Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương 99: Chương 99: Chương 90




Editor: MarisMiu

“Bà. . . . . . Bà muốn làm gì?”

Thượng Quan phu nhân nhìn chằm chằm Lillian, Thượng Quan Hồng cũng ôm Thượng Quan phu nhân thật chặt, đôi mắt hung ác nhìn Lillian.

“Hừ.”

Lillian nhìn thấy bộ dáng này của Thượng Quan phu nhân, cười châm chọc. Bà nghĩ, hơn hai mươi mấy năm trước, Đường Uyển nhất định sẽ không nghĩ tới bà ta cũng có hôm nay đi. Đúng vậy, thật ra ngay chính bà cũng không nghĩ tới, hơn hai mươi năm sau, bà và Đường Uyển gặp nhau lần nữa lại vào hoàn cảnh như thế này.

“Đường Uyển, ngày này của hơn hai mươi năm trước, bà có nghĩ tới bà cũng sẽ có loại kết cục như ngày hôm nay hay không. Năm đó, khi bà len lén ôm con gái của tôi đi bán cho người khác, bà có nghĩ tới có ngày tôi và con gái của tôi sẽ đứng ở ngay trước mặt của bà hay không?”

Khi Lillian nói đến đây, ánh mắt của An Dĩ Mạch trầm xuống. Lillian nhìn về phía An Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch gật đầu với An Mặc Hàn một cái, sau đó đi tới bên người Lillian, giống như đứng từ trên cao nhìn xuống Thượng Quan phu nhân và Thượng Quan Hồng.

“Dĩ Mạch…”

Bây giờ chỉ cần nhìn đến An Dĩ Mạch, Lillian liền không nhịn được muốn khóc. An Dĩ Mạch nở nụ cười, tự tay lau nước mắt trên mặt bà. Mặc dù Dĩ Mạch không nói gì, nhưng Lillian vẫn rất thỏa mãn, rất xúc động.

Mà khi tất cả chuyện này xảy ra, Thượng Quan Niên vẫn như cũ, không chút biểu cảm, nhưng thật ra, trong lòng của ông đã sôi trào ngàn vạn lần rồi, có điều, bây giờ ông thật sự không biết nên làm như thế nào. Thượng Quan phu nhân và Thượng Quan Hồng là vợ và con gái của ông, lại cùng chung sống, sủng ái với nhau nhiều năm như vậy. Còn Lillian và An Dĩ Mạch, lại là vợ và con gái của ông lúc trước khi ông bị mất trí nhớ.

Vợ trước, không sai, đúng là vợ trước của ông. Mặc dù ông không nhớ rõ, nhưng kể từ hơn hai mươi mấy năm về trước, Lillian có tới hỏi ông về chuyện con gái. Ông cho người ta bí mật điều tra, Lillian là vợ trước của ông, cũng chính vào đêm đó, khi đó bọn họ mới vừa ly hôn, mà ông, cũng vì đuổi theo Lillian nên mới xảy tai nạn xe cộ và bị mất trí nhớ.

“Lillian, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cầu xin bà hãy nói cho tôi biết mà.”

Thượng Quan Niên run rẩy đi đến bên người Lillian. Một bên là vợ và con gái của ông nhếch nhác đang nằm trên mặt đất, một bên khác cũng là vợ và con gái của ông cao ngạo đang đứng ở bên cạnh. Tất cả mọi người đều biết chân tướng năm đó, mà ông là người trong cuộc nhưng cái gì cũng không biết, làm sao ông có thể không nóng nảy.

“Chân tướng? Ha ha, Thượng Quan Niên, đã nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ ông vẫn không hề đi tìm hiểu chân tướng năm đó ư? Thế nào, bây giờ tôi tìm được con gái của tôi rồi, ông lại muốn biết chân tướng, ông có thể đừng dối trá như vậy được nữa hay không?”

