Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương 96: Chương 96: Chương 88




Nghe thấy An Dĩ Mạch hỏi như thế, An Mặc Hàn cười cười, nhưng cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô.

“Đến lúc đó sẽ biết.”

An Mặc Hàn chỉ nói những lời này, nhưng mà, An Dĩ Mạch cũng không tiếp tục hỏi, bởi vì nếu An Mặc Hàn đã nói như vậy, cô hỏi nữa An Mặc Hàn cũng sẽ không nói cho cô biết, như vậy đằng nào cô cũng được nghe, cô nghĩ đến lúc đó An Mặc Hàn nói cũng không xa lắm.

Nhìn thấy An Dĩ Mạch trầm mặc nhìn về phía ngoài cửa sổ, An Mặc Hàn nhếch môi, nhưng mà trên mặt lại đột nhiên lộ ra nụ cười khát máu.

“Dĩ Mạch, tất cả những người bất kính với em, anh đều sẽ làm cho họ trả giá thật lớn, tuyệt đối.”

Dĩ nhiên, những lời này An Mặc Hàn cũng không có nói với An Dĩ Mạch, mà là thầm nói ở trong lòng của mình, rất nhanh đã tới An gia, An Dĩ Mạch và dì Lan đi vào phòng bếp nấu ăn, còn An Mặc Hàn đi thẳng vào thư phòng, gọi điện thoại cho Ferman.

“Tổng giám đốc.”

Bên đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói của Ferman, An Mặc Hàn gật đầu một cái, nói vào chủ đề.

“Ferman, chuyện của Hàn Ngữ Yên làm như thế nào rồi?”

Sự việc của Hàn Ngữ Yên đã qua rất lâu rồi, nhưng không có tin tức, hơn nữa hiện tại dư luận về Hàn Ngữ Yên rõ ràng bị người áp chế, dĩ nhiên, người sau lưng nhất định không phải Mặc Mạch quốc tế, về phần là ai, An Mặc Hàn nghĩ đại khái chỉ có Hàn Ngữ Yên biết.

“Thật xin lỗi tổng giám đốc, Hàn Ngữ Yên không chịu phối hợp, hơn nữa, đứa bé đã bị sinh non.”

Khi Ferman nói lời này có chút cắn răng nghiến lợi, An Mặc Hàn cười cười, giống như hoàn toàn không có kinh ngạc, tất cả đều nằm trong dự liệu của anh.

“Cô Lillian đâu?”

“Cô Lillian đã rời khỏi công ty, giống như đã nói đi nước F một chuyến.”

“Được, tôi biết rồi, theo dõi Hàn Ngữ Yên, đừng để cho cô ta gây ra những chuyện khác.”

“Được, tổng giám đốc.”

Tắt cuộc gọi với Ferman, An Mặc Hàn lại gọi điện thoại cho Toàn Ti Dạ.

“Ti Dạ, tìm được vị trí của Lillian, thả ra tin tức cho bà ấy nói Thượng Quan Hồng sắp sửa đính hôn với Tô Lạc, hơn nữa, sắp sửa thừa kế tập đoàn Thượng Quan.”

Mặc dù An Mặc Hàn không giải thích những lời này, chỉ là. Toàn Ti Dạ cũng đã nghe hiểu, để điện thoại xuống anh nở nụ cười, trong lòng suy nghĩ An Mặc Hàn thật sự muốn hành động, nhưng mà. . . . . . Nghĩ đến An Dĩ Mạch, Toàn Ti Dạ có chút lo lắng.

Đang trong quá trình chuẩn bị thức ăn, An Mặc Hàn vẫn ở trong thư phòng, cho đến khi An Dĩ Mạch đi vào gọi anh ăn cơm, anh mới từ trong thư phòng đi ra.

“Anh làm sao vậy, nghĩ gì thế?”

