Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương 105: Chương 105: Chương 94




Hàn tiểu thư, tại sao không nói chuyện?”

Dư Huyên nhìn vẻ mặt tức giận của Hàn Ngữ Yên, vẻ mặt tràn đầy sự châm chọc, bây giờ nét mặt của Hàn Ngữ Yên cũng đã giải thích rõ tất cả các vấn đề, căn bản cũng không cần các ký giả hỏi cái gì nữa.

“Được rồi, các bạn ký giả, nếu như muốn biết chuyện đính hôn của Tổng giám đốc An và An tiểu thư, tôi nghĩ đến ngày hôm đó tổng giám đốc An nhất định sẽ tự mình mời mọi người tham gia nghi thức đính hôn của anh ấy, dù sao, An tiểu thư là người tổng giám đốc An yêu nhất.”

Dư Huyên nói xong những lời này không để ý nét mặt của ký giả và Hàn Ngữ Yên, kiêu ngạo giẫm đôi giày cao gót đi vào công ty.

Bên này các ký giả cũng bởi vì lời nói của Dư Huyên mà rời đi, chỉ để lại Hàn Ngữ Yên một mình đứng lẻ loi ở nơi đó, lúc này trong lòng Hàn Ngữ Yên đã tràn đầy hận thù, không chỉ đối với An Dĩ Mạch, còn có là Dư Huyên .

Kể từ khi Dư Huyên bước vào giới diễn viên địa vị danh tiếng của cô vẫn đi lên, mà Hàn Ngữ Yên cô, vốn là người nổi bật ở giới diễn viên, kể từ sau chuyện lần đó, cô mất đi tất cả, mà những thứ kia đáng lẽ đều nên thuộc về cô nhưng bây giờ đều ở trên người của Dư Huyên.

“Này, giúp em làm một việc, điều kiện tùy anh.”

Hàn Ngữ Yên cầm điện thoại gọi vào số đã mấy ngày rồi cũng chưa gọi.

“Bảo bối, em chắc chắn điều kiện sẽ tùy theo anh?”

Bên đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nói âm trầm của người đàn ông, nghe thấy giọng nói của người đàn ông, mặt của Hàn Ngữ Yên đỏ lên một chút, sau đó dịu dàng nói”Em đã lừa gạt anh khi nào.”

Nghe được lời nói của Hàn Ngữ Yên người đàn ông nhỏ giọng cười cười, sau đó Hàn Ngữ Yên nhỏ giọng nói cái gì, chỉ nghe được người bên đầu kia điện thoại nói được, cúp điện thoại Hàn Ngữ Yên cười càng thêm yêu mị, hoàn toàn không luống cuống như mới vừa rồi.

“An Mặc Hàn, tin tức này anh truyền đi lúc nào, tại sao em một người trong cuộc cũng không biết đây?”

Trong phòng làm việc của An Mặc Hàn, An Dĩ Mạch cầm một quyển tạp chí đặt trên bàn chất vấn An Mặc Hàn, mà An Mặc Hàn chỉ liếc mắt nhìn tạp chí, sau đó lại tiếp tục công việc, mà Toàn Ti Dạ và Chiếm Nam Huyễn nghe được tin tức muốn tới đây xác nhận, hai người nghe được An Dĩ Mạch hỏi như thế càng kinh ngạc hơn cằm đều muốn rớt xuống.

Cảm thấy chuyện này An Dĩ Mạch cũng không biết, tiếng thở dài thở dài, An Mặc Hàn thật là quá mạnh mẽ, chuyện quan trọng như vậy lại gạt An Dĩ Mạch, nếu như cậu ấy và người khác kết hôn coi như xong, nhưng mà người cậu ấy muốn đính hôn là Dĩ Mạch, không ngờ Dĩ Mạch là người trong cuộc cũng không biết chuyện này, lần này An Mặc Hàn chết chắc.