Đối với Thượng Quan Niên, Lillian vừa yêu lại vừa hận. Bà nhìn người đàn ông mà bà đã từng yêu sâu đậm, nhưng hôm nay thật sự đã là cảnh còn người mất, quan hệ giữa bọn họ cũng đã kết thúc ở hơn hai mươi năm trước rồi.

“Lillian, chuyện lúc trước, tôi biết là tôi sai, coi như bà hận tôi, nhưng có thể để tôi biết rõ năm đó rốt cuộc tôi đã làm cái gì lại khiến bà tức giận như vậy được không? Tại sao chúng ta lại ly hôn? Vì sao tôi lại bị mất trí nhớ?”

Thật ra tất cả những chuyện này ông đã sớm biết, nhưng nhiều năm qua nhìn Hồng Hồng ngày một lớn lên, cho đến nay Lillian vẫn không tới gặp ông, có lúc ông cũng muốn cứ như vậy là được rồi, nhưng vẫn không được, mỗi đêm, ông đều nghĩ đến đêm mưa to trút nước của năm đó, cả người Lillian nhếch nhác cầu xin tình cảm của ông.

Lillian thở dài, Thượng Quan phu nhân và Thượng Quan Hồng cũng nhìn chằm chằm Lillian. An Dĩ Mạch cầm tay của Lillian, cười với bà, sau đó lại nhìn qua An Mặc Hàn.

Bên này, An Mặc Hàn đi tới bên cạnh ba của Toàn Ti Dạ nói mấy câu, sau đó nhìn về phía những người áo đen đang cầm súng kia gật đầu một cái. Không lâu sau, hiện trường lại bắt đầu hỗn loạn, có điều khoảng ba phút sau, khi An Dĩ Mạch nhìn lại bốn phía, thì nơi này chỉ còn lại Thượng Quan Niên, Thượng Quan phu nhân, Thượng Quan Hồng, An Dĩ Mạch, Lillian, An Mặc Hàn, Tô Lạc và Tô Nguyệt, Toàn Ti Dạ và ba của Toàn Ti Dạ, còn có những người đàn ông mặc áo trắng mà Lillian đưa tới kia.

“Mẹ, con cũng muốn biết chuyện năm đó nha.”

An Dĩ Mạch nói một câu nhẹ nhàng, lập tức khiến Lillian ngây ngẩn cả người, trong mắt tràn đầy vui mừng và không dám tin, diễn đàn marismiu lê quý đôn nước mắt của bà lại không ngừng chảy xuống, liều mạng che miệng lại muốn giấu tâm tình của mình.

“Mẹ. . . . . .”

An Dĩ Mạch cũng không nhịn được khóc lên, An Mặc Hàn nhìn thấy vậy liền đi tới bên người cô nhẹ nhàng ôm cô, cho cô sức mạnh, cho cô dũng khí.

“Dĩ Mạch. . . . . . Dĩ Mạch, con mới vừa gọi cô là cái gì? Cô không nghe lầm chứ? Con thật. . . . . .”

Lillian kích động không nói nên lời, An Dĩ Mạch nhẹ nhàng ôm lấy cô, lại kêu một tiếng.

“Mẹ. . . . . .”

Lần này, Lillian đã không nhịn được nữa mà kích động khóc rống lên, đã qua nhiều năm như vậy, nhiều năm vậy rồi, rốt cuộc bà cũng tìm được con gái của mình, cũng được con gái của bà thừa nhận mình là mẹ. Giờ phút này, bà nhìn Thượng Quan Niên, nhìn Thượng Quan phu nhân, giống như tất cả đều không quan trọng nữa. Hiện giờ bà chỉ cần mỗi An Dĩ Mạch là được, bây giờ bà chỉ cần mỗi con gái của bà là được, tất cả chuyện của trước kia, tất cả mọi thứ, đều không quan trọng nữa rồi.

“Dĩ Mạch. . . Con gái của mẹ.”