Thấy bộ dạng u sầu của An Mặc Hàn, An Dĩ Mạch lại mơ hồ lo lắng, nói thật cô rất ít khi thấy bộ dáng này của An Mặc Hàn, cho nên đột nhiên nhìn thấy An Mặc Hàn như vậy, cô rất lo lắng.

An Mặc Hàn nở nụ cười an ủi với cô, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái, nói cho cô biết không có việc gì, An Dĩ Mạch thấy anh không muốn nói, cũng không có ép hỏi nữa, bởi vì cô biết sau này An Mặc Hàn nhất định sẽ nói cho cô biết, cho nên hiện tại cô lựa chọn không hỏi.

“Không có việc gì, anh đi xem một chút đã làm những món ngon gì.”

An Mặc Hàn kéo An Dĩ Mạch đi tới bên cạnh bàn ăn thấy đầy món ăn ngon, nhất thời vui mừng những phiền não kia cũng vứt đi sau ót, sau đó kéo An Dĩ Mạch vui vẻ dùng bữa ăn tối cuối cùng của năm nay.

Qua mười hai giờ, cả thành phố đều được bao phủ trong màn pháo hoa rực rỡ, mọi người cầu nguyện, mọi người đón chào năm mới đến, một năm mới đã đến, một năm mới một khởi đầu mới cho tất cả mọi chuyện, Nguyên Đán đã qua ba ngày, mọi người lại phải bắt đầu bận rộn với cuộc sống, chỉ là, ngày thứ ba của Nguyên Đán năm nay tới cũng chậm hơn ngày thường, bởi vì, vào ngày hôm sau, là ngày mùng 2 tháng 1 này, thành phố S xảy ra một chuyện lớn kinh thiên động địa.

Chuyện này giống như đem tất cả nhân vật nổi tiếng nhất trong thành phố S ở cùng một chỗ, đã tạo thành một sự kiện rất lớn trong thành phố.

Hôm nay, là ngày hai tháng giêng, ngày hôm qua là ngày đầu tiên của năm mới. Một năm mới đã đến, khiến tất cả mọi người rất muốn được thử thách một phen, tinh thần mỗi người cũng trở nên sảng khoái, mà cũng trong ngày này, người trong giới thượng lưu của cả thành phố S đều tập trung một chỗ. Nơi này chính là khu nhà riêng của Thượng Quan gia.

Ngày hôm nay ở nơi này, là nghi thức đính hôn của đại tiểu thư Thượng Quan gia Thượng Quan Hồng cùng với nhà thiết kế trang sức nổi tiếng quốc tế Tô Lạc tiên sinh, bởi vì tên tuổi của Thượng Quan Niên, bởi vì uy nghiêm của tập đoàn Thượng Quan, phần lớn lãnh đạo trong thương giới, người thừa kế gia tộc trong giới thượng lưu đều tụ tập ở chỗ này.

Mới vừa đến hiện trường của buổi lễ đính hôn An Dĩ Mạch nhìn thấy người tới trong lòng kinh ngạc đã không cách nào hình dung, mặc dù nơi này phần lớn nhiều người cô đều không biết, chỉ là, cũng không có nghĩa là tổng giám đốc An Mặc Hàn An bên cạnh cô không biết.

Mặc dù, An Dĩ Mạch không khẳng định An Mặc Hàn có thể biết hết, chỉ là, cô biết mọi người đều phải biết An Mặc Hàn, đây chính là tổng giám đốc uy danh của Mặc Mạch quốc tế.

“Oa, người trong thương giới tới rất nhiều người, hơn nữa ngay cả chú Toàn cũng tới.”

Đối với việc cha của Toàn Ti Dạ đến đây, An Dĩ Mạch cảm thấy có chút kinh ngạc, mặc dù biết chú Toàn và Thượng Quan Niên là bạn tốt, hơn nữa, thời gian trước hai nhà bọn họ thiếu chút nữa trở thành thân gia, chỉ là dù là quan hệ như vậy, chú Toàn có thể tới tham gia buổi lễ đính hôn của Thượng Quan Hồng, thật ra là cho Thượng Quan Hồng mặt mũi lớn.

