Tôi Có Muốn Bẻ Cong Cậu Đâu

Chương 18: Chương 18: Trong nhà có biến cố xấu, không thấy được ánh mặt trời…




“Nhà em bị cướp?”

“Không.” Hà Nại miễn cưỡng cười cười, tình trạng như thế này không phải là lần đầu tiên, Hà Nại khom lưng dựng cái ghế dựa cũ nát lên, một chân ghế bị thiếu mất vài cm, rốt cục loạng choạng không chịu được trọng lực liền ngã bẹp xuống lần nữa. Hà Nại đành bỏ qua cái ghế dựa, đem vài thứ đặt lên băng ghế sôpha, nhìn khắp nơi bừa bộn, đem quần áo đi đến chỗ góc tường thả xuống, liền đối Tôn Hối nói: “Xin lỗi, nhà tôi lộn xộn…”

Ngay lúc này, nhà Hà Nại có một phòng ngủ nhỏ và một phòng khách, cửa phòng ngủ ‘Đát’ một tiếng mở ra, một người phụ nữ mặc áo ngủ, đôi mắt có chút mông lung bước ra, lười biếng nói: “Con về rồi à ~ “

Vừa nghe được âm thanh này, Hà Nại giật mình một cái, đột nhiên quay đầu, vẻ mặt trở nên rất phức tạp.

Tôn Hối tùy ý liếc người phụ nữ kia một cái, nhìn bộ dáng này hẳn là bốn mươi tuổi, trên mặt vẫn còn lớp trang điểm dày đặc, âm thanh này và âm thanh trong điện thoại lần trước có chút bất đồng, bất quá cũng không khó phân biệt, người phụ nữ này chính là mẹ của Hà Nại. Nhìn bà ta khí sắc kém cỏi, sợ là do kết quả của việc say rượu trường kì.

Người phụ nữ nhìn chằm chằm Tôn Hối, cười híp mắt nói: “Nhá, tên nhóc này lớn lên đẹp trai thật nha, là bạn của con, hay là…”

“Mẹ!!” Hà Nại dùng hết hơi hét lớn để ngăn câu tiếp theo của mẹ mình, sau đó lập tức đẩy Tôn Hối ra ngoài.

Mặc dù đối với người mẹ này của Hà Nại anh vẫn còn chút nghi vấn, nhưng Tôn Hối vẫn là theo Hà Nại đi ra ngoài, dù sao thì tất cả mọi người cũng có chuyện không muốn ai biết, nếu Hà Nại không muốn nói, anh sẽ không hỏi.

Hai người vừa mới đi tới cửa, Hà Nại quay người đóng cửa lại, một khắc trước khi đóng cửa, Tôn Hối vẫn còn nghe từ trong phòng ngủ truyền âm thanh của đàn ông: “Ai vậy?”

“Con trai của em cùng với…” giọng nói của mẹ Hà biến mất theo tiếng đóng cửa của Hà Nại.

Hà Nại nghe được hai câu đối thoại cuối cùng kia, cậu cúi đầu thấp đến mức không thể thấp hơn, nắm tay Tôn Hối kéo xuống dưới.

Đây là lần đầu tiên cậu chủ động kéo tay Tôn Hối, Tôn Hối nhìn cậu, một câu cũng không nói, chỉ đi theo Hà Nại xuống lầu. Trên mặt Hà Nại có vẻ rất tức giận, còn có một loại biểu tình mà Tôn Hối chưa thấy rõ, là hối hận cùng thống khổ. Nhưng Hà Nại cũng không nói gì, Tôn Hối cũng không tiện mở miệng trước.

Xuống dưới lầu, Hà Nại vẫn cúi đầu, không nói một lời, kéo tay Tôn Hối đến chỗ đậu xe. Tay Hà Nại vẫn luôn dùng sức, phảng phất như đang nhẫn nại áp chế cái gì đó, Tôn Hối đau lòng nhìn cậu, nhất định là có chuyện.

Tôn Hối rốt cục cũng không nhịn được hỏi: “Em vẫn ổn chứ?”

“A… Hảo, ” Hà Nại cười rộ lên, cười vô cùng miễn cưỡng, áy náy nói: “Xin lỗi, hôm nay không thể mời anh ăn cơm được. Hôm khác được không?”

“Không thành vấn đề.” Tôn Hối bóp bóp tay Hà Nại, “Em biết số điện thoại của tôi mà, tôi đều mở máy 24/24, có việc gì thì gọi cho tôi.”

