Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương 52: Chương 52




editor: tuyen83

Sau một hồi tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, An Mặc Hàn gọi người mang một dải lụa đỏ lên.

“Sau đây, cho mời ngài Tổng giám đốc Chiếm Nam Huyễn của tập đoàn Thước Quang, thiên kim tiểu thư Thượng Quan Hồng của tập đoàn Thượng Quan, thiếu gia Toàn Ti Dạ của gia tộc Toàn thị lên đài, chúng ta cùng nhau đưa đồng thoại Thương Thành phát triển trên toàn thế giới.”

Sau đó ánh đèn chiếu lên ba người, ba người dưới ánh đèn đi về phía đài cao, đứng bên cạnh An Mặc Hàn, sau đó bốn người liếc mắt nhìn nhau, ăn ý vươn tay cắt dải băng lụa màu đỏ, sau đó lông vũ từ đỉnh đài cao rơi lả tả xuống đài, mô hình kiến trúc lớn nhất thế giới đồng thoại Thương Thành được mở ra.

Một hồi diễn giảng xúc động lòng người đi qua, mọi người bắt đầu mặc sức vui chơi, tối nay tất cả mọi người bỏ qua công việc, bỏ xuống thân phận của mình, tất cả mọi người thông qua cố gắng này cùng nhau ăn mừng đạt được thành công.

“Cạn ly. . . . . .”

Trong phòng mọi người chung quanh bàn tròn lớn cũng giơ ly rượu lên, cùng nhau ăn mừng thành công, An Mặc Hàn cũng ở trên đài cao lạnh lẽo, một cái tay giơ ly đế cao lên một cái tay gắt gao ôm hông của An Dĩ Mạch, dĩ nhiên An Dĩ Mạch biết anh là đang tức giận trừng phạt cô, cho nên cô cũng không có tránh thoát, mặc dù hơi sức của anh có chút lớn, chỉ là, An Dĩ Mạch cũng không phải là ngồi không, một chút hơi sức này cô vẫn có thể chịu đựng.

“Chúc mừng. . . . . .”

“Chúc mừng. . . . . .”

Tô Lạc nâng ly về phía An Mặc Hàn nói chúc mừng bọn họ, đương nhiên An Mặc Hàn có thể nể mặt của anh ta, nếu không anh chỉ có thể chờ về nhà bị Dĩ Mạch đánh.

“Cám ơn. . . . . .”

“Hi Hi, vì sao Huyên Huyên không có đến.”

Sau một hồi chúc mừng, kế tiếp chính là thời gian yên tĩnh, tất cả đều trò chuyện.

“Cậu hỏi tổng giám đốc nhà cậu một chút, hẳn là bị sắp xếp đi công tác ở nước ngoài.”

Hạ Hi bĩu môi, đã thật lâu cô cũng không có gặp mặt Huyên Huyên rồi, gần đây hình như Huyên Huyên rất bận.

An Dĩ Mạch nhìn An Mặc Hàn một cái, cô cảm giác An Mặc Hàn sẽ không nói cho cô biết, cho nên cô vẫn quyết định đi hỏi Ferman, lúc này, Ferman đang nâng ly với Hàn Ngữ Yên, giống như đang nói chuyện gì đó.

“Ferman. . . . . .”

“Tiểu thư. . . . . .”

Ferman rất cung kính với An Dĩ Mạch, nhưng đối với việc này Hàn Ngữ Yên có chút kinh ngạc, dĩ nhiên cô biết thân phận của Ferman, nhưng là, An Dĩ Mạch không phải là một nhân viên của Mặc Mạch quốc tế sao? Làm sao Ferman lại cung kính với cô như vậy.

“Tiểu thư Hàn, quấy rầy. . . . . .”

Hôm nay Dĩ Mạch cũng không muốn gây chuyện, cho nên nói chuyện với Hàn Ngữ Yên vẫn dùng lễ nghĩa để tiếp đãi, cô cũng không hy vọng trong cuộc sống vui vẻ ở nơi này, bởi vì cô mà có một chút việc không được vui .

“Tiểu thư An, không sao, hai người nói chuyện, đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn tìm tổng giám đốc An.”