Thượng Quan Niên nhìn hai người ôm nhau khóc thút thít, trong lòng của ông cũng không nhịn được kích động theo. Chỉ là, ông biết bây giờ Lillian và An Dĩ Mạch chắc là sẽ không thừa nhận ông, nên ông chỉ có thể kêu gọi con gái của ông ở trong lòng.

Nhiều năm như vậy, thật sự không nghĩ đến sẽ có một ngày ông lại tìm thấy đứa con gái khác của mình. Nhiều năm qua, ông đều dành toàn bộ yêu thương cho Thượng Quan Hồng, bây giờ nhìn An Dĩ Mạch của ông xinh đẹp xuất sắc như thế, trong lòng vô cùng áy náy.

“Dĩ Mạch, con gái của mẹ, nhiều năm như vậy, rốt cuộc mẹ cũng tìm được con, rốt cuộc đã tìm được con rồi.”

Bên này, không ai để ý đến Thượng Quan phu nhân và Thượng Quan Hồng đang hung ác nhìn Lillian và An Dĩ Mạch. Lúc này, Thượng Quan Hồng càng thêm ghen tỵ, cô ta thật là không ngờ, tất cả mọi chuyện hôm nay vốn là chuẩn bị cho An Dĩ Mạch, nhưng cuối cùng, tất cả lại là cô và mẹ phải gánh chịu hậu quả. Không, tại sao có thể như thế được chứ?

“Mẹ, trước tiên mẹ hãy nói cho chúng con biết chuyện năm đó đi.”

Thật ra, An Dĩ Mạch rất muốn biết chuyện năm đó, hơn nữa An Mặc Hàn cũng muốn biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, mà khiến Dĩ Mạch thành cái bộ dạng kia, còn nhớ rõ lúc ấy khi bọn họ vừa nhìn thấy An Dĩ Mạch, khi đó An Dĩ Mạch. . . . . . Nghĩ tới đây, An Mặc Hàn liền ôm cô thật chặt, hiện tại anh rất sợ hãi, chỉ cần nghĩ đến Dĩ Mạch đã từng chịu khổ, tim của anh liền đau đớn.

“Được rồi, Mặc Hàn, chuyện đều đã qua rồi.”

An Dĩ Mạch an ủi anh, bởi vì cô biết An Mặc Hàn nhất định đang nghĩ tới chuyện năm đó. Thật ra đôi khi chính cô cũng sẽ nghĩ, năm đó nếu như cô không kiên trì nổi, nếu như không gặp An Mặc Hàn và ba mẹ, có phải khi đó cô đã chết rồi hay không, mà cô cũng sẽ không có hôm nay rồi.

“Dĩ Mạch, đồng ý với anh, về sau tuyệt đối không được rời khỏi anh, tuyệt đối không được.”

An Mặc Hàn ôm cô thật chặt, anh không chịu đựng được khi An Dĩ Mạch rời khỏi anh, một chút cũng không chịu được.

“Được được, Mặc Hàn, em đồng ý anh.”

An Dĩ Mạch vỗ lưng của anh, an ủi hắn. Bên này, Lillian cũng bắt đầu kể lại chuyện năm đó, An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch tìm một vị trí ngồi xuống, Thượng Quan Niên cũng ngồi xuống, tô lạc và Tô Nguyệt cũng đỡ Thượng Quan phu nhân và Thượng Quan Hồng lên rồi tìm một vị trí ngồi xuống, lại nhìn Thượng Quan phu nhân, lúc này bà giống như đã không còn hồn phách, thất hồn lạc phách ngồi ở chỗ đó, một chút tiêu cự ánh mắt đều không có.

“Dạ Tình, bắt đầu thôi!”

Ba của Toàn Ti Dạ chống gậy thở dài một cái, ngồi vào bên cạnh Thượng Quan Niên. Thật ra thì chuyện năm đó ông cũng biết không ít, mặc dù không phải chính Thượng Quan Niên nói cho ông biết, nhưng vào rất nhiều năm trước ông đã quen biết Dạ Tình, cũng chính là Lillian.

