Tối Cường Ngôn Linh Sư

Chương 89: Chương 89




Cho dù tâm lý Mục Trường Phong có khước từ ra sao, cuối cùng cậu vẫn cùng Mục Trường Sinh ngủ chung một giường.

Cậu mới đầu còn thấy có chút biệt nữu, nhưng mà chờ lúc đắp chăn rồi, khi cảm nhận được nhiệt độ của người bên cạnh, tâm tình cậu đã từ từ bình tĩnh lại, tựa như vốn nên như vậy. Tâm Mục Trường Phong cảm thấy rất yên bình, cái cảm giác này không giống như khi cùng ngủ với bạn bè cùng phòng khi ở trường học. Huyết thống thực sự là quá thần kỳ. Mục Trường Phong suy nghĩ trong lòng, cậu nghiêng đầu nhìn Mục Trường Sinh, đối phương nằm ngửa trên giường, tư thế vô cùng quy củ.

“Ca.”

“Ừm?” Mục Trường Sinh đáp một tiếng.

“Chúng ta khi còn bé cũng là ngủ như thế này sao?” Mục Trường Phong hỏi.

Mục Trường Sinh trầm ngâm chốc lát, dường như đang suy tư điều gì, sau đó nói: “Trước năm tuổi, chúng ta vẫn cùng nhau ngủ, sau năm tuổi thì tách ra.”

Mục Trường Phong hơi kinh ngạc, “Chuyện lúc nhỏ như vậy anh đều nhớ?”

Mục Trường Sinh: “Nhớ rõ.” Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: “Khi một tuổi, chúng ta cùng ngủ trên giường nhỏ ở trong phòng cha mẹ, đệ lúc ngủ luôn ầm ĩ, khi vừa mới ngủ thì sóng vai nằm cùng huynh, đợi đến khi tỉnh ngủ, chân đệ không hiểu sao luôn đặt trên bụng ca. Đệ vào lúc ấy rất thích trống bỏi, cũng không phải cầm nó lay động đến lay động đi, mà là luôn lấy nó gõ mạn giường, gõ đến vang ầm ầm, càng vang đệ liền cười đến càng cao hứng.”

Mục Trường Phong lúc này là thật kinh ngạc, nhớ chuyện lúc năm, sáu tuổi cũng không kỳ quái, rất nhiều hài tử đều có chút ấn tượng, chính cậu cũng có thể nhớ lại một ít chuyện, thế nhưng cả một tuổi cũng nhớ… Này là thiên tài đi!!!

“Ca thật là lợi hại, nhỏ như vậy cũng nhớ? Vậy anh có phải là từ khi một tuổi thì bắt đầu học tập, luyện công và vân vân?” Mục Trường Phong hỏi.

Mục Trường Sinh khẽ lắc đầu, nói: “Không, chỉ là nhớ rõ mà thôi, ca khi đó cũng chỉ là một hài tử, suy nghĩ cũng rất ngây thơ, đệ nửa đêm đem chân gác lên người anh thì không vấn đề gì, thế nhưng đệ gõ trống bỏi quá ồn, huynh cuối cùng lén lút đem trống bỏi ném đi.”

“A?” Mục Trường Phong nói: “Ca thật là tà ác.”

Mục Trường Sinh ngoắc ngoắc khóe miệng, không một tiếng động nở nụ cười, “Đệ lúc đó hình như không biết tính toán, ca nhớ có một lần bên cạnh đệ đặt sáu cái trống bỏi, ca lấy đi một cái lại một cái đệ đều không có động tĩnh, cứ như không có phát hiện thiếu mất. Đợi đến khi huynh lấy từng cái từng cái ném vào trong ao, bên cạnh đệ chỉ còn lại hai cái, đệ mới rốt cục phát hiện thiếu đồ. Đệ lúc ấy, hình như không nhận rõ ba cái và sáu cái là khác nhau.”

Mục Trường Phong hừ hừ một tiếng, “Cho nên anh lợi dụng điểm này lừa em một lần lại một lần.”

Mục Trường Sinh không có phủ nhận.

