Tôi Là Sói, Hắn Là Nai!

Chương 1: Chương 1: Giới thiệu




Tôi dám khẳng định một câu tôi không phải là người hiền lành.

Tôi cũng dám khẳng định hắn cũng không phải là kẻ ngây ngô bệnh tật yếu đuối.

Tôi cứ nghĩ bản thân mình đặc biệt có tính cách không giống người thường nhưng khi nhìn thấy hắn ý nghĩ này nên dẹp bỏ ngay từ đầu.

Tôi hận ông trời khi để tôi và hắn tương phùng để rồi sau này người nào đó nham nhở nằm trên ghế sofa nói với tôi rằng:“Bà xã, nếu sau này có con anh sẽ nói chính em là người đã cưỡng hiếp anh”

Dù bất đắc dĩ nhưng tôi cũng thấy hạnh phúc. Tình yêu đâu phải nhất thiết như phim truyền hình,trải qua bao nhiêu gian khổ lâm li bi đát mới đến được với nhau. Tình yêu của tôi rất đơn giản, hắn hiểu tôi, tôi cũng hiểu hắn vậy là đủ rồi. Con người ta chỉ hơn nhau ở hai chữ “Tin tưởng “ mà thôi!!!

Trích 1:

Tống Hàn Vũ đưa tay lên ngắm chân dung của một cô gái trong bức ảnh đã cũ kĩ. Tôi nhìn liền thắc mắc hỏi:

“Anh rất yêu cô gái đó sao?”

Tống Hàn Vũ nhếch môi cười:“Đúng vậy”

“Sao anh không nói cho cô ấy biết?”

“Bởi vì tôi sắp chết”

Nhìn giường bệnh nồng nặc mùi thuốc của anh, tôi ngồi một bên gật đầu, tôi nhớ không lần phòng bệnh nhân này chỉ dành cho những người không có khả năng chữa trị như tôi với hắn:

“Tất cả mọi người ở đây đều biết anh bị bệnh...sắp chết”

“Nếu tôi nói cô ấy sẽ từ chối tôi” Đôi môi trắng bạch vẫn lên tiếng nói từ từ, không gấp gáp.

“Tất cả mọi người ở đây đều biết anh sẽ bị từ chối”

“Sao cô lại bảo tôi tỏ tình”

Tôi cười đến vô hại:“Vì trước khi tôi chết tôi rất muốn xem một bộ phim tình cảm sướt mướt ngoài đời thực”

Tống Hàn Vũ:“...”

Mọi người:“...”

Trích 2:

Tôi tức giận đẩy cái người bám dai như đỉa kia ra, trừng mắt hỏi:“Rốt cuộc tại sao anh lại yêu tôi”

Hắn nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới:“Đúng vậy, tại sao tôi lại yêu cô nhỉ, ngực không có, điện nước không có một giọt, tính cách lại lập dị”

“Vậy đại minh tinh ngài làm ơn về cho, về suy nghĩ cho kĩ lý do vì sao thích một người như tôi” Không vì người khác chê bai mà xấu hổ. Tôi rất thích bị người khác chê cười.

“Tôi về tôi cũng suy nghĩ cũng không ra. Chắc tôi là người có lòng yêu thích với những loại động vật đặc biệt”

“....”

Cuối cùng người nào đó ôm hai mắt sưng to về nhà. TRên môi vẫn nở nụ cười tươi như hoa.

Trích 3:

“Đại gia người làm ơn nhường đường cho tôi đi có được hay không?”

“Sao em cứ cố chấp tranh dành đường đi với tôi vậy nhỉ?”

Tôi liếc hắn một cái sắc lạnh:“Là tôi muốn nhìn thấy anh đi xe lăn trên con đường này”

“Haha” Hắn cười gượng một tiếng:“Em đi đi, đường rộng, tôi đi bên kia được rồi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.