Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương 113: Chương 113: Chương 102




Edit: Tuyen83~DĐLQĐ

Đến tối, Lãnh Hạ và An Dữ Triết cũng trở về nhà họ An, An Mặc Hàn sắp xếp phòng cho An Dữ Triết xong, lúc sau An Dĩ Mạch mới từ trong bệnh viện về nhà.

“Em đã trở về.”

An Dĩ Mạch giống như rất mệt mỏi, An Mặc Hàn thấy cái bộ dáng này của cô bước đến nhận lấy túi xách của cô đau lòng ôm cô một cái.

“Mẹ đã về nhà chưa?”

“Ừ, đã quay trở về, đều ở trong phòng khách nói chuyện đấy.”

An Dĩ Mạch đi tới phòng khách vừa hay nhìn thấy Lãnh Hạ và Lillian hai nguời đang nói chuyện phiếm.

“Dĩ Mạch đã về.”

Lãnh Hạ nhìn thấy An Dĩ Mạch đầu tiên, Lillian cũng nhìn thấy cô kéo cô ngồi vào ở giữa mình và Lãnh Hạ.

“Mẹ”

Dĩ Mạch gọi hai người bọn họ, Lãnh Hạ cũng nghe nói sự việc của Dư Huyên, cho nên nhìn thấy An Dĩ Mạch trở lại, cũng muốn hỏi thăm.

“Dĩ Mạch, Dư Huyên như thế nào rồi?”

Lillian cũng nhìn An Dĩ Mạch chờ câu trả lời của cô, Dĩ Mạch lắc đầu một cái, trên mặt có chút lo âu.

“Vẫn chưa tỉnh lại, mẹ, có thời gian mẹ đi theo con xem Huyên Huyên một chút đi, con nghĩ, sự xuất hiện của mẹ sẽ rất có ích cho sự khôi phục bệnh của cô ấy.”

An Dĩ Mạch kéo tay Lãnh Hạ, tình huống bây giờ của Dư Huyên cũng giống như Lãnh Hạ lúc trước, cho nên, An Dĩ Mạch cảm giác nếu như Lãnh Hạ có thể đi xem Dư Huyên một chút, có lẽ sẽ có chút trợ giúp.

“Được, mẹ sẽ đi xem, cô ấy cũng là một đứa bé đáng thương.”

Mặc dù Lãnh Hạ không có gặp qua Dư Huyên, chỉ là nghe qua An Dĩ Mạch nói về Dư Huyên, bà cũng thật thích cô bé kia.

“Dĩ Mạch, đợi ngày nào đó chúng ta cùng đi, Dư Huyên cô ấy là một đứa bé ngoan, ai cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.”

Lillian từng thấy Dư Huyên, hơn nữa, bà thích cô bé kia vô cùng, hơn nữa, vốn dĩ bà cũng ở trong Làng Giải Trí, cho nên, đối với Dư Huyên bà cũng từng cẩn thận điều tra qua.

“Được, mẹ hai người ngồi ở đây, con đi xem ba một chút.”

“Ừ, đi đi.”

Sau đó, An Dĩ Mạch đã cùng An Mặc Hàn hai nguời đi tới phòng của An Dữ Triết, An Dữ Triết còn là cái bộ dáng kia, ông bình thản nằm ở trên giường giống như một người ngoài thế tục.

“Mặc Hàn, anh nói, nếu như ba đã tỉnh lại, biết... chúng ta kết hôn, ba sẽ vui mừng hay không.”

An Dĩ Mạch rúc vào trong ngực An Mặc Hàn, An Mặc Hàn gật đầu một cái.

“Đương nhiên sẽ rất vui mừng, em quên, người ủng hộ chúng ta nhất chính là ba.”

Thật ra thì, đối với chuyện giữa bọn họ, An Mặc Hàn cảm ơn nhất chính là An Dữ Triết, năm đó khi anh quyết định cùng An Dĩ Mạch yêu nhau, tất cả mọi người đều phản đối, chính là Lãnh Hạ cũng không thể tiếp nhận ngay từ đầu, nhưng là, An Dữ Triết cũng là người đón nhận đầu tiên.