Hà Nại phát hiện mình đang nắm tay Tôn Hối, cả người nóng lên vội thả tay anh ra, thậm chí là lui về sau một bước, “Ừm.”

Tôn Hối nhìn Hà Nại, lại bắt đầu đau lòng, anh ôn nhu nói: “Còn nữa, em cũng biết nhà tôi ở đâu mà. Tòa nhà lần trước chỗ mà tôi đậu xe đó, nhà tôi ở tầng một, là căn đầu tiên ở bên trái, cách đây cũng không xa, bất cứ lúc nào em cũng có thể tới.”

“Ân ” Hà Nại cúi đầu, như là cố ý muốn giữ khoảng cách với Tôn Hối, “Hôm nay, thực xin lỗi…”

“Có gì mà phải xin lỗi chứ, chỉ là tạm thời không thể ăn một bữa cơm thôi mà, bình thường, sau này chúng ta vẫn còn nhiều thời gian.” Tôn Hối hơi tiến lên một bước, động viên mà xoa xoa đầu Hà Nại.

Hà Nại bị Tôn Hối xoa đầu liền ngẩng đầu, có chút không thể tin được nhìn Tôn Hối.

“Tôi chờ em.”

“Ừm.” Hà Nại nở nụ cười. Cậu đưa mắt nhìn Tôn Hối đang dần lái xe đi, tâm trạng thoáng chốc liền suy sụp.

Hà Nại trở lại nhà, Hà Tiêu đã mặc xong quần áo, ngồi hút thuốc trên ghế sôpha.

Hà Nại vào nhà nhìn bà ta một cái, khom lưng cầm lấy túi đồ ban nãy đặt ở góc tường lên, lạnh lùng nói: “Tìm xong thứ muốn tìm rồi thì về đi.”

“A, Tiểu Nại a, sao con lại vô tình như vậy, tốt xấu gì mẹ cũng là người thân cuối cùng của con trên thế giới này mà.” Hà Tiêu đứng lên, một tay cầm điếu thuốc, cười cười muốn đi tới ôm lấy Hà Nại, “Đã lâu chúng ta không gặp, sao vừa nhìn thấy là đuổi mẹ đi rồi?”

Hà Nại lướt người tránh khỏi cái ôm của bà ta, không nhịn được nói: “Lần này bà cần bao nhiêu? Nói thẳng.”

Hà Tiêu bắt đầu cười ngọt ngào, “Nhìn xem~ người hồi nãy là ai vậy?”

“Không liên quan tới bà.” Hà Nại đem túi nhựa cất vào tủ, tập mãi thành quen, bắt đầu thu dọn đồ đạc vất lung tung trên bàn cùng sàn nhà.

“Sao lại không liên quan? Âu phục, giày da, vừa nhìn là biết người có tiền. Con cũng không cần đề phòng mẹ, mẹ không động tới chủ bao của con.” Hà Tiêu cười ngày càng thâm thúy, “Con giới thiệu cho cậu ta, cậu ta trả nhiều hay ít? Nói mẹ nghe nào, đừng để người ta chiếm tiện nghi.”

Hà Nại đầu tiên là sợ bà ta đi tìm Tôn Hối, nhưng vừa nghe thấy câu sau liền làm Hà Nại tức giận, “Tôi không phải ma cô (kẻ dẫn dắt gái mại dâm), bà đừng đem những suy nghĩ đó đặt lên người tôi!”

“Bản tính con người là háo sắc, có chỗ nào xấu xa? Đừng nhìn bọn họ ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề, đi đâu cũng ưỡn ngực ngẩng đầu, đến tối vẫn phải cởi đồ làm việc thôi. Nhưng mà nam nữ gì rồi cũng sẽ thay đổi, cái này cũng là bản tính, mỗi ngày đều đối mặt với một người, ai mà không phiền chán!? Chúng ta giúp họ giải phóng bản tính, thì có gì mà xấu chứ?” Hà Tiêu đi tới ‘Khai đạo’ cho Hà Nại.

“Thu lại mấy cái ngôn luận tục tĩu của bà đi, nói với tôi cũng là vô ích.” Hà Nại cực kỳ buồn bực, một mạch đem mọi thứ nhét vào ngăn tủ.

Hà Tiêu bỗng nhiên vuốt ve mặt Hà Nại, “Da dẻ non mềm, lớn lên lại xinh đẹp đáng yêu, con mà là nữ, khẳng định là người gặp người thích.”

“Ồ, vậy thì thật xin lỗi ngài, ” Hà Nại hất tay bà ta ra, “Tôi, con mẹ nó, ở dưới có thêm một cây.”