Toàn Ti Dạ và Chiếm Nam Huyễn hai người dùng tạp chí để che khuôn mặt của họ, chỉ lộ ra một đôi mắt len lén nhìn tình huống chiến tranh của An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch bọn họ .

“Dĩ Mạch, chuyện này tối ngày hôm qua anh đã nói rõ ràng nói với em, em đồng ý.”

An Mặc Hàn cười vô cùng tà mị, hơn nữa cặp mắt đào hoa kia quả thật muốn mê đảo mọi người, nhưng là, một chiêu này lại không dùng được với một người là An Dĩ Mạch.

“Tối hôm qua quyết định? Đã hỏi em? Sao em không biết?”

An Dĩ Mạch cầm tạp chí muốn ném lên người An Mặc Hàn, nhưng bị An Mặc Hàn tránh được.

“Em quên sao? Tối hôm qua ở trên giường. . . . . .”

An Mặc Hàn đang muốn nói tối hôm qua khi bọn họ ở trên giường triền miên An Dĩ Mạch đã đồng ý, nhưng khi nhìn đến trên ghế sofa hai người này đang ngồi hoàn toàn xem như là kịch hay nhất thời ngừng lại lời xém chút nữa nói ra khỏi miệng.

Bên này hai nguời đang bắt đầu lắng tai nghe đột nhiên An Mặc Hàn không nói, bọn họ nghi ngờ len lén lộ ra mắt liếc nhìn chuyện như thế nào, nhưng khi bọn họ mở mắt thấy tình huống chính là An Mặc Hàn đang lạnh lùng nhìn hai người, An Dĩ Mạch đang đầy nghi ngờ nhìn bọn họ, trên mặt còn có một chút kinh ngạc, hình như là mới vừa phát hiện hai người, lần này bọn họ hoàn toàn đau khổ rồi, thật sự bị An Dĩ Mạch hoàn toàn coi như không thấy.

Hai nguời chính là bởi vì An Dĩ Mạch không nhìn thấy bọn họ mà đau lòng, một trận lãnh khí về phía bọn họ mà đến, hai người từ từ ngẩng đầu nhìn về phía ngọn nguồn lãnh khí, thấy An Mặc Hàn giống như là muốn ăn hai người bọn họ, sau đó hai người nhìn nhau, nói một câu còn có chuyện co cẳng chạy.

“Bọn họ đến đây lúc nào, tại sao em không phát hiện?”

Hai người đi tới cửa thì nghe thấy An Dĩ Mạch hỏi ra những lời này, sau đó bọn họ đau khổ mà rơi lệ.

“Không quan trọng, không cần phải để ý đến bọn họ.”

Nhưng hiện tại An Mặc Hàn vô cùng vui mừng, giống như điều này thật sự vẫn là lần đầu tiên bọn họ ở chỗ này lâu như vậy mà An Dĩ Mạch không có phát hiện ra bọn họ, tại sao anh có thể không vui đây, nghe được lời nói của An Mặc Hàn hai người ở trong lòng càng thêm khinh bỉ An Mặc Hàn.

“Đúng rồi, An Mặc Hàn, anh còn chưa nói chuyện này là chuyện gì xảy ra chứ, em nói hôm nay khi em đi vào phòng làm việc cười một cái bọn họ cũng chạy tới chúc mừng em, bây giờ em cảm thấy chuyện đính hôn em cũng không biết!”

An Dĩ Mạch nhìn An Mặc Hàn cười dáng vẻ đáng đánh đòn, càng tức giận hơn, rốt cuộc An Mặc Hàn dừng lại công việc sau đó kéo An Dĩ Mạch qua để cho cô ngồi vào trên đùi của anh, hai cánh tay càng ôm cô thật chặt, cằm đặt vào trên vai của cô, sau đó cầm lên tạp chí của An Dĩ Mạch lúc đi vào.