Anh còn nhớ rõ, ngày đó An Dữ Triết kêu anh đến thư phòng nói chuyện ba giờ đồng hồ, khi đó, An Dữ Triết nói “Mặc Hàn, con cũng đã trưởng thành, giữa tình cảm của con và Dĩ Mạch ba và mẹ của con không phải là không biết, chỉ là, mẹ con bà ấy cần có thời gian để tiếp thu.”

“Còn ba, ba thì sao?” Anh hỏi.

“Ha ha, ba nhất định đồng ý, Mặc Hàn, ba là ba của con, mặc kệ con ra quyết định gì, ba đều sẽ không điều kiện ủng hộ con, nhưng con phải nhớ kỹ, con là một người đàn ông, sau khi cùng Dĩ Mạch ở chung một chỗ, con phải có trách nhiệm của con, ba hi vọng con có thể bảo vệ Dĩ Mạch thật tốt, hoàn thành trách nhiệm của mình.”

“Con biết rồi, ba.”

Ngày đó sau khi nói chuyện với An Dữ Triết, anh rất vui vẻ, bởi vì An Dữ Triết là người đầu tiên ủng hộ anh và Dĩ Mạch đi chung với nhau như vậy, An Dữ Triết cũng là người cha từ nhỏ anh đã sùng bái.

“Ừ, ba ông ấy nhất định sẽ khá hơn.”

Trong lòng An Dĩ Mạch tràn đầy hi vọng, những việc này tất cả đều là An Dữ Triết dạy cô, từ nhỏ, An Dữ Triết sẽ dạy bọn họ mặc kệ gặp phải khó khăn gì, cũng không được từ bỏ hi vọng, bởi vì, chỉ có không từ bỏ, mới có thể có thành công.

“Dĩ Mạch, sự việc của Dư Huyên đã có đầu mối.”

An Mặc Hàn đột nhiên dời đi chủ đề, An Dĩ Mạch nhìn An Mặc Hàn một chút, sau đó An Mặc Hàn mang theo An Dĩ Mạch đi tới thư phòng, đem sự việc về Hàn Ngữ Yên mà Lillian kể cho anh biết nói cho An Dĩ Mạch.

“Hàn Ngữ Yên? Lại là cô ta?”

An Dĩ Mạch hiển nhiên nghe được Hàn Ngữ Yên có liên quan đến chuyện này thì rất kinh ngạc, theo cô biết, Hàn Ngữ Yên và Huyên Huyên giữa bọn họ không có gì để qua lại, tại sao Hàn Ngữ Yên sẽ nhằm vào Huyên Huyên đấy.

“Mặc Hàn, Hàn Ngữ Yên tại sao cô ta......”

An Dĩ Mạch không nghĩ ra, chỉ là, nếu quả thật là Hàn Ngữ Yên, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta.

“Ti Dạ đang điều tra, hơn nữa, anh đã kêu tiểu Trương đi theo dõi Hàn Ngữ Yên rồi, anh tin chậm nhất là đến tối mai sẽ có đáp án.”

Tối mai là An Dữ Kình sắp xếp bữa tiệc, đến lúc đó tất cả các nhân vật nổi tiếng cũng sẽ đến tham gia, dĩ nhiên, Hàn Ngữ Yên nhất định trở lại, anh cũng muốn thừa cơ hội kia điều tra một chút chuyện này rốt cuộc có liên quan đến người kia hay không.

“Bác gái, con nghe nói bác trở về, cho nên liền lập tức chạy đến xem bác, có vui mừng không?”

Trong thư phòng An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch nghe được giọng nói của An Thần Hạo ở bên ngoài, hai nguời nhìn nhau sau đó thì rời khỏi thư phòng, quả nhiên thì nhìn thấy An Thần Hạo từ sau lưng Lãnh Hạ đang ôm cổ bà, vô cùng thân thiết.

“Tiểu Hạo...... Không ngờ cũng đã lớn như vậy.”

Lãnh Hạ còn có chút không phản ứng kịp, bà đã nhiều năm chưa nhìn thấy qua An Thần hạo rồi, không ngờ đã lớn như vậy, mặc dù, sự việc của An Dữ Triết có liên quan đến An Dữ Kình, chi Anr có điều An Thần Hạo là vô tội, hơn nữa, khi An Thần Hạo còn nhỏ thì mẹ đã qua đời, xem như là bà nhìn An Thần hạo lớn lên.

