Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!

Chương 14: Chương 14




Khi đi học về, nó đi về trước còn hắn ở lại vì có công việc, hắn đang tất bật chuẩn bị cho kì xét thường niên thì một cô bé có mái tóc nâu đi vào với đống giấy tờ trên tay, hắn nhìn thấy cô thì hỏi ngay lập tức:

– Có rồi àh?

– Vâng ạ, nhưng sao năm nay anh có vẻ hứng thú thế?

– Tôi sao?– Hắn cười khẩy – Làm gì có.

Cô bé cũng không muốn hỏi nhiều làm gì, cô đưa tờ giấy cho hắn và nói cần gì chỉnh sửa thì hắn bổ xung vào, còn cô phải về gấp vì có chuyện bận.

Cô bé vừa mất dạng thì hắn đã lật tập giấy tờ với tốc độ ánh sáng, và ngay lập tức dừng lại tại một tờ giấy có in chữ to đen ngòm: ” Kim Hisun”. Hắn xem xét kĩ lưỡng rồi thả tập giấy xuống bàn, tay xoa trán lo lắng, miệng lẩm bẩm như quỷ nhập tràng:

– Là Bang Bang Bang sao? Làm sao đây, mình đâu có giỏi nhảy nhót mấy bài này kia chứ.

Chuyện là ông anh nhà ta gian lận, muốn giúp nó vượt qua kì thi một cách đơn giản, nhưng bây giờ hắn cũng đang gặp vấn đề là… làm thế nào để nhảy được Bang Bang Bang kia chứ. Chợt hắn nhớ ra và lấy ngay chiếc điện thoại trong túi:

– À…Dohong đấy àh?

” ừ mình đây, có gì không?” – Một giọng nói nam tính vang lên.

– Cậu vẫn còn học nhảy đấy chứ?

” Còn, có gì không?”

– Mình cần cậu giúp.

” Được rồi, cậu cứ đến studio cũ là được rồi, mình vẫn hay tập ở đó”

– Cảm ơn cậu. Mình sẽ qua ngay hôm nay.

Xong chuyện đàm phán, hắn nhanh chóng chuẩn bị đồ về nhà, nhưng mới vừa ra đến cầu thang là hắn gặp ngay Sunny đang đi lên, cô thấy hắn thì mừng ra mặt:

– Cậu đây rồi.

– Sao cậu chưa về – hắn ngạc nhiên.

– Mình đợi cậu – Cô nở nụ cười thật tươi.

– Đợi… mình sao? – hắn ngạc nhiên lần hai.

– Ừ, bây giờ mình về chung được chứ.

– À…ừ.

Trên đường đi, Sunny dù có xe nhưng vẫn dắt bộ, hắn ra vẻ tò mò hỏi:

– Sao cậu không đạp xe, dắt làm gì?

– Đâu thế được, chẳng lẽ mình để cậu đi bộ sao?

Hắn bây giờ mới ngợ hiểu ra, suy nghĩ lại, dù gì hắn cũng là con trai, tuy thường ngày luôn giữ hình tượng Cool boy, nhưng chẳng lẽ lại để con gái dắt xe khi lại có một đứa con trai đi thảnh thơi bên cạnh kia chứ, thế là:

– Cậu để mình dắt cho.

– Thật chứ?

Hắn không dài dòng, chạy lại đỡ xe từ tay của Sunny, rồi lại thế, cả hai lặng im bước đi trên phố…

Đến trước nhà…

Hắn đưa xe lại cho Sunny rồi nói:

– Mình tới nhà rồi. Chào cậu.

Hắn không thèm để cho cô nói một lời từ biệt nào mà chạy thẳng vào nhà và đóng rầm cửa lại. Để Sunny ở ngoài một mình, và cô bé nảy ra một sáng kiến cực kì điên rồ…

Trong nhà…

Hắn lập tức thay đồ, chuẩn bị ra ngoài, nó nhìn theo những hành động của hắn thì ngạc nhiên thả điện thoại xuống:

– Cậu đi đâu ấy, không ăn gì à, tôi nấu xong rồi kìa.

– Tôi không ăn, tối nay tôi có thể về trễ, cô cứ ngủ trước, à mà tôi mượn chiếc xe đạp điện của cô được không?

– Ok. Nhưng sao…

Ngay khi nó đồng ý, hắn đã đeo túi lên vai và đi ra ngoài, nó nhìn theo lắc đầu không hiểu hắn đang định làm gì, nhưng rồi cũng cười thật tươi khi nhìn và điện thoại mà quên bét hắn.