“Chú Toàn là cho tổng giám đốc Thượng Quan mặt mũi, bọn họ là bạn tốt, hơn nữa, hôm nay người đến cũng không chỉ có một nhân vật lớn là chú Toàn.”

Mặc dù chú Chiếm không đến, nhưng Chiếm Nam Huyễn thay thế ông ấy tới, hơn nữa An Mặc Hàn chỉ. An Dĩ Mạch phát hiện Thượng Quan Niên thật sự mời tất cả toàn bộ người trong giới thượng lưu đến.

“Này, cậu nói, chỉ là một nghi thức đính hôn cứ long trọng như vậy, vậy đến khi kết hôn còn có thể hơn không?

Dư Huyên và Hạ Hi hai người ngồi ở trong góc nhìn khách mời đi qua đi lại, ách, mặc dù bọn họ cũng không biết, chỉ là, nhìn nét mặt Toàn Ti Dạ và Chiếm Nam Huyễn, họ cũng biết, hôm nay người tới đều là nhân vật lớn.

“Dù sao nhà người ta có tiền, người ta muốn long trọng liền long trọng chứ sao, chỉ là Huyên Huyên cậu thật không có chuyện gì sao?”

Thật ra thì so với nhìn trường hợp này, chính là Hạ Hi quan tâm đến Dư Huyên hơn, Dư Huyên thích Tô Lạc chuyện tình họ cũng đều biết, hơn nữa, lần trước mặc dù Dư Huyên nói với họ không còn để ý Tô Lạc rồi, nhưng là, thấy trường hợp hôm nay không một chút cảm xúc là không thể nào.

“Hi Hi, tớ không sao, không cần lo lắng cho tớ.”

Dư Huyên không để ý chút nào cười, nhưng trong mơ hồ còn có chứa khổ sở, dĩ nhiên Hạ Hi đã nhìn ra, nhưng cô chỉ có thể làm cứ cùng ngồi với cô ấy như vậy thôi.

Nhìn bên này thấy Dư Huyên và Hạ Hi An Dĩ Mạch cũng nói với An Mặc Hàn một tiếng đi tới bên cạnh các cô gia nhập chủ đề của họ, khi ba cô gái đang nói chuyện ba hoa chích chòe, Hàn Ngữ Yên lại đi tới trước mặt của các cô.

Kể từ lần sự kiện châu báu đó An Dĩ Mạch cũng chưa từng nhìn thấy Hàn Ngữ Yên rồi, chẳng qua lần trước nghe Dư Huyên nói sự việc của Hàn Ngữ Yên, An Dĩ Mạch đối với cô ta càng thêm chán ghét, chỉ là, nhìn kỹ Hàn Ngữ Yên một chút, quả nhiên là không giống như lúc trước.

Nếu như nói trước kia Hàn Ngữ Yên là thiên sứ, thuần khiết không tỳ vết, như vậy hiện tại Hàn Ngữ Yên cho người ta cảm giác chính là một tiểu yêu tinh, xinh đẹp quyến rũ yêu mị, vốn là trên khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rỡ sạch sẽ hôm nay trang điểm thật đậm, thật ra thì nói không dễ nghe một chút ngay tại lúc này Hàn Ngữ Yên khiến người ta cảm thấy giống như là một người phụ nữ quyến rũ, toàn thân cao thấp tiết lộ tất cả sự dụ hoặc.

An Dĩ Mạch thấy Hàn Ngữ Yên như vậy khẽ nhíu mày, cô cũng nghe nói sự việc của Hàn Ngữ Yên, đứa bé đã không còn, hơn nữa Lillian cũng đi, hiện tại Hàn Ngữ Yên ở Mặc Mạch quốc tế hoàn toàn không chỗ nương tựa, chỉ là, Mặc Hàn nói, giống như có người ở sau lưng âm thầm giúp đỡ Hàn Ngữ Yên, chỉ dẫn cô ta.