“Bác, con rất nhớ bác nha.”

“Bác cũng rất là nhớ Tiểu Hạo đấy, đến đây để cho bác xem một chút, cũng đã lớn thành một anh chàng đẹp trai rồi.”

“Bác gái, nhìn con có phải đẹp trai hơn anh Mặc Hàn hay không?”

An Thần hạo ở trước mặt Lãnh Hạ bày các loại tư thế, đã trêu chọc Lãnh Hạ và Lillian đều cười.

“Dì Lillian, con là An Thần Hạo.”

Lillian là cậu nhận biết được, mặc dù đây là lần đầu tiên giáp mặt chào hỏi, nhưng mà về chuyện của Lillian cậu còn nghe nói rất nhiều, chỉ là, để cho cậu kinh ngạc chính là bà lại là mẹ ruột của chị Dĩ Mạch.

“Chào cháu.”

Lillian đối với An Thần hạo không biết, cũng không có ấn tượng gì, chỉ là, lại tương đối thích đứa bé này.

“Tốt lắm, mọi người đã đến, chúng ta bắt đầu ăn cơm đi.”

An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch tay trong tay đi vào phòng khách, Lãnh Hạ cũng gật đầu một cái, bận bịu cả ngày, bà cũng đói bụng.

Vốn dĩ hôm nay An Dĩ Mạch nghĩ Chiếm Nhan có thể ở nơi này, không nghĩ tới xảy ra sự việc của Dư Huyên, vậy thì hôm nào bọn họ sẽ mời chị Nhan đến nhà cùng nhau ăn cơm thôi.

Trên bàn cơm tất cả mọi người nói chuyện rất nhiều, đều rất tự giác không nói đến chuyện không vui vẻ, sau khi ăn cơm xong Lillian trực tiếp ở lại, Lãnh Hạ và Lillian cũng đều nghỉ ngơi, An Dĩ Mạch, An Thần hạo, An Mặc Hàn ba người đi tới thư phòng.

“Anh, cái này là ông ấy để cho em giao cho anh.”

An Thần hạo lấy ra một tờ thiếp mời từ trong túi sách của mình, chính là thiệp mời mở bữa tiệc ở nhà của An Dữ Kình vào tối mai.

“Thần Hạo, hai ngày nay Lục Viêm có cái gì kỳ lạ hay không?”

An Mặc Hàn nhận lấy thiếp mời bỏ lên bàn không có nói về chuyện thiệp mời mà là hỏi sự việc của Lục Viêm.

An Thần Hạo suy nghĩ một chút, sau đó giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì.

“Gần đây hình như anh ta cùng cái người tên là Hàn Ngữ Yên thường xuyên qua lại tương đối mật thiết.”

Cậu biết Hàn Ngữ Yên cũng là bởi vì có liên quan đến Dĩ Mạch, cho nên, cậu không có ấn tượng gì với Hàn Ngữ Yên, hơn nữa, cậu không có nghĩ đến bạn trai của Chiếm Nhan lại chính là Lục Viêm, mặc dù bây giờ bọn họ không có liên quan nào, cậu chỉ phải suy nghĩ một chút còn không vui vẻ.

“Anh, làm sao vậy, làm sao anh phải hỏi chuyện của Lục Viêm? Hơn nữa, hiện tại ba em đã trở về, ông ấy đã không cho em vào công ty, cho nên em cũng không biết rõ ràng lắm về hành tung của Lục Viêm.”

An Thần Hạo nói đến An Dữ Kình không cho cậu vào công ty dường như cũng không có thất vọng, mà là giống như một kiểu giải thoát, An Dĩ Mạch thấy nét mặt của An Thần Hạo bất đắc dĩ cười cười.

“Anh hoài nghi sự việc của Dư Huyên có liên quan đến Lục Viêm, Tiểu Hạo, hai ngày này ở nhà em chú ý tình huống Lục Viêm nhiều hơn một chút.”