‘Đát’ một tiếng, cửa phòng ngủ bị người khác mở ra, lúc này Hà Nại mới phát hiện gã đàn ông kia còn chưa đi.

Gã đàn ông kia đứng trong phòng mặc đồ nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, lúc này mới ngậm thuốc đi ra, Hà Nại liền nhìn gã, trên dưới quan sát một lần. Vốn là Hà Nại đang bực dọc khó chịu, nhìn thế nào cũng thấy gã ta là kẻ xấu xa, “Nhìn cái quái gì, không có chuyện gì thì mau cút đi.”

“Thằng nhóc thúi, mày đang tỏ thái độ gì đó!” gã đàn ông bắt đầu nổi giận, đem điếu thuốc vứt xuống đất.

“Thái độ gì? Đây là nhà của tôi!” Hà Nại chỉ vào cửa, “Cút ra ngoài cho tôi!”

“Tiểu Nại!” Hà Tiêu bận bịu kéo Hà Nại ra sau, đối gã đàn ông kia tươi cười xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi…”

“Cút!” Gã đàn ông kia liền đẩy Hà Tiêu qua một bên, còn giơ lên nắm đấm, ai ngờ chưa kịp làm gì đã bị Hà Nại tẫn cho một quyền, cả người liền bị quăng qua bên phải. Một quyền này của Hà Nại rất mạnh, gã đàn ông kia lão đảo mấy bước mới đứng vững được.

Hà Nại hung ác uy hiếp nói: “Còn không cút? Cẩn thận tôi đánh cho ông chạy cũng không được!”

“Tiên sư nó, mày dám đánh tao?!” Gã đàn ông phun nước bọt, không biết tự lượng sức mà hướng Hà Nại đánh tới. Hà Nại tâm tình không tốt, ước gì có thể tìm cái gì đó bẹp cho hả giận, bây giờ gã ta tự động dâng tới cửa, hai tay không chút lưu tình, ba bốn lần đem đối phương đánh đến nổi không bò dậy được.

Hà Tiêu thấy Hà Nại còn muốn đánh, vội vã chạy tới gắt gao ôm lấy Hà Nại “Tiểu Nại, dừng tay!!”

Gã đàn ông vừa thấy Hà Nại bị chế trụ, đột nhiên bò dậy nhắm ngay mặt cậu đánh tới, Hà Nại không né kịp, miễn cưỡng nhận cú đấm này, mũi nhất thời sực một cái, đau đến nỗi khóe mắt đều chua, đầu cũng có chút đau.

“Tiểu Nại!!” Hà Tiêu nhìn thấy Hà Nại máu mũi giàn giụa, sợ Hà Nại lại nổi điên đánh lại, tự nhiên lại xảy ra chuyện này, lỡ như Tiểu Nại bị tóm vào cục cảnh sát, thì bà phải làm sao đây…

“Thằng nhóc thúi, hôm nay tao không đánh mày răng rơi đầy đất tao không phải đàn ông!” Gã đàn ông thấy mình đắc thủ, lập tức ngông cuồng, vừa mắng vừa muốn động thủ.

Có người để mình giáo huấn, Hà Nại sao có thể để gã tiếp tục đắc thủ, bỏ qua Hà Tiêu, nhấc chân lên, đá một cước vào bụng gã đàn ông.

Gã đà ông nhắm Hà Nại đánh tới, nhưng tính ra cũng may cho gã, hiện tại Hà Nại không thể cử động quá mạnh, nên chỉ đá gã có một cước. Nhưng mà cước lực cũng không nhỏ, bụng dưới của gã quặng đau không chịu nổi, ngồi bẹp xuống đất không thể đứng lên.

“Cút!”

“Mày chờ đó! Hừ!” Gã đàn ông không còn hơi sức nói, ôm bụng cong người chật vật chạy ra cửa.

Hà Nại tùy ý dùng tay áo lau máu mũi, quay đầu lại liếc nhìn Hà Tiêu, Hà Tiêu tuy rằng đụng phải cạnh bàn ngã sấp xuống, Hà Nại ban nãy cũng không dùng nhiều sức, chỉ là muốn bà ta tránh ra thôi. Thấy bà ta không có chuyện gì, Hà Nại thở phào nhẹ nhõm, nói: “Bà về đi, trên đường cẩn thận chút. Đừng quên lấy tiền bo của bà, nuôi mình còn không nổi đừng nói gì nuôi tôi.”