Bìa tạp chí chính là hình ảnh của anh, bởi vì truyền thông không có hình của An Dĩ Mạch cho nên cũng chỉ có một mình anh, tựa đề lớn trên trang bìa tạp chí chính là tổng giám đốc Mặc Mạch quốc tế An Mặc Hàn sắp đính hôn với tiểu thư An Dĩ Mạch của tập đoàn Thượng Quan mới vừa nhận về.

“Sớm biết nên tiết lộ một tấm hình của em ra ngoài, em xem bản thân anh có phải có chút cảm giác cô đơn hay không?”

Khi An Mặc Hàn khiêm tốn nói ra những lời này An Dĩ Mạch thiếu chút nữa hộc máu, tình cảm nghiêm túc kia sao cầm lên tạp chí quan sát nửa ngày liền nói ra những lời này, cô còn tưởng rằng anh sẽ giải thích cho cô.

An Dĩ Mạch hít vào một hơi thật dài, sau đó cố gắng đè nén lại tâm tình của mình không để cho mình nổi giận, lộ ra một nụ cười rực rỡ vô song nhìn về phía An Mặc Hàn, An Mặc Hàn thấy nụ cười của An Dĩ Mạch lập tức không nói, mà là ánh mắt trầm xuống, kéo cô qua liền hôn lên.

Kết quả chính là An Dĩ Mạch trợn tròn mắt, cô cũng không muốn cái hiệu quả này, thế nào An Mặc Hàn lại đến hôn cô.

“Ưmh. . . . . .”

An Dĩ Mạch dùng sức đẩy An Mặc Hàn ra, nhưng là cho tới bây giờ cô đối với việc này cũng không thắng nổi An Mặc Hàn, dĩ nhiên lần này cũng giống vậy, cô vẫn không có đẩy ra được An Mặc Hàn, kết quả chính là cô vừa muốn hỏi còn chưa kịp hỏi, bị An Mặc Hàn kéo vào phòng ngủ phía sau phòng làm việc, sau đó cô bị An Mặc Hàn lôi kéo triền miên nhiều lần, cuối cùng một chút hơi sức cũng không có.

Sau đó An Dĩ Mạch nhìn An Mặc Hàn vừa mặc y phục còn vừa không quên làm đẹp trong mắt tràn đầy khi thường, trong lòng càng thêm khinh bỉ nhìn anh vô số lần.

“An Mặc Hàn, anh tuyệt đối là cầm thú.”

An Dĩ Mạch hung hăng nói, An Mặc Hàn nghe được cô nói khẽ chau mày, sau đó động tác mặc quần áo dừng lại vừa nguy hiểm đến gần An Dĩ Mạch.

“Anh. . . . . . anh muốn làm gì?”

An Dĩ Mạch cẩn thận từng li từng tí nhìn An Mặc Hàn từng bước từng bước mà ép sát, cũng cẩn thận lui về phía sau, nhưng bởi vì y phục của cô cũng bị An Mặc Hàn mới vừa xé rách, cho nên cô cũng chỉ có dùng một cái mền bao lấy thân thể của mình, An Mặc Hàn từng bước từng bước mà ép sát, An Dĩ Mạch nắm lấy cái mền thật chặt lui về phía sau, cho đến khi lui đến góc tường, An Dĩ Mạch mới mở miệng hỏi Mặc Hàn.

“Không phải em nói anh là cầm thú sao?”

An Mặc Hàn cười khác thường tà mị, vốn anh rất tuấn mỹ, hơn nữa cười như vậy, là một phụ nữ đều sẽ bị hấp dẫn, chỉ là, những người phụ nữ này cũng không bao gồm An Dĩ Mạch.

Bởi vì cô đã thấy An Mặc Hàn cười như thế rất nhiều lần, cô cũng biết đây là ý vị như thế nào, khi mỗi lần An Mặc Hàn vừa có nụ cười như thế, chính là khi anh muốn phát ra bản chất cầm thú, nhưng, hu hu hu, trong lòng An Dĩ Mạch đấu tranh thật lâu, An Mặc Hàn cười như thế thật sự là quá mê người, hu hu hu.

