Tối Cường Ngôn Linh Sư

Chương 90: Chương 90




Hắn nằm trên ghế sa lông, ánh mắt không có tiêu cự, bộ dáng tái nhợt hoang mang, cùng Túc đạo trưởng long tư phượng chương khi Mục Trường Sinh lần đầu gặp gỡ quả thực không cùng một người…

Ứng Thiên cúi đầu nói: “Túc Thanh Nguyên, ông tỉnh chưa? Đừng dọa tôi nha!” Y quơ quơ cánh tay Túc Thanh Nguyên, Túc Thanh Nguyên mặc y lắc, thậm chí không có bất kỳ biểu lộ gì, như một thể xác bị hút đi linh hồn.

Qua hồi lâu, hắn hẳn là rốt cục tỉnh táo lại, chậm rãi nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười hư nhược với Ứng Thiên và Mục Trường Sinh, “Xin lỗi, để cho mọi người lo lắng, ta không sao.” Nói, tay phải hắn chống ghế sô pha ngồi lên, thoạt nhìn chính là Túc đạo trưởng phong độ nhẹ nhàng.

Mục Trường Sinh kéo Ứng Thiên ngồi xuống đối diện hắn, vuốt cằm nói: “Không có gì là tốt rồi, đạo trưởng sau này tính thế nào?”

Túc Thanh Nguyên nói: “Ta nghĩ, cho dù y đã chết, không thể không có thứ gì lưu lại, ta muốn đi ra ngoài một chút, xem có thể tìm được y hay không.”

Ứng Thiên nhìn Túc Thanh Nguyên, bỗng nhiên nói: “Tuổi thọ của phàm nhân chỉ có mấy năm như vậy, ông cũng còn lại không được bao nhiêu, muốn phải tìm đến lúc nào? Sao ông không vì mình một chút?”

Túc Thanh Nguyên ngơ ngác, thở dài nói: “Có thể tìm tới khi nào, thì tìm tới khi đó đi!” Hắn nhìn về phía Mục Trường Sinh, hỏi: “Trường Sinh, cậu nói tôi còn có thể tìm được y không?”

Mục Trường Sinh nhìn ánh sáng mong đợi nơi đáy mắt hắn, khẳng định nói: “Nhất định có thể tìm tới.”

Túc Thanh Nguyên thở phào nhẹ nhõm, rốt cục lộ ra nụ cười chân chính, mặt mày giãn ra, nói: “Có những lời này của cậu, tôi an tâm.”

Túc Thanh Nguyên rời đi vẫn cứ mang theo mảnh vỡ thanh kiếm, chỉ là trước khi đi, hắn có chút không yên lòng nhìn Ứng Thiên, kéo riêng Mục Trường Sinh qua một bên, dặn dò: ” Đứa nhỏ Ứng Thiên này quá khổ, cậu sau này, nhất định không thể phụ lòng nó.” Ở trong mắt Túc Thanh Nguyên, vô luận thân thế Ứng Thiên là cái gì, việc nhớ tới kiếp trước nhiều hay ít, vô luận y lớn bao nhiêu, đều vĩnh viễn là hài tử năm đó được hắn ôm vào trong ngực, gầy gò nho nhỏ.

Mục Trường Sinh liếc nhìn Ứng Thiên, đối phương đang đứng trong phòng bếp thái rau, động tác trên tay cũng không nhanh gọn như ngày xưa, tựa hồ đang chỉa thẳng lỗ tai lại xem tình huống ở bên này, ánh mắt hắn dần dần chuyển nhu, nói: “Ngài yên tâm đi!”

Mục Trường Sinh cũng không biết chuyện của kiếp trước, nghi hoặc không phải là không có, bất quá ngày hắn cùng Ứng Thiên vẫn còn dài, có thời gian từ từ nói, cũng không vội nhất thời.

Tìm được phương pháp trở về, cũng gặp được Trường Phong, Mục Trường Sinh đã không có cần gì phải lưu lại thế giới này.