Hà Nại khó tránh khỏi ai oán Hà Tiêu, tự dưng ôm cậu lại làm cậu bị đánh một quyền, cho nên khẩu khí cũng không dễ chịu gì.

“Tiền cái gì mà tiền! Đều bị mi đuổi chạy rồi kìa, mi còn muốn ta gọi ai a!” Hà Tiêu lườm một cái, “Ta nói mi một chút, sao càng lớn lại càng kì cục?! Vẫn đánh nhau với người ta! Hôm nay đều là mi sai!”

Hà Nại không nhịn được móc bóp ra, đem tất cả tiền bên trong nhét vào tay Hà Tiêu, kéo bà ta tới cửa, tức giận nói: “Bà có tư cách gì nói đạo lý với tôi?!”

“Chỉ bằng ta là mẹ mi!” Hà Tiêu bỏ qua Hà Nại, cũng rất tức giận, “Tiền tháng này đâu? Mi ở bệnh viện ăn rất sành sỏi mà! Mi có nghĩ tới ta hay không?! Mẹ cũng biết mi bị thương, cũng muốn đi xem mi, nhưng công ty của mi đúng là keo kiệt, chỉ dùng hai ngàn đồng mà muốn đuổi ta ra khỏi cửa. Bọn họ đừng có mơ!

Ta không có tiền thì lấy cái gì đến thăm mi, cho nên liền ở nhà chờ. Thiệt thòi ta ngày ngày ở nhà nhớ mi, mi thì sao?! Vừa về liền phá hỏng sinh ý của ta, còn đuổi người ta đi!”

“Bà đến công ty của tôi?!” Hà Nại bắt đầu lo lắng, chỉ cảm thấy cả thế giới đều mất đi niềm tin.

“Đi, đi chứ” Hà Tiêu nhìn thấy bộ dáng Hà Nại thâm trầm, co rúm một chút, liền cây ngay không sợ chết đứng nói: “Con trai của ta thay ông chủ đỡ một dao! Mi cứu được mạng già của ổng! Bọn họ không phải nên hảo hảo báo đáp mi sao?! Từ nhỏ đến giờ mi đều ngu như vậy, mẹ đây là sợ mi chịu thiệt!”

Hà Nại không nghĩ muốn nghe Hà Tiêu nói tiếp, kéo một cái đẩy bà ta ra khỏi cửa, “Tiền tháng này ngày mai tôi đưa cho bà.”

“Mi có ý gì!” Hà Tiêu lại vẫn không hài lòng, “Mẹ mi hao biết bao tâm tư, mỗi ngày đi gặp tên mũi to kia nói lí lẽ, không lẽ chỉ vì tiền thôi sao?! Hà Nại! Mi đừng tưởng lớn rồi, cánh cứng rồi, thì có thể không cần bà mẹ này!!”

Hà Nại cảm thấy hai lỗ tai mình đều bị bà ta làm cho ong ong, ‘Mũi to’ trong miệng bà ta có lẽ là bí thư của Từ tổng đi… Y cũng xem như là thân thích của Từ tổng, đắc tội y, chính là sợ thế giới này không loạn.

Hà Nại buồn bực móc tấm thẻ từ trong ví ra đưa cho Hà Tiêu, “Đây là tất cả khoản đề dành của tôi, mã số là ngày sinh nhật của tôi, bà làm ơn bớt ăn xài lại đi.”

Sắc mặt Hà Tiêu tươi cười như hoa, cao hứng vội vã đem thẻ nhét vào túi áo khoác, lấy được thẻ tiền lương mà bà ta hằng mong ước, hiện tại xem như được mãn nguyện. Hà Tiêu bỗng nhiên lại có chút lương tâm nói: “Mẹ lấy một ít, mai trả lại cho con.”

“Không cần, tôi có chết đói cũng không cần bà lo.” Nói xong, Hà Nại nặng nề đóng cửa lại.

Vừa đóng cửa lại, Hà Tiêu còn đang nói cái gì đó nhưng Hà Nại không có tâm trí để nghe, cậu xoay người dựa vào tường, từ từ trượt xuống ngồi dưới đất. Tức giận, lo âu cùng hối hận đã biến mất không thấy đâu, đầu óc Hà Nại trống rỗng không còn gì cả. Giá mà một dao kia đâm vào ngực thì thật tốt…

Hà Nại dựa vào tường, đem mặt chôn giữa hai đầu gối, máu mũi giống như đang chảy ra…

******************

Phẫn nộ, phẫn nộ, cục cưng Nại Nại là để yêu thương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.