“Em sai lầm rồi.”

Cuối cùng, An Dĩ Mạch đấu tranh lâu như vậy nội tâm của mình vẫn bị chinh phục, đôi tay cô nắm lấy lỗ tai của mình, bĩu bĩu môi môi, giống như là một Tiểu Bạch Thỏ, rất đáng yêu.

“Ha ha.”

An Mặc Hàn cắn ở trên môi của cô một cái, sau đó lại tiếp tục mặc y phục của mình.

“Anh. . . . . .”

An Dĩ Mạch thẹn quá thành giận, siết chặt hai tay thành nắm đấm hung hăng nhìn An Mặc Hàn, đáng chết, cô lại bị An Mặc Hàn đùa bỡn.

“Ngoan, anh đi công việc. Em nghỉ ngơi một lát nữa.”

An Mặc Hàn mặc kệ vẻ mặt An Dĩ Mạch tức giận đi ra phòng ngủ, trong lòng An Dĩ Mạch đang nguyền rủa An Mặc Hàn, bên này An Mặc Hàn cầm y phục đi vào.

An Dĩ Mạch nhìn thấy y phục trong tay anh, trong lòng thư thái một chút, nhưng mà trên mặt lại là một vẻ mặt thẹn quá thành giận.

“Không phải anh đã đi làm việc rồi hả?”

An Dĩ Mạch nhận lấy y phục khẽ chau mày, cũng không có bắt tay vào việc mặc quần áo, An Mặc Hàn cười cười, cầm lấy y phục mặc vào từng cái từng cái cho An Dĩ Mạch.

“Phải đi làm việc nha, mua quần áo cho em rồi.”

“Anh mua?”

Y phục rất vừa người, rất giống An Mặc Hàn mua, chỉ là không thể nào là anh, bởi vì anh mới vừa đi ra ngoài mười phút không thể nào mua được y phục nhanh như vậy.

“Không phải, Anna mua.”

An Mặc Hàn tùy ý nói, nhưng mà trên mặt lại có nụ cười cưng chìu, hiện tại anh thật sự có thể lớn tiếng nói cho người khác biết anh và An Dĩ Mạch ở cùng một chỗ.

“Em nói thưởng thức của anh cũng không có tốt như vậy.”

An Dĩ Mạch bĩu môi, An Mặc Hàn lắc đầu một cái cười cười.

“Anh cũng chỉ tự mình nói ra số đo.”

Khi An Mặc Hàn nói câu nói này mặt của An Dĩ Mạch đỏ một chút, An Mặc Hàn thấy An Dĩ Mạch như vậy không nhịn được ôm cô vào trong ngực, thật ra thì đây chính là điểm mà anh thích nhất ở An Dĩ Mạch, anh và Dĩ Mạch đã ở chung với nhau đã nhiều năm như vậy hơn nữa, bọn họ cũng cùng ngủ chung gối rất nhiều năm, nhưng khi mỗi lần chỉ cần vừa nói loại chuyện như vậy An Dĩ Mạch sẽ đáp lại giống như là một cô gái nhỏ mới biết yêu hay xấu hổ.

Nhìn gương mặt đỏ An Dĩ Mạch, An Mặc Hàn không nhịn được tiến lên cắn một cái, sau đó ôm An Dĩ Mạch ngồi lên giường.

“Dĩ Mạch, sau khi đính hôn hai chúng ta đi hưởng tuần trăng được không?”

An Mặc Hàn nhẹ nhàng nói, sau khi An Dĩ Mạch nghe khẽ chau mày, sau đó từ trong ngực của anh lui ra nhìn lên anh trêu chọc.

“Anh. . . . . . Đây coi như là cầu hôn sao?”

“Ha ha. . . . . .”

An Mặc Hàn cười ôm An Dĩ Mạch vào trong ngực, sau đó hôn lên trán cô một cái.

“Đúng, em có đồng ý gả cho anh sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.