Tôi Là Nhược Công Vậy Thì Sao ?!

Chương 2: Chương 2: Bị tiếp cận




“Xin chào, tôi có thể ngồi đây không?”

Câu chào hỏi tiêu chuẩn kéo tôitừ mớ bòng bong mông lung về thực tại, chuyện bị người câu như vầy không lạ. Chỉ là, âm thanh người kia không giống phụ nữ hay nam thanh niên, mà là giọng của người đàn ông trưởng thành, không giống bình thường nha.

Khuôn mặt người đó không xuất sắc lắm, nhưng vóc người rất tuyệt đứng trước tôi, nhìn quần áo thì hắn chính là người đàn ông cường tráng hồi nãy tôiđể ý.

“Mời ngồi.” Tôi thuận miệng trả lời, hắn thật sự ngồi xuống. Tôi muốn táng cho mình một phát, loại người như hắn tôikhông có khả năng đè, bảo hắn ngồi chẳng khác nào tự nhận hậu quả khó giữ gìn trinh tiết cúc hoa.

Hắn ngồi cạnh, nở nụ cười với tôi. Mặc dù đèn trong bar lờ mờ nhưng nụ cười của hắn tràn đầy mùi vị đàn ông.

Kỳ thật hắn chính là hình mẫu lý tưởng tôithích, nhưng đáng tiếc tôikhông phải tiểu thụ, cũng không muốn người ấy chịu thiệt làm thụ, cho nên người như thế cách xa một chút là tốt nhất. Tôi ngắm cặp đùi thon dài rắn chắc của hắn, tưởng tượng đến cặp đùi ấy đặt lên vai mình, nhất định… sướng đến chết nha.

Chúng tôi hờ hững đối đáp mấy câu, hắn hỏi tôi: “Anh có bạn không?”

Tôi nhìn hắn, nói: “ Tôi thích phụ nữ.”

Hắn nói: “Xạo, lần trước tôi thấy anh cùng đàn ông đi ra, vậy anh là song?”

Tôi là song thì sao, dù sao tôicũng không muốn làm tiểu thụ. Nhớ lại quyển tiều thuyết em gái tôicho tôimượn, trong đó tiểu thụ bị SM chết đi sống lại,tôikhông khỏi rùng mình, thân thể yếu đuối này của tôimà còn làm thụ chắc không làm quá vài ngày sẽ chết tươi.

Tôi nói với hắn: “Anh không phải loại tôi thích.” Sau đó chỉ vào cậu trai thụ ẻo lả tôivừa khinh bỉ, nói: “Thấy không, tôi chỉ thích loại đó.”

Hắn nhìn chằm chằm cậu Lan Hoa Chỉ kia một hồi, nói: “Loại đó vốn là phụ nữ.”

Tôi đứng dậy, nói: “Đúng vậy, tôi mới nói tôi thích phụ nữ.” Không có cách nào khác, chỉ có loại thụ ẻo lả này mới không phản công, nếu như gặp phải người manly một xíu, nhỡ hắn muốn phản công thì hoa cúc của tôiđi đời nhà ma mất.

Ra khỏi quán bar, tôithở dài một hơi. Người kia quả là người đàn ông tuyệt vời nhưng tôikhông thể chạm vào.

Tôi vứt tàn thuốc vào gạt tàn phía trên thùng rác, đi vào xe. Chiếc ôtôsecond-hand xài cũng tốt, giá chỉ năm chục ngàn nhưng phí bảo hành hằng năm lên đến một hai chục ngàn. Trời ạ, vật giá leo thang, sắp không có tiền ăn cơm luôn rồi.

Nhớ lại thời tôicòn ngây thơ, tôicó một cô bạn gái, cũng đã nghĩ đến việc kết hôn nhưng không nhà không xe, cuối cùng cô ta chạy theo một gã xấu trai có nhà có xe. Bây giờ nghĩ lại, bi đát y hệt như phim truyền hình.

Sau đó, tôituột dốc từ từ, bắt đầu ăn cả hai phái.

Nhưng dựa theo thuyết pháp của em gái, tôiluôn giữ vững ba nguyên tắc, đó là: Một, không chủ động; Hai, không từ chối; Ba, không chịu trách nhiệm. Có ba lời răn cùng cái mã ngoài, mấy năm qua trôi qua cũng xem là ổn. Cho nên tôikhông bao giờ vì một cây mà bỏ hết một rừng cây.

Đi tới cạnh xe, tôiđang định cúi xuống mở cửa xe thì nhìn qua hình ảnh phản chiếu từ cửa xe, tôibiết có người đang đứng sau lưng mình. Khi tôicòn chưa kịp quay lại thì cổ đau nhói, mắt tối sầm.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tôicòn nghĩ đến rất nhiều truyện đã từng đề cập đến tình huống này, ví như xuyên không, trọng sinh, kỳ ngộ, bắt cóc tống tiền đều có việc mắt tối sầm này.

ĐKM, tuyệt đối đừng cho tôixuyên không nha, tôivừa đặt cọc tiền nhà 5 năm đó nha, nếu chết như vầy tôisẽ mất trắng đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.