“Anh Toàn, không phải anh vẫn luôn rất muốn biết rõ chuyện năm đó ư, hơn nữa, cho tới nay anh đều muốn bảo em buông bỏ chuyện năm đó, nhưng có một số việc xảy ra chính là xảy ra, không buông bỏ được.”

“Mẹ. . . . . .”

An Dĩ Mạch khoác tay Lillian, cười cười với bà, cho bà dũng khí.

“Năm đó. . . . . .”

Sau một giờ đồng hồ, trừ Lillian, tất cả mọi người đều trầm mặc nghe chuyện năm đó, bọn họ giống như đã trở lại năm đó, trở lại đêm đó, chuyện yêu hận của ba người Thượng Quan Niên và Đường Uyển.

Hơn hai mươi năm trước, lúc còn đi học, Thượng Quan Niên đồng thời gặp được Dạ Tình và Đường Uyển. Khi đó, Thượng Quan Niên vẫn chưa có gia thế bối cảnh hùng hậu, chỉ là một đứa bé bình thường, thế nhưng ông ấy lại là một người vô cùng đẹp trai lại vô cùng có năng lực. Lúc đó, Thượng Quan Niên vừa tốt nghiệp đại học, nhưng đã có công ty của mình, tuy không lớn, nhưng lúc đó lại có đầu óc buôn bán thiên tài, khi đó Thượng Quan Niên cũng giống như An Mặc Hàn của ngày hôm nay, là người tình trong mộng của tất cả phụ nữ.

Thời điểm đó Thượng Quan Niên lại si mê, yêu thầm Dạ Tình. Lúc ấy ở trong mắt người ngoài, Dạ Tình là một cô gái vô cùng xinh đẹp, là một cô gái nhỏ có gia cảnh bình thường, nhưng cô lại là bạn tốt của đại tiểu thư Đường gia, Đường Uyển. Khi đó họ luôn như hình với bóng, tình cảm vô cùng tốt.

Nhưng kể từ khi Thượng Quan Niên xuất hiện ở trước mặt các cô, tất cả đều thay đổi. Đường Uyển và Dạ Tình đều cùng yêu Thượng Quan Niên, nhưng Thượng Quan Niên lại chỉ có cảm tình với Dạ Tình, một cô gái bình thường, không có gia thế. Trong khi đó, Đường Uyển là một nữ sinh hoạt bát cởi mở, ở trong trường học người yêu thích cũng không ít. Cô cái gì cũng tốt, nhưng cảm nhận của các nam sinh trong trường học đều cho rằng nữ thần Đường Uyển là bạn tốt với Dạ Tình.

Điểm này vẫn luôn là cái gai ở trong lòng Đường Uyển, từ trước đến nay, Dạ Tình đều lạnh lùng đối với bất luận kẻ nào, hơn nữa bà ta cũng không có gia thế, cho nên, phần lớn ánh mắt mọi người hay đặt trên người bà ta, mà bà và Dạ Tình trở thành bạn tốt, hai người bọn họ ở cùng một chỗ, tạo thành một cảnh đẹp trong sân trường.

Cho đến khi Thượng Quan Niên đột nhiên xuất hiện, hai người bọn họ là ở một lần Show Catlwalk thượng gặp Thượng Quan Niên, khi đó thời trang tú là Thượng Quan Niên công ty cử hành trận đầu thời trang tú, hơn nữa, người mẫu đều là Thượng Quan tập đoàn nghệ sĩ Kỳ Hạ, cho nên, Thượng Quan Niên vô cùng coi trọng show thời trang lần này.

Mà Đường Uyển luôn rất thích những show như này, hơn nữa, cô cũng học thiết kế thời trang, nên ngày đó cô liền quấn lấy Dạ Tình đòi đi xem show thời trang kia.

Có thể nói là duyên phận, có lúc, duyên phận tới, ngăn cũng ngăn không nổi, ngày ấy, hai người cô giành được vị trí , lúc ấy giả bộ tú lúc mới bắt đầu, tất cả đều là bình thường, ít nhất, người ở bên ngoài xem ra, tất cả đều là bình thường, nhưng là, ở Đường Uyển cùng đêm chuyện trong mê hoặc hai người bị không giải thích được dẫn tới phía sau đài.

