Tội Phi Hữu Độc

Chương 5: Chương 5: Chương 5:: Tự trách




Trong đầu vẫn nghĩ tới, nếu nàng còn không mở mắt, hảo tỷ muội của mình nhất định sẽ chết, trong lòng Mộ Dung Tình giống như có thiên vạn con kiến bò qua, khó chịu, tự trách, chua xót, thống khổ toàn bộ đều trải qua.

Nghe hảo tỷ muội khóc kêu, nàng rốt cục mở mắt, chiếu vào tầm mắt chính là tấm màn phấn hồng, bên tai truyền đến tiếng gào thét thống khổ của Triệu Yên Nhiên, lồng ngực nàng tràn đầy phẫn nộ, vùng vẫy làm bộ muốn ngủ lại...

“Tiểu tình, ngươi đã tỉnh?” Thấy nàng đã tỉnh lại, Triệu Yên Nhiên đẩy Dạ Vô Ưu chạy vội qua, không để ý tóc tai hỗn độn, quần áo rách nát, trên khuôn mặt dịu dàng mang theo kinh hỉ, máu tươi chảy xuống nhuộm đỏ y phục tuyết trắng.

“Yên Nhiên tỷ tỷ...” Không dám tin nhìn nữ tử trước mặt, nhất là nhìn đến màu đỏ tươi trên trán nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Tình nhất thời trắng bệch, trong đầu lại hiện lên hình ảnh ánh mắt tuyệt vọng lại lo lắng của Thanh Loan khi ngã xuống, thân thể nho nhỏ lại run rẩy, sợ hãi lại tuyệt vọng.

Mẫu thân đã ngã xuống trước mặt mình, phụ thân cùng đại ca cũng... Nàng về sau phải làm sao bây giờ?

“Tỉnh lại là được, tỉnh lại là được...” Mâu quang ngập nước, Triệu Yên Nhiên ôm lấy thân thể mảnh mai của nàng, đau lòng nhìn khuôn mặt trắng xanh của nàng, “Tiểu tình, không cần thương tâm, sẽ tốt thôi...”

“Yên Nhiên tỷ tỷ...” Rốt cục xác nhận nữ tử trước mặt chính là hảo tỷ muội cùng của mình từ nhỏ đến lớn, Mộ Dung Tình run rẩy xoa máu trên trán nàng, thanh âm khàn khàn, “Có đau không?”

Trong đầu không ngừng hiện lên máu tươi cùng ánh sáng của đao kiếm, nàng cảm thấy mình giống như là gặp một cơn ác mộng, trong mộng có thị vệ hung thần ác sát. Nàng liều mạng vùng vẫy, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu thân ngã trước mặt mình...

Suy nghĩ hỗn loạn từ từ thanh minh, như một đạothiên lôi giáng xuống thân thể nàng, mẫu thân nàng đã chết, nàng đã tận mắt nhìn thấy thân thể ngã xuống cùng máu tươi tràn ra.

Là lỗi của nàng, đều là lỗi của nàng, nếu không phải nàng sợ hãi thét chói tai, mẫu thân cũng sẽ không vùng vẫy, lại càng không bị thị vệ kia ... Giết ngay tại chỗ...

Bi thương đến cực hạn ở một khắc này trào lên sóng lớn, hung hăng đánh vào trong lòng Mộ Dung Tình, bên tai tựa hồ đều là tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng bước chân của bọn hạ nhân, bi ai, thống khổ,... Không chút lưu tình tàn phá trái tim nàng.

“Không đau...” Nhẹ cười lắc đầu, Triệu Yên Nhiên bắt lấy tay của nàng, không để ý mình toàn thân chật vật, ánh mắt lo lắng nhìn nàng, “Tiểu tình, ngươi...”

“Yên Nhiên tỷ tỷ...”Gương mặt quen thuộc làm sự sợ hãi trong lòng Mộ Dung Tình như thủy triều trào ra, nàng bổ nhào vào trong lòng Triệu Yên Nhiên, giống như chú chim bị chặt đứt cánh, vùng vẫy tuyệt vọng, “Là lỗi của ta, đều là lỗi của nàng, là ta hại chết mẫu thân...”

Nước mắt tuôn trào, Mộ Dung Tình không khống chế được khóc thảm thiết, tiếng la khóc bi phẫn thương tâm như vậy.

Nước mắt kia băng lãnh như dao găm uốn lượn ở trong ngực Dạ Vô Ưu , từng giọt từng giọt thấm sâu vào, chuyện sớm đã quyết định ở một khắc này lại có chút dao động.

Triệu Yên Nhiên ôn nhu vuốt ve mái tóc dài đen tuyền của nàng, biết nàng xưa nay hoạt bát đáng yêu, lần này gia biến đã để lại bóng ma rất lớn trong lòng nàng, giờ khắc này, nàng có chút đau lòng, lại chỉ có thể ôm nàng thật chặ, vỗ nhẹ tâm lưng đang run rẩy của nàng, “Đừng quá khổ sở, đây không phải lỗi của ngươi...”