Sau khi Hàn Ngữ Yên nói qua còn cố ý nhìn nét mặt của An Dĩ Mạch, phát hiện nét mặt của cô không có thay đổi gì, chẳng lẽ cô ta đã đoán sai, căn bản cô và An Mặc Hàn cũng không phải là loại quan hệ kia, chỉ là, cũng đúng, An Mặc Hàn là ai, bằng vào dung mạo và thân phận của anh, làm sao sẽ coi trọng một cô nhân viên nho nhỏ chứ, mặc dù, dáng dấp của người nhân viên này thật sự đẹp, xinh đẹp đến nỗi khiến cho phụ nữ phải ghen ghét, chỉ là, cô nghĩ An Mặc Hàn cũng chỉ là vui đùa một chút, nghĩ như vậy, cô cũng rất vui vẻ, nói như vậy cô vẫn còn có cơ hội, cô cũng không tin, bằng vào nhân khí và diện mạo của cô còn không hấp dẫn được An Mặc Hàn.

“Cô sẽ không để ý?”

Ferman nhìn Hàn Ngữ Yên đi về phía An Mặc Hàn mặt bình tĩnh hỏi An Dĩ Mạch, nhưng anh biết quan hệ giữa An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn, anh cũng không tin An Dĩ Mạch không để ý.

Dĩ nhiên An Dĩ Mạch hiểu anh muốn nói cái gì, chỉ là cô cười cười, có cái gì mà ngại chứ, nếu như An Mặc Hàn dễ dàng bị Hàn Ngữ Yên hấp dẫn như vậy sẽ không đến bây giờ cũng không có tiến triển.

“Để ý cái gì, là của tôi chính là của tôi, không phải của tôi, dù tôi có cướp được thì cuối cùng cũng sẽ không thuộc về tôi.”

“Hai người các cô thật là khiến người ta nhìn không thấu.”

Ferman cảm thán, anh biết An Dĩ Mạch sau khi anh biết An Mặc Hàn, nhớ ngày đó anh còn nhớ rõ lúc An Mặc Hàn giới thiệu nói An Dĩ Mạch là bạn gái của anh ấy, mà An Dĩ Mạch lại nói bọn họ là chị em, khi đó, An Mặc Hàn mới mười bảy tuổi, nhưng là, anh biết, khi đó An Mặc Hàn cũng đã thật thích người chị trên danh nghĩa của anh, đối với lần này, Ferman cũng không biết nói gì, chỉ có thể hi vọng bọn họ có thể kiên trì đến cuối cùng, sau đó lấy được hạnh phúc.

“Có thể nhìn thấu, thì không phải là An Mặc Hàn rồi.”

An Dĩ Mạch nhìn An Mặc Hàn một chút, lúc này anh ngồi ở giữa Hàn Ngữ Yên và Thượng Quan Hồng, An Dĩ Mạch chỉ cảm thấy nhức đầu, đều là anh cái người này là một người gây họa, đưa tới nhiều người đẹp như vậy.

“Đúng rồi, tìm tôi có chuyện gì?”

Được Ferman nhắc nhở, An Dĩ Mạch mới nhớ tới có chánh sự tìm Ferman.

“Gần đây Huyên Huyên đang bận rộn gì, cũng không có thời gian nhận điện thoại của chúng tôi, chúng tôi lại không tìm được cô ấy, cho nên chỉ có thể đi hỏi anh.”

“Dư Huyên cô ấy ở Milan, chỉ là đoán chừng cuối tuần thì sẽ trở lại, cô ấy là một người mẫu rất giỏi.”

“Haizz, có thể có được sự khích lệ của anh thật là không dễ dàng.”

“Ha ha ha. . . . . . Đừng, Dư Huyên thật sự rất giỏi, chỉ là, theo tôi biết, đoạn thời gian gần đây cô ấy rất thân với Tô Lạc, cô làm chị em tốt, sẽ không biết chứ.”

“Tôi biết rõ, đây là chuyện riêng tư của Huyên Huyên, chúng tôi không có quyền hỏi tới.”