“Mấy người định làm gì? Buông chúng tôi ra!”

Dạ Tình chuyện là một người lạnh lùng, coi như có một khuôn mặt xinh đẹp, nhưng vừa mở miệng nói chuyện lại khiến cho người có cảm giác rất lạnh.

“Hai vị tiểu thư, rất xin lỗi.”

Một giọng nói ôn tồn lễ độ khiến Dạ Tình và Đường Uyển bất giác nhìn về phía nguồn gốc của giọng nói kia. Khi nhìn thấy Thượng Quan Niên, hai bọn cô thật sự không dám tin, Thượng Quan Niên, tên của người này không phải là họ chưa từng nghe qua, mà là vô cùng quen thuộc. Thượng Quan Niên là thần tượng của Đường Uyển, mỗi ngày Đường Uyển đều cầm bức ảnh của Thượng Quan Niên ngồi bên cạnh Dạ Tình mà hoa si.

Mà mỗi lần như vậy, Dạ Tình cũng chỉ cười cười. Chỉ không nghĩ tới, hôm nay thế mà lại gặp được Thượng Quan Niên. Thượng Quan Niên ở ảnh chụp trên ti vi và trong hiện thực khác nhau hoàn toàn. Trong hình, anh là một người rất ưu nhã, tuấn tú, khí chất, nhưng trong thực tế anh tao nhã nhã lịch sự nhưng lại mang theo chút quả quyết. Cũng đúng thôi, người ở trên thương trường, sao có thể không quyết đoán đây?

“Thượng Quan Niên?”

Đường Uyển có chút không dám tin những gì mà cô vừa nhìn thấy, cô kích động lôi kéo Dạ Tình hô lên tiếng, Dạ Tình bảo cô chú ý hình tượng một chút, sau đó xấu hổ cười cười với Thượng Quan Niên.

Chỉ có điều, Dạ Tình lại không biết rằng chính một nụ cười này, khiến Thượng Quan Niên đặt cô gái này ở trong lòng.

“Hai vị tiểu thư, tôi là Thượng Quan Niên, tôi muốn nhờ hai vị tiểu thư giúp tôi một việc, có thể không?”

“Hả?”



Về sau, Đường Uyển và Dạ Tình mới biết thì ra vốn là người mẫu đột nhiên thân thể không thoải mái nên không thể tới show catwalk, vì không kịp thời gian, nên anh chỉ có thể tìm người ở hiện trường, cũng may khí chất của Đường Uyển và Dạ Tình các cô lập tức được Thượng Quan Niên nhìn trúng, sau đó liền lựa chọn hai người bọn họ.

Sau đó, show catwalk rất kết thúc rất tốt, Thượng Quan Niên mời hai người các cô bữa tối, tiếp đó còn rất thân sĩ đưa họ trở về trường học.

Thời gian sau, ba người bọn họ thường cùng nhau ăn cơm, cùng đi ra ngoài chơi. Hơn nữa, đúng lúc Thượng Quan Niên cũng có hạng mục hợp tác với Đường gia, vì thế giữa bọn họ trao đổi càng ngày càng nhiều, thời gian gặp mặt giữa bọn họ càng ngày càng nhiều, mà tình cảm với nhau cũng càng ngày càng sâu.

Vốn tất cả đều rất thăng bằng, cho đến có một ngày Đường Uyển quyết định tỏ tình với Thượng Quan Niên. Chuyện này đã phá vỡ thăng bằng cán cân, thăng bằng giữa bọn họ được duy trì từ trước nay bị phá vỡ, mà tình cảm giữa bọn họ cũng bắt đầu thay đổi từ đây.