Mộ Dung Tình vẫn khóc, dưới sự ôn nhu trấn an của Triệu Yên Nhiên liền từ khóc thảm thiết từ từ hóa thành khóc thút thít, bả vai nàng nghẹn ngào run lên run lên, nước đong đầy khóe mắt.

Dạ Lang bên cạnh không đành lòng nhìn liền xoay mặt đi, lặng lẽ rời khỏi phòng, cung kính đứng ở cửa, mặc cho hàn phong tàn sát bừa bãi, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ mang theo vẻ ngây ngô mà không thể xóa đi được.

“Tiểu Tình, bá phụ bọn hắn đã đi, ngươi phải nén bi thương!” Dùng khăn lụa lau nước mắt cho nàng, Triệu Yên Nhiên ôn nhu trấn an, nâng cằm của nàng lên, cẩn lau nước mắt trên mặt nàng.

Mộ Dung Tình nghẹn ngào không ngừng, trong lòng nổi lên từng trận cảm động, cảm xúc đan xen, nháy mắt nước mắt bất ngờ rơi như mưa, dưới tình huống như vậy lại vẫn thu lưu nàng, tương trợ nàng, nàng vô cùng cảm kích.

Một hồi lâu sau nàng rốt cuộc ngừng khóc, nhẹ nhàng đỡ Triệu Yên Nhiên ngồi xuống, đối với Dạ Vô Ưu khoanh tay ở trước cửa sổ cung kính quỳ xuống, “Đa tạ ân cứu mạng của điện hạ.”

Dạ Vô Ưu từ từ xoay người, cho dù ở trong mộng đã nghe được thanh âm của hắn, biết được hắn chính là Tứ hoàng tử nổi tiếng gần xa, phong lưu thành tánh, Mộ Dung Tình nhìn thấy hắn một khắc kia lại cảm thấy chấn kinh.

Ngũ quan tuấn mỹ, khuôn mặt cương nghị, cánh môi với độ dày vừa phải, khóe môi hơi gợi lên, trong phong lưu mang theo tà mị, vô tình lại đa tình, nam tử tuấn mỹ như vậy vượt qua ca ca Mộ Dung Xung nàng sùng bái từ nhỏ.

“Đứng lên đi!” Từ trên cao nhìn xuống Mộ Dung Tình, tiếng nói trầm thấp, sau một lúc lâu mới không chút để ý xua tay, “Mộ Dung Tình từ hôm nay trở đi đã không tồn tại!”

Hắn không phải là cùng nữ tử này thương lượng, mà là nói thẳng một chuyện thực, một sự thực tuyệt đối.

Mộ Dung Tình ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo khó hiểu, Triệu Yên Nhiên mỉm cười tiến lên, cánh tay khoát lên bờ vai mảnh khảnh của nàng , ổn định thân thể đang không ngừng run rẩy của nàng , “Tiểu tình, bá phụ cùng Mộ Dung đại ca đều đã ... Mộ Dung gia hiện tại là tội thần, là Điện hạ dùng kế thay mận đổi đào cứu ngươi ra khỏi thiên lao, cho nên, ngươi không thể gọi là Mộ Dung Tình nữa...”

Cắn môi, Mộ Dung Tình gật đầu, trong lòng cười khổ, Đúng vậy, nếu nàng còn kêu Mộ Dung Tình, bị người có tâm tố giác, Triệu gia cùng phủ Tứ hoàng tử chỉ sợ đều bị liên lụy.

“Yên Nhiên tỷ tỷ, Tiểu Tình hiểu!” Ngẩng đầu nhìn đến trán Triệu Yên Nhiên rỉ máu , đáy mắt nàng hơi hơi rưng rưng, lại quỳ xuống trước Dạ Vô Ưu, thành tâm thành ý cầu xin, “Điện hạ, ta đã thức dậy, cầu người không nên thương tổn Yên Nhiên tỷ tỷ, được không?”

Trong thanh âm tràn đầy cầu xin, rõ ràng là bộ dáng điềm đạm đáng yêu, trên người lại lộ ra một cỗ quyến rũ, từ bên trong phát ra vẻ xinh đẹp quyến rũ câu hồn đoạt phách, khó có thể che giấu.

“Được sao?” Tà mị nhíu mày, Dạ Vô Ưu nhìn về phía Triệu Yên Nhiên, đáy mắt thâm thúy hàm chứa sự âm u không rõ , “Yên Nhiên, ngươi tới nói cho nàng, bản Điện còn có chút công việc cần xử lý!”

Nói xong, hắn cũng không thèm nhìn tới hai nữ tử, rời khỏi Tiểu Lâu, dẫn theo Dạ Lang về thư phòng, không có gì bất ngờ xảy ra, lại nhìn đến dấu vết người lạ đã tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.