Sau khi tắt đèn trong phòng tối om, chỉ có thanh âm hai người hô hấp phát ra rất nhỏ, yên lặng một hồi, Mục Trường Phong bỗng nhiên nói: “Ca, anh có thể nói cho em một chút chuyện cha mẹ không?”

Mục Trường Sinh im lặng một chút, không có trực tiếp trả lời, mà là hỏi: “Chuyện liên quan tới phụ thân và mẫu thân, đệ còn nhớ nhiều ít?”

Mục Trường Phong nhẹ giọng nói: “Nhớ không rõ lắm. Em chỉ mơ hồ nhớ mấy cảnh tượng. Một là trong một đại hoa viên, em chạy chạy rơi vào trong ao nước, cha cũng không đến đỡ em, ngược lại ngồi ở trong đình cười ha ha. Ca, anh cũng không có đến đỡ em.”

Nghe lời nói có chút lên án của đệ đệ, đôi mắt Mục Trường Sinh uốn cong, nói: “Đệ có thể tự mình đi lên.”

Mục Trường Phong lại có chút tức giận bất bình nói: “Không nhắc chuyện này, còn có khi đến học đường, em cùng một đứa bé đánh nhau, bị đánh gãy một cái răng sữa, kết quả cha sau khi nghe chỉ có thể cười, anh cũng không giúp em đánh lại.”

Mục Trường Sinh nói: “Ca lúc đó không ở trên lớp, huống hồ, đệ không phải cũng đem hai mắt đối phương đánh sưng rồi sao?”

Mục Trường Phong há miệng, nhưng không có cách nào phản bác, bởi vì cậu tỉ mỉ suy nghĩ một chút, thực sự không nhớ ra được lúc đó Mục Trường Sinh đến cùng có hay không ở tại lớp học, đừng nói Mục Trường Sinh, cậu có đánh đứa trẻ kia hay không cũng nhớ không rõ.

Rõ ràng là sinh đôi, tại sao Mục Trường Sinh trí nhớ tốt như vậy, còn trí nhớ cậu thì kém như thế?

Lúc này cậu lại nghe thấy Mục Trường Sinh hỏi: “Trừ đó ra, đệ còn nhớ thứ gì khác không?”

Mục Trường Phong suy nghĩ một chút, lại nói: “Có. Ta nhớ ở trong một căn phòng rất lớn, bên trong có một cái bàn cao gấp ba lần em, em bò lên trên ghế tựa, nhìn thấy trên bàn đặt đĩa nhiều đến đếm không hết, bên trong để các loại đồ ăn. Em còn đang đứng ở trên ghế nhìn một hồi, kết quả bị mẹ bế xuống.”

Mục Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: “Đó là nghi thức cúng tế, đệ bò lên trên cũng không phải ghế tựa, mà là một cái cống đài khác, cho nên mẫu thân mới bế đệ xuống. Đệ sau khi xuống dưới tâm vẫn không dời đi, thừa dịp người lớn không chú ý, lén lút đem đồ cúng cầm đi.”

Mục Trường Phong ngạc nhiên, “Em khi còn bé nghịch ngợm như vậy?”

Mục Trường Sinh nói: “Kỳ thực cũng không phải rất nghịch ngợm.”

Mục Trường Phong thầm nghĩ, còn nói, đó chính là nghịch ngợm.

Trong phòng lặng im không tiếng động, ngay tại lúc Mục Trường Phong cảm thấy mình sắp ngủ đến nơi, bỗng nhiên nghe thấy Mục Trường Sinh hỏi: “Đệ cảm thấy được là nơi này tốt, hay là Mục gia tốt.”

Mục Trường Phong đầu óc có chút mơ hồ, không chút nghĩ ngợi nói: “Đương nhiên là nơi này tốt a! Tuy rằng Mục gia có tiền có thế, nhưng vẫn là sống ở nơi này thoải mái, hơn nữa bên kia đồ ăn quá khó ăn. Hoa quả còn được, thế nhưng cơm nước quả thực không thể ăn, thứ gì cũng chỉ luộc, cả xào rau cũng không có, đồ gia vị chỉ có muối, nguyên liệu nấu ăn không biết là vật gì, mùi vị đều kỳ quái.”