Hắn tra hỏi linh hồn bị hắn vây trong tỏa hồn khí, nguyên danh hồn phách kia là Nhậm An. Chính là thiếu chủ Nhậm gia ở Khánh quốc 580 (tác giả để 58 năm trước, mà Nguyệt thấy sai sai nên sửa) năm trước, ngày nào đó đi ra ngoài lịch luyện, lại bị cuốn vào một hang động giấu đầy ma vật, đợi đến khi ông đi ra, lại phát hiện thế giới đã thay đổi, mãi cho đến tuổi thọ tiêu hao hết, ông cũng không thể tìm được phương pháp trở về. Không cam lòng ở thế giới khô kiệt linh lực này chết đi, ông liền lợi dụng bí pháp chiếm cứ một cái rồi một người thân thể, mới có thể tồn tại đến nay. Trước Nhậm Thiên Lý, ông chiếm cứ thân thể một phú thương, ngẫu nhiên phát hiện Ứng Thiên thân thể cùng thực lực cường hãn hơn yêu thú bình thường rất nhiều, vì tăng cường thực lực, muốn cưỡng ép y khế ước, nhưng Ứng Thiên căn bản không phải yêu thú, trí thông minh cũng không phải yêu thú có thể so sánh, làm sao có khả năng bị ông khế ước?

Sau khi mệnh lệnh thủ hạ nhiều lần ngoài sáng trong tối đi săn đều không thể thành công, ông liền phát hiện Ứng Thiên xuất hiện ở bên người Mục Trường Sinh, vì vậy bỏ qua kế hoạch đi săn, ngược lại bám vào trên người Nhậm Thiên Lý, ý đồ tiếp cận bọn họ.

Nghe hồn phách này kể ra, Mục Trường Sinh nghi hoặc mà nhíu lại lông mày, hỏi: “Ông tiếp cận chúng tôi làm cái gì, tại sao muốn thiêu hủy vỏ ngoài Ứng Thiên chế ra kia?”

Nhậm An đàng hoàng nói: “Vì có thể khế ước thành công, ta đã hao phí vô số nhân lực tài lực trên người Ứng Thiên, kết quả trước sau không thể toại nguyện, tâm lý bất bình, muốn cho y cũng không có thể toại nguyện… Hiện rơi vào tay ngươi, ta nhận tội, bất quá Nhậm Thiên Lý là đứa trẻ tốt, thỉnh ngươi không nên làm khó nó.”

Mục Trường Sinh lại nói: “Mấy trăm năm trước, Nhậm gia là nhất lưu gia tộc tại Khánh quốc, nhưng bây giờ đã xuống dốc.”

Nhậm An lập tức yên tĩnh lại.

Mục Trường Sinh lại nói: “Nghe nói gia chủ đời này của Nhậm gia cùng một vị có pháp hiệu Ngũ Châm hòa thượng quan hệ rất tốt. Ông cũng coi là tổ tiên Nhậm gia, nếu như ông có thế để cho Nhậm gia chủ vì tôi lấy được mấy hạt giống sinh mệnh…”

Nhậm An vội vàng nói: “Ngài nguyện ý đưa ta về Khánh quốc?”

Mục Trường Sinh nghe ông cả xưng hô cũng thay đổi, đuôi lông mày nhẹ nhàng nhếch một cái, sau đó nói: “Điều kiện tiên quyết là ông có thể vì tôi lấy được mấy hạt giống, tôi mới có thể thả ông về Nhậm gia.”

Nhậm An vừa sợ vừa nghi, “Ngài không phải Ngôn Linh Sư sao? Ngài muốn mấy cái hạt giống có gì khó.”

Mục Trường Sinh nói: “Xác thực không có gì khó, mà tôi không xác định Ngũ Châm hòa thượng nghe đồn tính khí không tốt nguyện ý cho tôi mấy hạt, tôi muốn hạt giống, càng nhiều càng tốt.” Từ trước Mục Trường Sinh liền biết, trừ phi đối phương cam tâm tình nguyện, bằng không đồ vật dùng ngôn linh bức bách đến, xưa nay không thể cho hắn sử dụng.

Hồn phách Nhậm An ở bên trong tỏa hồn khí im lặng một hồi, đáp ứng.