An Dĩ Mạch nhún nhún vai, quả thật họ không có quyền hỏi tới chuyện này, dù sao đây là quyết định của một mình Dư Huyên, chỉ là, cũng không biết Tô Lạc là nghĩ như thế nào.

Khi An Dĩ Mạch nhìn về phía Tô Lạc, đúng lúc anh nâng ly về phía cô, An Dĩ Mạch gật đầu với anh một cái, tiếp tục thảo luận với Ferman.

“Cô định đem điều này đánh cược đến giải trí Mặc Mạch sao?”

An Dĩ Mạch nhìn về phía An Mặc Hàn ngồi ở bên cạnh Hàn Ngữ Yên, mặc dù, đích thật Hàn Ngữ Yên là một diễn viên giỏi, chỉ là, không biết vì sao chính là cô không thích cô ấy, giống như không thích Thượng Quan Hồng, nói đến Thượng Quan Hồng, hôm nay Thượng Quan Hồng giống như thu lại rất nhiều.

“Vâng, anh cũng thấy đấy, tôi là không có năng lực gì, chuyện này chỉ có thể giao cho tổng giám đốc rồi.”

Bên này, An Mặc Hàn bưng một ly rượu lên uống vài hớp, đôi mắt hoa đào cười híp mắt nhìn về phía Hàn Ngữ Yên ngồi ở bên cạnh anh.

“Mặc Hàn, vậy cũng được, tối mai tại phòng ăn cây sồi, không gặp không về.”

Giọng nói Hàn Ngữ Yên nghe vô cùng êm tai, chỉ là, Toàn Ti Dạ ở bên cạnh lại nổi da gà cả người, anh liếc trộm An Mặc Hàn mấy lần, lại nhìn thấy An Mặc Hàn gật đầu một cái, mặc dù không có nói chuyện, chỉ là, điều này đối với Hàn Ngữ Yên mà nói là câu trả lời tốt nhất rồi, Hàn Ngữ Yên lấy được trả lời chính xác của anh, một khi vui mừng cầm ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, sau đó trong lòng đã bắt đầu nghĩ tới ngày mai mặc quần áo gì đi ăn cơm với An Mặc Hàn.

Bên này Ferman nhận được ánh mắt của An Mặc Hàn đưa tới, nâng ly bày tỏ bội phục An Mặc Hàn, sau đó một cái tay không biết là cố ý hay là vô ý khoác lên trên vai An Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch không có tránh thoát, căn bản giống như là không có tính toán, nhưng, Ferman lại thành công thấy An Mặc Hàn đổi sắc mặt, trong đôi mắt hoa đào tràn đầy âm lãnh.

Dĩ nhiên, nhưng Thượng Quan Hồng và Hàn Ngữ Yên khoảng cách gần anh nhất cảm thấy từng đợt khí lạnh trên người của An Mặc Hàn tản mát ra, hai người không tự chủ tự động di chuyển cách xa An Mặc Hàn ở bên cạnh.

Sau đó, hai người Toàn Ti Dạ và Chiếm Nam Huyễn không sợ chết ngồi ở bên cạnh An Mặc Hàn, sau đó bọn họ theo ánh mắt của An Mặc Hàn thấy được Ferman, tay Ferman đang khoác lên trên bả vai của An Dĩ Mạch, hai người nhìn nhau, trong lòng đều ở đây cảm thán, Ferman thật là lợi hại, ngay cả quyền uy của An Mặc Hàn cũng dám khiêu chiến, vì vậy hai người âm thầm quyết định ở trong lòng, về sau muốn theo Ferman học tập nhiều hơn, dù sao, đại mỹ nhân Dĩ Mạch cũng không phải là của một mình An Mặc Hàn, bọn họ với An Dĩ Mạch cùng nhau lớn lên có được không, Dĩ Mạch là của bọn anh.

Nhưng lúc này An Mặc Hàn không nghĩ tới suy nghĩ của hai người bạn xấu ngồi ở bên cạnh anh, nếu quả như thật sự biết đến, nhất định anh sẽ cho mỗi người một cước, đạp bọn họ bay tới Nam Cực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.