Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư

Chương 20: Chương 20: Màu đỏ và màu hồng




  Hoàng Minh Nguyệt cầm chi phiếu , hưng phấn hôn lên gò má của Lạc Ngạo Thực

Ngồi ở bàn ăn , Lạc Ngạo Thực cũng không đẩy nàng ra , trên mặt ra vẻ cưng chìu cười ."Chỉ cần em thích là tốt rồi !"

Hoàng Minh Nguyệt ngồi trở lại vị trí của mình , Khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một chút đau khổ, giọng nói run rẩy :"Anh à , không phải muốn cười nhạo em chứ . Không phải là em thích số tiền này , mà quả thật là nó quá nhiều để có thể trợ giúp em . Thế này thì em chẳng cần phải xin tiền của cha em nữa . Anh sẽ không biết là người bình thường như chúng tôi kiếm tiền khó khăn cỡ nào đâu !"

"À ?!"

"Em cũng không phải là trụy lạc nên mới tìm đến nơi này , em chỉ muốn cha của mình sẽ không còn cực khổ nữa , tuổi tác của ông ấy cũng đã lớn"

"Em thật là một cô gái rất hiểu chuyện" Lạc Ngạo Thực uống xong một hớp cà phê rồi nói

"Cám ơn anh đã không xem thường em !" Hoàng Minh Nguyệt lệ rơi đầy mặt nói.

Vũ Nghê đi tới trước bàn ăn vừa lúc thấy một màn như vậy . Lạc Ngạo Thực ra vẻ chua xót nhìn vẻ mặt đáng thương của Hoàng Minh Nguyệt . Anh à ?! Thật là nhanh , trước không phải gọi là anh rể ?!

"Chị à , sớm vậy ?! Nhanh ngồi xuống đây cùng nhau ăn điểm tâm đi , cũng không biết chị có thích hay không!" Hoàng Minh Nguyệt vội vàng đứng dậy kéo ghế ra cho Vũ Nghê

Hoàng Minh Nguyệt tựa như chủ nhân nhiệt tình chào hỏi . Còn Vũ Nghê thì giống khách ghé thăm

Chìa tay ra đón lấy ghế mà khuôn mặt phải khổ sở tươi cười . Biết rõ cô gái này là giành chồng mình , mà mình thì lại có thể giả bộ thân thiện ngồi xuống

Lạc Ngạo Thực nhìn về phía vợ :"Vũ Nghê , em nếm thử một chút , hương vị rất ngon . Minh Nguyệt sáng sớm đã làm !"

"Anh à , anh không cần phải khích lệ em , lại làm em hổ thẹn"

"Ha ha , đương nhiên là phải khen ngợi chứ . Tối qua em cũng mệt mỏi còn gì . Đã thế hôm nay còn phải dậy sớm chuẩn bị !" Hắn đem tầm mắt cưng chìu nhìn trên gương mặt Hoàng Minh Nguyệt

"Đó là những gì em nên làm mà . Dì và dượng để em tới đây , chính là chăm sóc chị Nghê cùng anh đấy !"

Còn chưa kịp ăn một chút gì , Vũ Nghê đã liền thở không nổi . Bưng ly sữa tươi trong tay , khống chế không được khẽ run rẩy.

Mệt mỏi ư ?! Hắn là không mất mặt tý nào , công khai nói cho vợ mình biết cái gọi là hắn khiến Hoàng Minh Nguyệt mệt mỏi ! Chăm sóc ư ?! Nói thật hay . Tại sao không trực tiếp nói rõ một chút . Là tới để làm quà bồi thường ?! Cô bây giờ có thể chịu đựng được tất cả mọi thứ !

Không phải sao ?!  Giờ đây cô không có lý do gì tức giận cả . Chẳng qua cũng chỉ là một ‘danh phận’ . Một ';danh phận’ thì có tư cách gì để đau lòng ?!

Vũ Nghê vẫn còn đang suy nghĩ lung tung , thì Lạc Ngạo Thực và Hoàng Minh Nguyệt đã vui vẻ ăn xong , nhàn nhã uống cà phê , nói chuyện phiếm.

"Anh à , có phải anh đối với chị của em là vừa thấy đã yêu không đấy ?!"

Hắn mỉm cười và lắc đầu , giống như đang đứng giữa tình thế khó khăn ."Yêu ư ?! Tôi và cô ấy dường như không phải !"

"Không yêu thì làm sao mà kết hôn đây ?! Chị à ? Chị cũng không thích Anh sao ?!" Hoàng Minh Nguyệt quay đầu , cố giả vờ hỏi Vũ Nghê.

Vũ Nghê đặt ly sữa xuống , nhìn về phía chồng mình . "Tôi no rồi . Chúng ta nên đi bái kiến cha mẹ đi anh !"

"Được rồi , chúng ta đi thôi" Lạc Ngạo Thực lau chùi miệng , đứng lên nhìn về phía bên tay phải ."Minh Nguyệt , em cũng nên đi theo !"

"Vâng . À mà anh xem em ăn mặc như vậy có được không ?!" Hoàng Minh Nguyệt chỉ chỉ chiếc váy màu hồng , như thể cố tình phối hợp với bộ áo màu đỏ của Vũ Nghê.

"Không tệ !" Lạc Ngạo Thực gật đầu một cái

Vũ Nghê không thể tin vào tai của mình . Chẳng lẽ ở trước mặt người nhà của hắn , hắn cũng không chừa cho cô một chút thể diện sao ?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.