Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương 56: Chương 56




“Dĩ Mạch. . .”

Bên này An Dĩ Mạch đã xuống xe đi vào cao ốc Mặc Mạch nghe thấy giọng nói của Dư Huyên không tự chủ run lên, trong đại sảnh vẫn là nhân viên tiếp tân kia khi cô mới vừa trở về nước đi tới Mặc Mạch quốc tế làm nhân viên nhỏ bé, Dĩ Mạch đang gọi điện thoại không thể nói chuyện với cô ấy, thì vẫy vẫy tay về phía cô ấy, còn vẻ mặt Tiểu Mỹ được yêu mến mà lo sợ, cử chỉ cung kính về phía An Dĩ Mạch.

“Huyên Huyên, ngày hôm qua không phải cậu vẫn còn ở Milan sao? Thế nào hôm nay thì về nước rồi, hơn nữa, thế nhưng cũng không nói cho tớ biết một tiếng.”

An Dĩ Mạch đi vào thang máy riêng rất nhiều công nhân viên nhìn chằm chằm, vừa gọi điện thoại vừa ấn lên cửa thang máy.

“Bên Milan kia kết thúc vào tối ngày hôm qua, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

“Được, tạm biệt.”

Ngừng trò chuyện với Dư Huyên đúng lúc thang máy vừa tới tầng lầu cô muốn đến, lên tiếng chào với Anna, An Dĩ Mạch đã vào phòng làm việc của An Mặc Hàn.

Nếu như vẻ mặt của An Mặc Hàn tức giận đều mang toàn bộ vật gì đó ra đập, điều này nói rõ anh để ý bài báo đưa tin kia, nếu thật là như vậy, An Dĩ Mạch nghĩ, chuyện này đối với cô và đối với An Mặc Hàn đều là kết quả tốt.

Nhưng mà, vẻ mặt An Mặc Hàn nhàn nhã tự tại, trong tay bưng cà phê, ngồi ở trên ghế xoay chuyển người qua lại, người này thật sự là cũng không có chịu ảnh hưởng một chút nào, thật không biết tim của anh trưởng thành như thế nào, phản ứng như thế đối với Hàn Ngữ Yên mà nói là một đả kích rất lớn, An Dĩ Mạch nghĩ như vậy đẩy cửa vào đi tới ghế sa lon ngồi xuống đối diện với An Mặc Hàn, ngay sau đó Anna mang tới một ly cà phê. Diễn đàn lqđ

“Ô, đại tổng giám đốc, ngài phản ứng cũng có chút quá bình tĩnh đi, như vậy người bị tổn thương là ai.”

Cô không có khả năng nhìn thấy An Mặc Hàn vui mừng, theo cô biết, nhưng giải trí Thiên Ngu đã xếp kín rất nhiều ký giả vây quanh Hàn Ngữ Yên rồi, vậy mà đồng chí An Mặc Hàn nhàn nhã tự tại.

“Em cũng đến quan tâm an ủi anh hay sao?”

An Mặc Hàn chau chau mày, nơi nào nhìn thấy anh cần an ủi, một buổi sáng Ferman, Toàn Ti Dạ, Chiếm Nam Huyễn một người lại thêm một người tới an ủi anh một lần, không nghĩ tới ngay cả Dĩ Mạch cũng tới an ủi anh.

“Không cần sao?”

An Dĩ Mạch uống một hớp cà phê, cũng chau chau mày, vẻ mặt giống y hệt với An Mặc Hàn, An Mặc Hàn nhếch môi, đôi mắt hoa đào nheo lại nhìn đẹp lạ, khó trách làm Hàn Ngữ Yên đầu óc choáng váng say mê, An Dĩ Mạch thầm nghĩ.

“An Dĩ Mạch, em lấy thân phận gì tới an ủi anh?”

An Mặc Hàn nguy hiểm mà đi đến trước mặt của An Dĩ Mạch ngồi xổm xuống, An Dĩ Mạch nhìn vẻ mặt anh có chút nguy hiểm, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, trong lòng cảm thán một câu đứa bé ngây thơ hãm hại không nổi.