Thượng Quan Niên từ chối Đường Uyển, lại nói mình thích Dạ Tình, mà Dạ Tình vẫn luôn đều che dấu tình cảm của mình, nhưng Thượng Quan Niên vẫn kiên trì không ngừng, thâm tình dứt khoát, khiến Dạ Tình rốt cuộc cũng dao động.

Mà tất cả tới quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến bọn họ chưa chuẩn bị sẵn sàng, tất cả cứ xảy ra như vậy.

Sau khi Dạ Tình xác định quan hệ với Thượng Quan Niên, nụ cười trên mặt cô càng ngày càng nhiều, cô vốn là xinh đẹp vô cùng, hiện tại cười lên giống như toàn bộ thế giới đã mất màu sắc.

Nhưng quan hệ giữa cô và Đường Uyển càng ngày càng xa, Đường Uyển ghen tỵ với cô càng ngày càng sâu, giống như tất cả thần may mắn đều ở trên người của Dạ Tình. Mặc dù, Thượng Quan Niên mở công ty giải trí, nhưng Dạ Tình cũng không phải công ty của anh, Dạ Tình bị ký vì nghệ sĩ sau một lần là nổi tiếng, từ đó tất cả mọi người đều biết đến tên tuổi của Dạ Tình.

Cũng chính vào lúc này, Dạ Tình và Thượng Quan Niên len lén kết hôn, bọn họ chỉ báo cho bạn bè thân thiết và cha mẹ hai bên biết, cho nên, ở bên ngoài hoàn toàn sẽ không có người biết chuyện kết hôn giữa Thượng Quan Niên và Dạ Tình.

Sau khi Thượng Quan Niên kết hôn, Đường Uyển đi tới nhà Dạ Tình chủ động lấy lòng, cứ như vậy hai người làm lành, nhưng lại không biết, đây lại là một âm mưu khác.

Sau đó, Dạ Tình mang thai, cô cũng rời khỏi Làng Giải Trí ở nhà chờ sanh. Đường Uyển cũng thường xuyên đến thăm cô, khi cô sắp tới thời gian sinh, Đường Uyển khóc lóc chạy đến nói với cô rằng mình cũng mang thai, là đứa bé của Thượng Quan Niên.

Khi đó, Thượng Quan Niên đi công tác, điện thoại di động cũng tắt máy, Dạ Tình không liên lạc được với Thượng Quan Niên, còn Đường Uyển lại ở nơi này không đi, Đường Uyển khóc sám hối với cô, lời nói rất chân thành, mà Dạ Tình lại đang trong thời gian mang thai có hơi nhạy cảm, nên cũng dần dần tin tưởng lời nói của Đường Uyển.

Sau đó, cô sinh non, là Đường Uyển đưa cô đi bệnh viện. Cuối cùng bác sĩ cũng cứu được cả mẹ lẫn con. Nhưng khi đó chỉ có Đường Uyển ở bên cạnh cô, mà Quan Niên vẫn chưa trở về, điện thoại di động vẫn không gọi được.

Dạ Tình rất lo lắng, lúc này cô đã quên mất chuyện Đường Uyển mang thai đứa nhỏ của Thượng Quan Niên, bây giờ điều cô lo lắng nhất chính là Thượng Quan Niên, điện thoại di động của Thượng Quan Niên và trợ lý của anh vẫn không gọi được, cho nên điều này khiến Dạ Tình rất lo lắng.

Sau khi cô sinh đứa bé được ba ngày, cuối cùng Thượng Quan niên cũng trở lại, bọn họ kích động ôm chằm lẫn nhau, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của người ngoài.

Khi đó, trong bệnh viện ngoại trừ Đường Uyển, còn có cha mẹ của Thượng Quan Niên. Kỳ thật cha mẹ của Thượng Quan Niên cũng không thích Dạ Tình, bởi vì bọn họ biết Dạ Tình không có bất kỳ trợ giúp nào đối với sự nghiệp của Thượng Quan Niên. n Bọn họ rất thích Đường Uyển, hơn nữa Đường Uyển thường xuyên đem rất nhiều thứ đến thăm bọn họ, hai vợ chồng bọn họ rất yêu mến.