Bởi vì An Dữ Kình mới vừa trở về tạm thời sẽ không đi công ty, cho nên, nếu có chuyện gì Lục Viêm cũng nhất định sẽ đến nhà An Dữ Kình nói cho ông ta, mà An Thần hạo cũng có thể bí mật quan sát tình huống của Lục Viêm.

“Được, em biết rồi. Nếu như không có việc gì, em đi về trước, nếu không ba lại gọi điện thoại hối thúc em.”

Nhắc tới An Dữ Kình, An Thần Hạo cũng cảm thấy phiền não vô cùng, thế nhưng cậu lại không thể làm cái gì.

“Ừ, đi đường cẩn thận một chút.”

An Thần Hạo xoay người muốn đi ra thư phòng nhưng khi đi tới cửa, lại đột nhiên xoay người.

“Chị Dĩ Mạch......”

An Thần Hạo mắc cỡ ngại ngùng muốn nói điều gì, An Dĩ Mạch có chút nghi ngờ.

“Hả? Thế nào?”

“Cái đó...... con gái thì sẽ thích hoa sao?”

Khi An Thần Hạo hỏi ra những lời này thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch sau khi nghe xong khóe miệng giật giật mấy cái, mặt An Mặc Hàn trực tiếp đen lại, anh có thể nói không quen biết tên tiểu tử này hay không.

“Ừ, con gái đều sẽ thích hoa.”

An Dĩ Mạch cố nín cười và nói với An Thần Hạo, sau khi An Thần Hạo nghe được vui vẻ yên tâm nở nụ cười, như một đứa con nít.

“Tiểu Hạo, em đang yêu thích một cô gái sao?”

An Dĩ Mạch đi tới trước mặt nhìn cậu một chút cậu đỏ bừng mặt có chút mắc cở, An Thần Hạo nhanh chóng phản ứng kịp, sau đó lắc đầu một cái, cũng như chạy trốn đi ra khỏi An gia, sau lưng lại truyền đến tiếng cười của An Dĩ Mạch, sau khi nghe mặt của An Thần Hạo càng đỏ hơn.

“Ha ha ha......”

An Thần Hạo đã đi ra khỏi An gia, An Dĩ Mạch cười vẫn không dừng lại, An Mặc Hàn bất đắc dĩ đi lên đưa cho cô một ly nước, cô nhận lấy uống hai ngụm, rốt cuộc không còn cười to nữa, chỉ là, nghĩ đến nét mặt của An Thần Hạo, cô vẫn nhịn không được nhếch khóe môi, mặc dù An Mặc Hàn không giống như An Dĩ Mạch cười lớn như vậy, nhưng là anh cũng nhịn không được ngoắc ngoắc khóe môi, trong đôi mắt đào hoa mê người đều là hài hước.

“Tiểu Hạo cậu ấy nhất định là có yêu thích một cô gái.”

An Dĩ Mạch khẳng định nói, An Mặc Hàn phối hợp gật đầu một cái, sau đó ôm cô đi vào phòng ngủ.

“Đợi đến lúc đó sẽ biết, yên tâm đi, đợi đến khi cậu ấy thật sự theo đuổi tới tay nhất định sẽ mang tới gặp em.”

An Dĩ Mạch không có chú ý An Mặc Hàn vừa nói là hấp dẫn lực chú ý của cô, còn vừa cởi quần áo của cô, sau đó đẩy cô vào trong phòng tắm.

“Cậu ấy dám không cho em gặp.”

An Dĩ Mạch dẩu môi, sau đó rốt cuộc ý thức được động tác của An Mặc Hàn, nhưng lúc này bọn họ đã lộ ra trọn vẹn ở trong phòng tắm rồi.

“A a a, An Mặc Hàn...... anh làm gì đấy......”

Sau đó, An Dĩ Mạch liền bị An Mặc Hàn dùng môi của mình ngăn chặn lại lời An Dĩ Mạch muốn nói, chỉ chốc lát trong phòng tắm liền truyền tới tiếng rên rỉ mắc cở.

Bên này người nhà họ Chiếm ăn xong cơm tối đang ngồi ở trong phòng khách nói chuyện, chuông cửa đột nhiên vang lên, Chiếm Nhan để điều khiển ti vi trong tay xuống đi tới mở cửa phòng ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.