“Chị, An Mặc Hàn anh sẽ không quên em là chị của anh chứ?”

An Dĩ Mạch để ly cà phê xuống, cảm giác như là nghiêm túc nhìn An Mặc Hàn, An Mặc Hàn nghe cô nói ra từ chị này, cười cười, sau đó đến gần cô ở trên môi của cô hung hăng cắn một cái, An Dĩ Mạch bị đau, nhưng mà, lại là bộ dáng gió nhẹ nước chảy, giống như vừa mới bị cắn không phải là cô.

“Như vậy chứ, em cho rằng, trên thế giới này có chị em như vậy sao?”

Tay An Mặc Hàn nhẹ nhàng lau vết thương trên môi An Dĩ Mạch vừa mới bị anh cắn, trong mắt lóe ra ánh sáng.

“Tại sao sẽ không có chứ, chúng ta không phải như vậy sao?”

An Dĩ Mạch vẫn cười như trước, giống như không có cảm giác được ánh mắt nguy hiểm và ánh sáng phức tạp trong mắt kia của An Mặc Hàn, giống như trốn tránh cái gì.

Cuối cùng, hai người cũng không có nói nữa, giằng co một hồi, An Mặc Hàn thả An Dĩ Mạch ra trước, ngồi về vị trí cũ, nhưng mà, sau khi anh xoay người không có thấy bộ dáng An Dĩ Mạch thở phào một cái.

“Nếu như em lấy thân phận là chị tới an ủi anh, như vậy thật xin lỗi, anh không cần, đi ra ngoài!”

An Mặc Hàn đưa lưng về phía An Dĩ Mạch, lời nói lạnh lùng như thế, nhưng mà, bóng lưng của anh cũng bi thương như vậy, An Dĩ Mạch nhìn anh một chút, sau đó đứng dậy cũng không nói gì đi ra khỏi phòng làm việc của An Mặc Hàn, cô vừa mới đi ra ngoài chợt nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh của đồ sứ bể tan tành, An Dĩ Mạch ngoắc ngoắc môi, không ngờ cô vẫn là nghe thấy An Mặc Hàn nổi giận âm thanh đồ sứ bị đập nát, chỉ là, nguyên nhân này lại có chút hài hước.

Dĩ nhiên Anna cũng đã nghe thấy, cô giám sát chặt chẽ cửa phòng làm việc được đóng kín, lại nhìn An Dĩ Mạch từ bên trong đi ra một chút, chỉ thấy vẻ mặt không có gì của An Dĩ Mạch đi vào thang máy, cô nhìn nhìn An Dĩ Mạch, lại nhìn cửa phòng làm việc một chút, vẫn là quyết định không đi vào, An Mặc Hàn rất ít nổi giận, bên trong phòng làm việc gì đó đều là An Mặc Hàn tỉ mỉ lựa chọn, tự mình thiết kế, mặc dù có lúc An Mặc Hàn sẽ tức giận, nhưng cho tới bây giờ Anna cũng không có thấy anh đập qua đồ vật, lần này là làm sao vậy, tổng giám đốc và An Dĩ Mạch xảy ra chuyện gì? Cô cũng chỉ là thư ký của An Mặc Hàn, đây là chuyện riêng của An Mặc Hàn, cô cũng không thể hỏi nhiều.

Sau khi An Dĩ Mạch đi, thời gian họp đã đến, ở trong quá trình họp, từ đầu đến cuối vẻ mặt của An Mặc Hàn âm trầm, tất cả mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không biết tổng giám đốc làm sao, Anna cũng cảm thấy tổng giám đốc nhà mình hơi lạnh, giống như cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tổng giám đốc tức giận như vậy.

“Còn muốn báo cáo sao? Không có liền tan họp.”