Một điều nữa là Đường Uyển là đại tiểu thư của Đường gia, thân phận với con của bọn họ vô cùng xứng đôi, nhưng Thượng Quan Niên thích Dạ Tình, bọn họ cũng không còn biện pháp nào.

Vốn cho rằng Dạ Tình mang thai cháu đích tôn, nên cũng dần dần không phản đối với hôn sự của hai người họ, nhưng về sau Đường Uyển lại nói cho bọn họ biết cô cũng mang thai đứa bé của Thượng Quan Niên, lúc này bọn họ thực sự hơi khó xử.

Nhưng bây giờ họ thấy Dạ Tình sinh ra một đứa con gái khiến bọn họ rất thất vọng, vì thế ký thác toàn bộ hi vọng vào trên người của Đường Uyển, sau đó, Đường Uyển cho bọn họ một ý kiến, hai người họ cũng đồng ý, chính là khiến Thượng Quan Niên ly hôn với Dạ Tình.

Cuối cùng giấy không gói được lửa, tin tức Đường Uyển mang thai bị vỡ lở. Thượng Quan Niên lại nói anh và Đường Uyển hoàn toàn trong sạch, mãi cho đến sau này Đường Uyển bảo người ta cầm một hình ảnh tới đây, Thượng Quan Niên mới nhớ tới chuyện ngày đó, cũng chính ngày đó anh uống nhiều quá, sau khi tỉnh lại phát hiện ngủ cùng với Đường Uyển, hơn nữa quần áo hai người cũng có chút xốc xếch, nhưng Đường Uyển cái gì cũng không nói, sau đó anh liền cho rằng ngày đó cũng không có xảy ra chuyện gì, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện ngày hôm nay.

Tiếp đó cha mẹ của Thượng Quan Niên áp bức cùng với gia tộc của Đường Uyển ép xuống, Thượng Quan Niên đành phải ly hôn với Dạ Tình, lúc đó Dạ Tình mới sinh đứa bé được năm ngày.

Đứa bé bị cha mẹ Thượng Quan Niên ôm đi, Dạ Tình đau lòng muốn chết, bệnh nặng một thời gian. Đợi khi khỏi bệnh đã là hai tháng sau đó, cô tới Thượng Quan gia thăm con gái của mình, nhưng cha mẹ của Thượng Quan Niên không cho phép, cô cầu xin thật lâu, bọn họ mới đồng ý để cho cô nhìn con gái của mình, nhưng khi cô nhìn thấy đứa bé, lại hoảng sợ, bởi vì đứa bé kia hoàn toàn không phải là con gái của cô.

Cô chất vấn bọn họ, chất vấn Đường Uyển, nhưng Đường Uyển lại nói đứa bé kia chính là con gái của cô, không ai nói cho cô biết chân tướng. Cô tới công ty tìm Thượng Quan Niên, khi đó, Thượng Quan Niên vừa hoàn thành hôn lễ với Đường Uyển , tâm trạng không vui, kể từ ngày ly hôn với Dạ Tình, hầu như ngày nào anh cũng uống rượu, ngày ngày uống rượu.

Đợi đến khi Dạ Tình tìm được anh, anh đã uống không ít rượu, ngay cả nhìn Dạ Tình cũng là mơ mơ hồ hồ. Thế nhưng anh lại là rất vui mừng có thể thấy dại tình, hình như Dạ Tình nói cái gì đứa bé với anh, nhưng là, anh uống rất say, hoàn toàn không nghe hiểu cái gì.

Dạ Tình rất tức giận, cô rời khỏi công ty của Thượng Quan Niên, muốn trở lại Thượng Quan gia lần nữa, nhưng lúc cô lái xe trở về, Thượng Quan Niên lại đuổi theo sau, sau đó xảy ra tai nạn xe cộ trên đường, mà ở trên đường đó, Dạ Tình cũng bị gia tộc của cô mang đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.