Mặc dù nói không biết người kia là ai, nhưng hôm nay An Dĩ Mạch thấy Hàn Ngữ Yên như vậy có thể biết người kia thật sự rất lợi hại, thế nhưng có thể để cho Hàn Ngữ Yên từ một ngọc nữ thuần khiết biến thành tiểu yêu tinh quyến rũ, xem ra người kia thật không đơn giản.

“An tiểu thư, có thể tìm một nơi để nói chuyện không?”

Giọng nói Hàn Ngữ Yên nhẹ nhàng, lại tràn đầy mị hoặc, An Dĩ Mạch suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, Hạ Hi và Dư Huyên muốn ngăn cản, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt An Dĩ Mạch cho các cô an ủi, họ cũng không nói gì, nhưng khi Hàn Ngữ Yên và An Dĩ Mạch đi ra khỏi đại sảnh, Dư Huyên nói chuyện này cho An Mặc Hàn.

Biết chuyện đã xảy ra An Mặc Hàn nhíu mày, chỉ là gọi tiểu Trương đi nhìn nơi An Dĩ Mạch và Hàn Ngữ Yên nói chuyện một chút, bản thân cũng không đi ra ngoài, chỉ là nhìn phương hướng tiểu Trương rời khỏi, An Mặc Hàn tà mị cười cười.

“Cậu không muốn đi cùng sao? Tôi nghe nói Hàn Ngữ Yên gần đây thật sự không còn hiền lành.”

Toàn Ti Dạ bưng lên một ly rượu đỏ uống một hớp, nhìn An Mặc Hàn cười cười, An Mặc Hàn lắc đầu một cái.

“Dĩ Mạch không phải ngu ngốc.”

Những lời này biểu hiện sự tin tưởng của An Mặc Hàn đối với An Dĩ Mạch, hơn nữa anh cũng biết coi như Hàn Ngữ Yên sẽ không đàng hoàng, lúc này cô ta sẽ không xuống tay với Dĩ Mạch, quả nhiên chỉ chốc lát tiểu Trương trở về.

“Tiểu thư đã quay trở về.”

“Ừ.”

Quả nhiên, sau khi nói xong thì nhìn thấy An Dĩ Mạch đi vào đại sảnh, cô nhìn thấy An Mặc Hàn sau đó đi tới chỗ của bọn họ, không bao lâu, Hàn Ngữ Yên cũng đi vào, nhìn ánh mắt ghen ghét của cô ta nhìn An Dĩ Mạch, ánh mắt An Mặc Hàn lạnh lùng, còn Toàn Ti Dạ lại nhìn An Dĩ Mạch cười, nhưng anh là thấy được ánh mắt của Hàn Ngữ Yên, xem ra, Hàn Ngữ Yên có phải là đối thủ của Dĩ Mạch hay không.

“Dĩ Mạch, người phụ nữ Hàn Ngữ Yên kia nói cái gì?”

Vẻ mặt Toàn Ti Dạ thật hứng thú, An Mặc Hàn cũng chau chau mày, bày tỏ anh cũng tò mò Hàn Ngữ Yên nói cái gì, An Dĩ Mạch chớp chớp đôi mắt to linh động, nói”A, Hàn Ngữ Yên, cô ta nói đứa con trong bụng cô ta là của An Mặc Hàn, hơn nữa còn lấy ra những tấm hình xì căng đan ngày đó ký giả chụp được nói người đàn ông kia là An Mặc Hàn.”

“Phụt. . . . . .”

Toàn Ti Dạ mới vừa uống rượu vào trong miệng bỗng chốc bị phun ra, mà anh cũng thành công bị sặc.

“Khụ khụ khụ. . .”

“Vậy em trả lời cô ta như thế nào?”