Đây là câu nói đầu tiên của An Mặc Hàn từ khi bắt đầu buổi họp, nhân viên các ngành nhìn bộ dáng này của An Mặc Hàn đều rất hiểu biết mà lắc lắc đầu, bày tỏ không có chuyện gì phải nói, Hạ Hi ngược lại ngồi ở hàng sau, cô nhìn thấy nét mặt hiện tại của An Mặc Hàn ngoắc ngoắc môi, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, An Mặc Hàn cũng có thể tức giận như vậy? Thật không biết ai có bản lãnh lớn có thể làm cho An Mặc Hàn tức đến như vậy, nhưng mà nghĩ đến người kia, trong đầu Hạ Hi xuất hiện chính là bộ dáng An Dĩ Mạch, thật sự sẽ không là Dĩ Mạch chứ?

Sau khi An Mặc Hàn đi ra phòng họp, nhiệt độ trong phòng họp trong nháy mắt trở lại bình thường, mỗi một người đều thở phào nhẹ nhõm, Hạ Hi rời khỏi phòng họp đuổi theo Anna, chỉ là cô muốn xác nhận suy nghĩ của cô một chút có phải một chút hay không.

“Anna.”

Nghe thấy giọng nói của Hạ Hi, Anna dừng bước, dĩ nhiên cô biết Hạ Hi, ngay từ đầu biết thông qua Dĩ Mạch, nhưng mà sau này lại phát hiện Hạ Hi là nhân viên của Mặc Mạch quốc tế, hơn nữa, một thời gian ngắn cũng đã thành một chuyên gia thiết kế thời trang có chút danh tiếng, cô còn lớn lên xinh đẹp như vậy, hơn nữa, giống như còn có chút quan hệ với thiếu gia Toàn Ti Dạ như vậy, cho nên, đối với Hạ Hi, cô vẫn là biết rõ một chút.

“Làm sao vậy, Hạ Hi.”

“An Mặc Hàn làm sao vậy nha! Không phải là kiệt tác của Dĩ Mạch chứ?”

Hạ Hi chỉ chỉ phòng làm việc An Mặc Hàn đóng chặt, nhỏ giọng hỏi, vào lúc này cô cũng sẽ không đi chọc giận An Mặc Hàn, bây giờ An Mặc Hàn thật là đáng sợ nha. ~Dđlqđ~

“Không có việc gì, tổng giám đốc chắc là uống lộn thuốc, không cần lo lắng.”

Anna vừa thu thập đồ của mình vừa nói với Hạ Hi, việc này dù sao cũng là chuyện riêng của An Mặc Hàn, cô cũng không có thuận tiện nói nhiều.

“Thật?”

Hạ Hi hiếm khi có chút hoài nghi, An Mặc Hàn thật sự là uống lộn thuốc? Cô tin tưởng mới là chuyện lạ.

“Thật, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”

“Được.”

Bên này, An Mặc Hàn trở lại phòng làm việc, càng ngày càng phiền, nghĩ đến An Dĩ Mạch, trong lòng của anh có một đám lửa giận, nhưng mà, thế nhưng anh lại không đành lòng đi trách cứ cô, tất cả việc này Dĩ Mạch cũng không có lỗi, chỉ là, Dĩ Mạch không có dũng khí thôi, nhưng mà, anh lại muốn ép buộc cô nhất định phải cho anh một cái đáp án.

“Shit.”

Cái bàn mới vừa được sắp xếp ngay ngắn lại bị anh lập tức làm rối loạn, anh nhìn nhìn bàn làm việc lộn xộn không nói gì, cuối cùng, ánh mắt tập trung vào cái khung hình.

Trong tấm ảnh là Dĩ Mạch và anh, anh còn nhớ rõ đó là năm năm trước bọn họ cùng đi hồ hứa nguyện ở La Mã khi đó nhờ người khác chụp hình, năm năm trước, khoảng cách bây giờ đã lâu rồi, khi đó, bọn họ còn đi học, khi đó, bọn họ vừa mới ở chung một chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.