Mục Trường Sinh nhìn hồn phách nhiễm lên tỏa hồn khí thành một mảnh đen nhánh một cái, đem thu vào trong túi. Phía sau truyền đến tiếng đặt bát đĩa, Mục Trường Sinh quay đầu lại, Ứng Thiên đang dọn lên một bàn đồ ăn, thấy hắn quay đầu lại nhìn y, cười đến mắt mày cong cong, “Trường Sinh, có thể ăn cơm.”

Thấy y bắt đầu bày bát đũa, đôi mắt Mục Trường Sinh hơi cong một chút, trong đầu không tự chủ được bắt đầu nghĩ chờ lấy được hạt giống sau đó trước tiên là nhi nữ hay nhi tử, trước tiên là con hắn hay là con Ứng Thiên…

Tốt nhất hai nam hài, một con hắn, kế thừa Mục gia, một con Ứng Thiên, tương lai hầu hạ dưới gối.

Còn muốn hai nhi nữ, một con hắn, một con Ứng Thiên.

Nam hài nuôi thả, nữ nhi nên nuôi nuôi sao đây?

Mục Trường Sinh không khỏi nhíu lông mày.

Thấy Mục Trường Sinh nhíu chặt lông mày như đang suy tư cái gì, Ứng Thiên hiếu kỳ nói: “Nghĩ gì thế?”

Mục Trường Sinh nói: “Đang nghĩ nhi nữ chúng ta.”

Ứng Thiên sững sờ. Một lát sau mới gật đầu nói: “Là phải cân nhắc chuyện hài tử.”

Hai người có chút trầm mặc ăn xong cơm tối, Mục Trường Sinh vẫn luôn suy nghĩ chuyện hài tử, không chú ý thần sắc Ứng Thiên, nhớ đến hai ngày nữa phải trở về Đại Khánh, Mục Trường Sinh chợt nhớ tới một chuyện, hắn nhìn về phía Ứng Thiên hỏi: “Cậu và Túc Thanh Nguyên làm thế nào đến thế giới này?” Lúc đó cũng không phải có Vọng Hư Kính.

Ứng Thiên nói: “Kỳ thực thế giới này là thế giới cũ của chúng ta chia ra, vốn dĩ có thật nhiều liên hệ, cũng có thông đạo kết nối lẫn nhau.”

Mục Trường Sinh gật đầu, chẳng trách có nhiều thứ tương tự như vậy.

Ứng Thiên nói tiếp: “Mà cái lối đi kia nhất định phải đi qua Ma giới, Ma giới quá nguy hiểm, lâu dần, rất nhiều người đều quên mất đường đi này tồn tại, cũng quên mất một thế giới khác tồn tại. Tôi và Túc Thanh Nguyên chính là từ lối đi qua Ma giới lại đây. Lúc đó là bởi vì thanh kiếm có giao yêu bị một ma vật trộm đi, chúng tôi mới bất đắc dĩ đuổi vào Ma giới, ai biết đánh bậy đánh bạ thông qua con đường Ma giới thì chạy tới thế giới này, cố tình chờ tới lúc chúng tôi muốn trở về, Ma giới lại đã đóng cửa. Bằng không tôi khẳng định đã sớm đi Mục gia tìm anh.” Trời mới biết lúc đó y phát hiện không thể quay về Khánh quốc hận không thể đem Ma giới phá hủy.

Mục Trường Sinh nói: “Bất quá cũng may chúng ta có duyên phận, cậu không thể quay về Khánh quốc, tôi liền từ Đại Khánh đi tới nơi này, chúng ta chung quy vẫn sẽ cùng với nhau.”

Đây vẫn là lần đầu tiên nghe Mục Trường Sinh nói như vậy, Ứng Thiên hưng phấn đôi mắt toả sáng, y nhìn chằm chằm mặt Mục Trường Sinh, thật muốn hôn lên mấy cái hôn ba ba ba vang dội trên mặt hắn. Bất quá nghĩ đến tính tình Mục Trường Sinh đặc biệt bảo thủ, Ứng Thiên cuộn tròn cuộn tròn ngón tay, vẫn nhịn xuống.