Ánh mắt Mục Trường Sinh tối sầm lại, âm thầm thở dài một chút. Lại nghe Mục Trường Phong nói tiếp: “Bất quá, tuy rằng em rời nhà rất nhiều năm, thế nhưng Mục gia mới là cội nguồn của em, chờ em ở bên này hoàn thành giấc mộng siêu sao, em sẽ trở về.”

Mục Trường Sinh khẽ ừ một tiếng, âm thanh nghe có mấy phần vui vẻ. Hắn nghiêng đầu liếc nhìn đệ đệ một cái, thấy cậu bộ dáng rõ ràng buồn ngủ nhưng vẫn còn cực lực mở to hai mắt muốn thanh tỉnh, đột nhiên nhớ tới chuyện vẫn luôn bị hắn để ở trong lòng, hỏi: “Ca rất không thích Quý Trạch, nếu như huynh muốn đệ chia tay với anh ta, đệ sẽ đồng ý chứ?”

Mục Trường Phong vốn có chút mơ hồ, nghe lời này giật mình một cái, lập tức tỉnh táo lại.

Mục Trường Sinh nhìn thấy phản ứng của cậu, trong lòng biết tối nay không thể như nguyện.

Mục Trường Phong chần chờ một chút, nhưng vẫn nói: “Em sẽ không chia tay anh ấy.”

Mục Trường Sinh hỏi: “Tại sao, người tình bên cạnh Quý Trạch quá nhiều người, cũng không phải là người hiền lành gì.”

Âm thanh Mục Trường Phong cả kinh kéo cao, “Cái gì, bên cạnh Quý Trạch có tình nhân? Ở nơi nào? Là ai? Em chém chết kẻ đó!”

Mục Trường Sinh nói: “Vinh Thành nói.”

Mục Trường Phong nói: “Em không đem cái tên tiểu nhân lộng bàn lộng thị phi… Ồ? Vinh ca?” Cậu dở khóc dở cười nói: “Ca, anh hiểu lầm, Vinh ca không thích Quý Trạch, hơn nữa chuyện anh ấy biết cũng không nhiều. Chuyện em cùng Quý Trạch tương đối phức tạp, kỳ thực cũng không phải như Vinh Thành nghĩ, anh ấy cho là em bị Quý Trạch bao dưỡng, mà trên thực tế, là em theo đuổi Quý Trạch. Còn những tình nhân của Quý Trạch mà Vinh ca biết, cũng là em bảo Quý Trạch an bài.”

Mục Trường Sinh:…

Mục Trường Phong nói: “Nói chung em sẽ đi cùng với anh ấy, sẽ không tách ra.”

Mục Trường Sinh trong lòng biết khuyên nữa cũng vô ích, chuyện tình cảm như vậy, chính hắn cũng không cách nào khống chế, càng không có tư cách đi quản Trường Phong làm sao, huống chi bọn họ tách ra lâu như vậy, tính nết Trường Phong hiện tại hắn đã không có cách nào nắm giữ, những năm này càng không có làm được một phần trách nhiệm của huynh trưởng, càng thêm không có cách nào cây ngay không sợ chết mà nói. Nhưng hắn vẫn cứ không có cách nào yên tâm, chỉ đành phải nói: “Được rồi, nếu sau này Quý Trạch dám phụ đệ, tu vi anh ta sẽ bị hủy sạch, nhà tan cửa nát.”

Mục Trường Phong biết ca ca này của mình cả lời nói chuyện cũng rất có phân lượng, nghe vậy liền tê một tiếng, “Đây cũng quá độc.”

Mục Trường Sinh nói: “Nếu là đời này anh ta không phụ đệ, ngôn linh sẽ không ứng nghiệm, độc hơn nữa thì thế nào?”

Mục Trường Phong gật gật đầu, “Ngược lại cũng đúng nhỉ.”

Đồng hồ trong phòng tí tí tách tách nhích tới mười một giờ, Mục Trường Sinh liếc nhìn, nói: “Đêm đã khuya, ngủ đi!”

Mục Trường Phong gật gật đầu, ngáp một cái liền ngủ.

Mục Trường Sinh lại một đêm chưa ngủ.

Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Mục Trường Phong điểm tâm cũng không ăn bỏ chạy đi Hoành Nghệ giải trí.

Mục Trường Sinh một người ngồi trước bàn ăn, cảm thấy căn nhà ít đi một người đặc biệt không khí hiu quạnh.

Sau ngày hôm qua trở về, cảm xúc Túc Thanh Nguyên có chút không đúng, Ứng Thiên cùng hắn đi, bây giờ còn chưa trở về, bữa sáng trên bàn là Trường Phong sáng sớm gọi thức ăn ngoài.

Mục Trường Sinh liếc mắt nhìn, hoàn toàn không có ham muốn ăn, hắn đứng dậy, tự mình úp một bát mì, mới vừa ăn một miếng, liền không cách nào nhịn được mà phun ra ngoài. Nhìn chằm chằm trong bát trước mặt, Mục Trường Sinh không biết vì cái gì mì đã từng vô cùng hấp dẫn với mình thay đổi mùi vị. E rằng, là ăn quen đồ Ứng Thiên làm, liền cảm thấy những món khác lại khó mà vào miệng.

Nói đến, Ứng Thiên sao lại đi lâu như vậy, Túc Thanh Nguyên đã xảy ra chuyện gì?

Mục Trường Sinh dự định đi chỗ ở của Túc Thanh Nguyên ở thị trường giao dịch xem xem, nhưng mà mới vừa đứng dậy, của chính căn hộ bị người mở ra từ bên ngoài, Ứng Thiên cõng Túc Thanh Nguyên vọt vào, nói: “Trường Sinh, anh mau đến xem xem!”

Mục Trường Sinh nhìn Túc Thanh Nguyên trên lưng Ứng Thiên sắc mặt trắng bệch, nhìn qua không hề có chứt sinh khí, ánh mắt ngưng lại, vài bước đi tới nói: “Chuyện gì xảy ra?”

Ứng Thiên đem Túc Thanh Nguyên thả xuống, để cho hắn nằm trên ghế sa lông, ánh mắt nhìn Túc Thanh Nguyên có chút bất đắc dĩ: “Sau khi ý thức yêu giao kia từ trên người Triệu Thành An rút đi, liền tiêu tán, sau khi Túc Thanh Nguyên trở lại viễn cư, thanh kiếm yêu giao ký gửi ý thức vỡ nát. Kỳ thực yêu giao kia đã sớm chết rồi, lưu lại trong kiếm bất quá là một tia chấp niệm phải bảo vệ Túc Thanh Nguyên, hiện giờ Túc Thanh Nguyên không sao rồi, đạo chấp niệm dĩ nhiên là tiêu tán. Nhưng là Túc Thanh Nguyên cũng không biết chuyện, hắn vẫn cho là linh hồn giao yêu giao đang ôn dưỡng trong kiếm, đột nhiên biết được chân tướng, đả kích quá lớn, lập tức hôn mê bất tỉnh.”

Mục Trường Sinh ấn ấn mạch Túc Thanh Nguyên, xác định đối phương chỉ là ngất đi, cũng không có vấn đề khác mới yên lòng, không đồng ý nói: “Lúc trước không nên gạt hắn.”

Ứng Thiên bảo đảm nói: “Oan uổng a, tôi thật không có gạt hắn cũng không có điều hướng hắn, là chính hắn hiểu lầm.”

Mục Trường Sinh nói: “Nhưng cậu cũng không có nói với hắn rõ ràng đúng không!”

Ứng Thiên không nói.

Mục Trường Sinh thấy thế thở dài.

Ứng Thiên nói: “Làm sao bây giờ? Có thể xóa bỏ ký ức của hắn với yêu giao kia hay không, như vậy hắn sẽ không thương tâm.”

Mục Trường Sinh nói: “Có thể.” Nghĩ đến Túc Thanh Nguyên là người đem Ứng Thiên nuôi lớn, Mục Trường Sinh đối với hắn nhiều hơn mấy phần tôn trọng.”Nhưng nhất định phải qua sự đồng ý của hắn.”

Vừa dứt lời, Túc Thanh Nguyên liền mở mắt ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.