An Mặc Hàn dịu dàng hỏi Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch chau chau mày thấy An Mặc Hàn cũng không có biến hóa gì đó, bĩu môi.

“Em lập tức nói chuyện này liên quan gì tới tôi? Sau đó em liền đi vào.”

Hành động việc làm của An Dĩ Mạch thật ra khiến Toàn Ti Dạ thán phục, mà anh cũng không thể không thương cảm Hàn Ngữ Yên, người phụ nữ kia tự cho mình là thông minh thật ra thì căn bản cũng không có nghĩ đến người ta cũng không rãnh để ý đến cô ta.

“Dĩ Mạch cô thật lợi hại.”

Toàn Ti Dạ giơ lên ngón tay cái với An Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch cười cười, hơi hất cằm, khuôn mặt kiêu ngạo, cái nét mặt này của cô càng thêm chọc cười An Mặc Hàn và Toàn Ti Dạ.

Mà Hàn Ngữ Yên đang ở nơi xa nhìn bọn họ cười vui, trong lòng tràn đầy ghen ghét.

Ngay khi An Dĩ Mạch đang cùng An Mặc Hàn bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, Lục Viêm lại đến bàn này của bọn họ, An Dĩ Mạch nhìn bàn bọn họ một chút sắp xếp rất hợp lý, cô, An Mặc Hàn, Toàn Ti Dạ, Hi Hi, nhưng sao Lục Viêm lại tới đây chứ.

“Tổng giám đốc An, chúng ta nói chuyện một chút.”

Lục Viêm đi thẳng vào vấn đề, An Mặc Hàn chau chau mày, sau đó gật đầu một cái hai người đi ra khỏi đại sảnh, An Dĩ Mạch và Toàn Ti Dạ hai người đều là nghi ngờ, Hạ Hi cũng nghi ngờ không hiểu, cuối cùng, An Dĩ Mạch và Toàn Ti Dạ hai người đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn nhau, sau đó gật đầu một cái, An Dĩ Mạch lập tức đứng dậy đi tìm Chiếm Nam Huyễn.

Nếu như bọn họ không có đoán sai, chắc là Lục Viêm bị chú Chiếm ép không đường có thể lui, cho nên đi tìm An Mặc Hàn, nhưng An Dĩ Mạch không hiểu là Lục Viêm rốt cuộc muốn là cái gì, anh ta chính là thật lòng yêu chị Nhan sao? Có lẽ, hôm nay, cô có thể làm cho chị Nhan biết một chút chân tướng.

Sau khi tìm thấy được Chiếm Nam Huyễn, đúng lúc Chiếm Nhan cũng ở đây, An Dĩ Mạch ở bên tai phải của Chiếm Nam Huyễn nói chuyện mới vừa rồi, mặt Chiếm Nam Huyễn liền biến sắc, ánh mắt của anh nhìn Chiếm Nhan tràn đầy đau lòng và rối rắm, chỉ là, anh vẫn tiếp nhận ý tưởng của An Dĩ Mạch.

“Chị, chúng ta đi ra ngoài hóng mát một chút đi, bữa tiệc đoán chừng còn phải chờ mới có thể bắt đầu đấy.”

Chiếm Nam Huyễn nói đúng An Dĩ Mạch gật đầu một cái.

“Được, chị cũng muốn đi ra ngoài hóng mát một chút, Nam Huyễn em thì không nên đi, em ở lại đây nói chuyện với Huyên Huyên đi, Dĩ Mạch đi theo chị là được rồi.”

Chiếm Nhan nhìn về phía Chiếm Nam Huyễn và Dư Huyên ánh mắt tràn ngập trêu chọc. Chiếm Nam Huyễn gật đầu một cái, sau đó nhìn An Dĩ Mạch gật đầu một cái, cuối cùng nhìn Chiếm Nhan và An Dĩ Mạch cùng nhau đi ra khỏi đại sảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.