Chỉ nghe Mục Trường Sinh nói: “Lại nói, tôi sẽ cùng Trường Phong trao đổi vị trí, xuyên việt đến thế giới này, chắc là do Vọng Hư Kính ảnh hưởng. Trường Phong nói với tôi, vào lúc ấy nó đóng vai chính là một vị gia chủ một gia tộc lớn, nhưng vẫn luôn diễn không tốt, tâm tình vô cùng ủ rũ, cậu ấy thậm chí nói qua hi vọng trải nghiệm một chút sinh hoạt của một gia chủ chân chính, mà vào lúc ấy nó cũng không có mệnh lệnh Vọng Hư kính, vừa mở mắt lại phát hiện thay đổi địa phương.”

Đối với đệ đệ Mục Trường Sinh nhớ thương rất nhiều năm này, cảm giác của Ứng Thiên cũng không mặn không nhạt, bất quá Trường Sinh yêu thích, y cũng vui vẻ làm ra bộ dáng hết sức quan tâm hống Trường Sinh vui vẻ, nhân tiện nói: “Nói như vậy, khi Trường Phong sáu tuổi xuyên qua, cũng là bởi vì Vọng Hư Kính?”

Mục Trường Sinh hơi cụp mắt, “Trường Phong nói chính đệ ấy cũng không rõ ràng, không giải thích được vì sao xuyên việt. May là đệ ấy sớm đã rời nhà đi, bằng không năm ấy lúc tám tuổi, tôi có lẽ ngay cả đệ đệ duy nhất này cũng mất đi.”

Ứng Thiên không chịu nổi nhớ lại chuyện cũ năm đó diệt tộc, bởi vì khi nhớ đến tâm tình Mục Trường Sinh luôn xuống thấp. Y lập tức dùng muỗng gõ gõ chén dĩa, phát ra âm thanh khiến Mục Trường Sinh chú ý, thấy Trường Sinh nhìn sang, thân thể y nghiêng về phía trước, hỏi: “Trường Sinh định cho các con gái tên là gì đây?”

Lực chú ý của Mục Trường Sinh quả nhiên bị dời đi, nghĩ đến có lẽ qua không bao lâu có thể có được hài tử, khóe miệng hắn hơi cong, nghiêm túc suy tư…

===

Hai ngày sau, Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên đứng trước Vọng Hư Kính. Nhìn Quý Trạch một cái, Mục Trường Sinh nói với Mục Trường Phong đang thao túng Vọng Hư Kính: “Vô luận bận nhiều hay ít, mỗi tháng sau mười lăm, đệ đều nhớ phải về nhà một chuyến.”

Mục Trường Phong gật đầu đáp ứng, “Cái này là đương nhiên.”

Mục Trường Sinh nói: ” Gần cuối đầu tháng năm, nhớ về một chuyến, chuẩn bị lễ vật, đại lễ.”

Mục Trường Phong không rõ vì sao: “Ôi chao? Ca sinh nhật anh sao? Không đúng a, sinh nhật chúng ta vào tháng mười một.”

Mục Trường Sinh mở mắt ra, mặt không thay đổi liếc mắt nhìn cậu, kéo tay Ứng Thiên muốn bước vào Vọng Hư Kính.

“Chờ đã.” Mục Trường Sinh vừa mới đi ra một bước, phía sau liền truyền tới một giọng nữ có chút sốt sắng.

Mục Trường Sinh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Y Thủy Mi đẩy ra cửa chính căn hộ đang khép hờ rồi chạy vào, không nói hai lời liền đem một chuỗi tràng hạt nhét vào tay Mục Trường Sinh.

Mục Trường Sinh: “Đây là?”

Y Thủy Mi đỏ mặt, cúi đầu: “Trước kia là tôi hiểu lầm Ứng Thiên, hướng hai người xin lỗi, tràng hạt tôi nhịn ba ngày làm ra. Tiểu hài tử đeo ở trên người có thể nhận biết người khác thiện hay ác. Cuối cùng, chúc phúc hai người!”

Vội vã nói xong câu đó, Y Thủy Mi cũng không để Mục Trường Sinh hồi phục, cúi đầu chạy ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.