Tại nhà của hai chị em song sinh…

– Chị về rồi. – Sunny nói vọng vào từ cửa.

Liền đó Zin chạy ra từ bếp, tay vẫn còn cầm theo đôi đũa, cô bé ngạc nhiên:

– Sao chị về trễ thế, em nấu xong đồ ăn rồi, chị thay đồ rồi đi vào ăn đi.

Nói xong Zin lại chạy vào trong bếp, còn Sunny thì xách theo một túi giấy đi vào phòng. Sau khi thay đồ xong, cô đi vào nhà bếp, tay đang cột dở mái tóc, Zin thấy chị thì cười:

– Chị ngồi đi, em làm món này nữa là xong rồi.

– Ừ. Mà chút nữa chị định ra ngoài mua sắm, em đi không?

– Không đâu, em muốn ở nhà. – Zin đặt món ăn cuối lên bàn và cười với chị gái.

Trong lúc Zin đang rửa chén thì Sunny nói vọng lại:

– Chị đi nhé.

– Vâng – Cô bé đáp lại rõ to.

Sunny lấy xe trong gara rồi đi thẳng ra đường phố. Sau khi lượn lờ quanh khu phố, cô rẽ vào một Tiệm bán đồ công nghệ, lại lượn lờ tìm kiếm, nhưng cách tốt nhất vẫn là:

– Cho tôi hỏi có máy quay Sony không ạ?

– Dạ có. – Cô tiếp tân đáp lại kính cẩn

– Thế thì đưa cho tôi loại tốt nhất đi.

Cô tiếp tân gật đầu và bắt đầu tìm trong ngăn tủ. Một lúc sau, cô ấy đặt lên một chiếc máy quay màu ghi xám trên bàn kính, Sunny cầm lấy, cô cẩn trọng xem xét và đưa lên sử dụng thử. Cô quay người ra khu phố đầy ắp đèn đường, phải công nhận là rõ thật lại sáng nữa chứ, cô gật đầu đồng ý lấy chiếc máy quay.

Sau khi xong chuyện, cô đi ra ngoài và móc chiếc máy quay vào xe, cô ngẩng đầu lên nhìn quanh thì… Ô…Hắn đang đứng trước mặt cô, bên cạnh là chiếc xe giống hệt chiếc của mình, Sunny vui vẻ lái xe đi tới:

– Hội trưởng?!

– Ơ… Chào.- Hắn từ ngạc nhiên chuyển sang lạnh nhạt.

– Anh làm gì ở đây thế?

– Chỉ là ghé qua mua đôi tất thôi. – Hắn phẩy phẩy đôi tất lên để minh họa.

Rồi không chào, nói gì mà đi đến chiếc xe và chạy đi như trốn một thứ gì đó, để lại Sunny phía sau đôi mắt mãi hướng về hắn, đến khi hắn mất dạng thì cô mới thôi. Nhưng rồi cô bỗng nhớ lại, chiếc xe trông rất quen, cô đã thấy nó ở đâu rồi, chỉ là hiện tại cô không nhớ ra. Mà thôi, bây giờ cô phải về để khoe cho em gái cái máy quay mới mua.

Sunny vào nhà…

Cô hớn hở gọi tên em gái của mình, nhưng Zin chỉ đáp lại một cách hời hợi:

– Em đang trong phòng.

Sunny nghe thế, liền chạy lại phòng một cách vội vã, cô ngồi bên em gái mình và lấy ra chiếc túi giấy. Zin ngạc nhiên, vì đây là lần đầu tiên chị ấy mang danh là đi mua sắm thì sao lại mua ít đến thế chứ. Sunny lấy ra chiếc máy quay trong sự ngỡ ngàng của cô em gái:

– Chị cần nó làm gì thế?

– Chị sẽ quay Jihun mọi lúc mọi nơi, như thế thì chị sẽ được ở bên cậu ấy mãi. Chị còn có ý định sẽ đặt máy quay lén ở nhà của cậu ấy.

– Chị điên rồi sao – Zin lập tức bật dậy – Như thế thì không phải là xâm phạm đến đời tư của người khác sao? Lỡ anh ấy biết thì sao?

– Sao mà biết được – Sunny cười gian xảo – mang danh là thiên tài công nghệ, mà sợ phát hiện sao, đâu có dễ như thế.

Rồi Sunny hí hửng đi ra cửa trong khi Zin vẫn không thể tin vào những gì mình nghe từ miệng của chị ấy. Chẳng lẽ, chị ấy muốn lặp lại cái chuyện lúc trước…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.