắn ngồi ở đàng kia, một người phụ nữ giạng chân ngồi trên người hắn, không ngừng uốn éo người, rồi ngước đầu, phát ra tiếng ngâm nga mê người.

Du Thần Ích hoàn toàn không quan tâm đến sự tồn tại của Văn Hinh, hắn chăm chú nhìn gương mặt của người phụ nữ trên thân mình như si như say, đôi tay càng không ngừng vuốt ve, trêu chọc trên thân người phụ nữ kia, chọc cho người kia càng uốn éo kịch liệt.

Văn Hinh hoàn toàn ngây dại, cô ngơ ngác nhìn, đôi mắt mở lớn, khuôn mặt không thể tưởng tượng nổi.

Mấy người này, cũng quá. . . . . .

Cư nhiên làm chuyện đó trước mặt cô!

Mặc dù cô đã sớm quan hệ da thịt với hắn, nhưng đó là hắn mạnh mẽ chiếm đoạt, chứ đừng nói tới chuyện yêu đương nam nữ. Cho nên, bây giờ, cô vẫn thuần khiết như một xử nữ, hôm nay, nhìn một màn kích tình trước mắt, cô đột nhiên cảm thấy tim mình đập dữ dội, hô hấp cũng có chút dồn dập.

Không lâu sau, cô nghe thấy một tiếng kêu tràn đầy thỏa mãn cùng vui vẻ, sau đó, người phụ nữ kia mềm mại nằm trên người Du Thần Ích, gương mặt thỏa mãn, trong gian phòng tràn đầy mùi vị tình dục.

Du Thần Ích đẩy cô ta ra, sau đó giương mắt nhìn về phía Văn Hinh, thấy bộ dạng ngây ngốc của cô, không khỏi nở nụ cười, sau đó hướng cô ngoắc ngoắc đầu ngón tay, "Tới đây!"

Văn Hinh nhìn bộ dáng tươi cười không bình thường của hắn, thân thể không tự chủ được đi tới, không đợi cô đứng vững, Du Thần Ích dùng một tay kéo cô ngồi lên đùi mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.