Tôi Chưa Từng Biết Yêu

Chương 20: Chương 20: Chương 18




Cùng Giang Tục tan rã trong không vui, trở lại phòng ngủ, Lâm Tây vẫn còn khó chịu trong người. Thong thả bước đến trước bàn Phó Tiểu Phương, cô nàng đang cắn hạt dưa xem phim Hàn《 hồ ly ơi, ngươi sao thế 》, thấy Lâm Tây đã trở lại, cô tự giác đưa một nửa phần hạt dưa trong tay cho Lâm Tây, một bên vừa cắn hạt dưa vừa nói: “Phụ nữ lớn tuổi chưa yêu bao giờ thật đúng là đáng thương, cậu nhìn nữ chính này xem, đã không làm được chuyện lớn gì, cũng không có bạn trai, haiz, còn bị ung thư tử cung.”

Lâm Tây bỏ một hạt dưa vào trong miệng, thấy trong phim nữ chính Cao Bỉnh Hi, cho rằng bản thân bị ung thư tử cung, ôm một tấm phim chụp hình tử cung, ngồi ở ga tàu điện ngầm khóc to.

Trong nháy mắt đó, cô phảng phất thấy được hình ảnh bản thân vào đời trước, không khỏi có vài phần đồng cảm.

“Cậu cho là cô ấy muốn như vậy sao? Cậu cho là yêu đương dễ dàng như vậy sao! Cậu có hiểu được cảm giác của một người phụ nữ lớn tuổi không?”

“...” Phó Tiểu Phương bị Lâm Tây chất vấn dở khóc dở cười: “Mình mới hai mươi tuổi, sao có thể hiểu được! Cậu uống nhầm thuốc sao, thật quái gở mà.” Phó Tiểu Phương than thở nhíu nhíu mày, liếc cô một cái, tiếp tục cắn hạt dưa.

Phó Tiểu Phương không để ý Lâm Tây nữa, Lâm Tây đứng sau lưng cô, càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi. Trả lại nắm hạt dưa cho Phó Tiểu Phương, xoay người lại đi tới bàn của mình, mở sách tham khảo thi cấp bốn ra.

Lúc trước, cô cũng lãng phí thời gian học đại học, cảm thấy trong đại học không có được mấy kiểu con trai. Sau này cô ra ngoài xã hội, gặp được vô số loại đàn ông đáng khinh, cô mới hối hận, lúc trước trong đại học, đều là tinh phẩm a!

Không phải thi cấp bốn trên năm trăm năm mươi điểm sao? Muốn Lâm Tây này biết khó mà lui? Lâm Tây cứ không biết đó!

Bản thân vùi đầu học tập mấy ngày, không hề có tiến triển.

Lâm Tây không thể không đánh chủ ý tới trên người Lâm Minh Vũ.

Vài ngày không thấy Lâm Minh Vũ, Lâm Minh Vũ cũng rất khó hoàn toàn không tới làm phiền cô, như thế làm cô có chút ngoài ý muốn rồi. Gọi cho Lâm Minh Vũ, anh cũng không nghe điện thoại, Lâm Tây không thể không tìm cách khác, đi lên lớp học của anh cắm chốt ở đó.

Thật vất vả mới tìm được anh, anh lại vội vàng đi ngay, bảo là muốn đi xếp hàng mua vé ca nhạc.

Bạn gái đầu tiên của Lâm Minh Vũ là fan của S. H. E, đời trước Lâm Minh Vũ cũng từng xếp hàng đi mua vé, nhưng lúc đó anh cũng không có mua được.

Nghĩ đến kế hoạch “Thoát kiếp độc thân” của mình, Lâm Tây đồng loạt bắt được áo Lâm Minh Vũ: “Em mua được vé cho anh, có phải anh sẽ có thời gian dạy Anh văn cho em không!”

Lâm Minh Vũ nửa tin nửa ngờ liếc mắt nhìn Lâm Tây một cái: “Em có thể mua được?”

“Anh có đồng ý hay không!”

“Chỉ cần em mua được, anh cam đoan dạy Anh ăn cho em, em muốn thi cấp bốn bao nhiêu điểm anh dạy cho em được bấy nhiêu điểm!”

...

Lâm Tây dám khoe khoang khoác lác như vậy, là vì Lâm Tây nhớ tới, mẹ của Quyển Quyển trong phòng cô, vừa hay là công ty công tác tài trợ, có vé nội bộ. Lâm Tây dưới yêu cầu của Lâm Minh Vũ mua bốn vé. Lúc đưa vé cho anh, Lâm Tây nhịn không được hỏi một câu: “Anh mua nhiều vé như vậy làm gì? Lại còn mua cách xa như vậy, là còn mua giúp ai sao?”

Lâm Minh Vũ rút một vé đưa cho Lâm Tây: “Lần này em có công lớn giúp anh, chắc chắn cũng phải mang em theo trải nghiệm.”

“Phi, tưởng gì, thì ra là sợ em làm bóng đèn.” Lâm Tây khinh bỉ trừng mắt nhìn Lâm Minh Vũ: “Anh cho em một vé, một mình em đi sẽ rất nhàm chán, em dẫn Tiểu Phương đi cùng.”

“Vé kia đưa cho bạn anh, không được.”

Lâm Tây liếc mắt nhìn anh: “Lại là bạn của Tiểu Khả đây mà, cắt.” Tuy rằng khó chịu, vẫn là thật không khách khí nhận tấm vé. Lâm Minh Vũ xuống tay hào phóng, vị trí đều mua ở hàng trước, không đi xem mới lạ.

Thứ bảy, Lâm Tây đi sớm, tới sân vận động tổ chức nhạc hội. Lâm Tây chẳng phải là fan, nhưng cô đối những ca sĩ cùng trải qua thời thanh xuân táo bạo như Châu Kiệt Luân, Thái Y Lâm, S. H. E, Lâm Tuấn Kiệt, vẫn luôn tràn ngập cảm tình. Tuy rằng Lâm Minh Vũ đưa cái áo T-shirt in hình ba người có chút ngu ngốc, cô vẫn vui vẻ mặc vào.

Năm 2010, S. H. E tuyên bố tan rã, từ đó về sau cũng không tái hợp nữa. Trở về năm 2006, S. H. E còn đang tiến hành chuyến lưu diễn “Tòa thành di động “, không thể không nói, Lâm Tây chỉ là suy nghĩ một chút, cũng có chút muốn khóc.

Lâm Tây đã tới trước hơn một tiếng, Lâm Minh Vũ và bạn gái anh so với cô còn xuất phát sớm hơn, có thể thấy được đang rất hưng phấn. Tốn chút sức mới tìm được bọn họ, ba người hội họp.

“Đi vào sao?” Có người đưa cho Lâm Tây gậy huỳnh quang, Lâm Tây thật sự vung rất có lực.

Lâm Minh Vũ nhìn thoáng qua đồng hồ: “Đợi lát nữa, còn thiếu người.”

“Không là bạn của Tiểu Khả sao? Không cùng nhau đến hả?”

“Là bạn của anh.”

Lâm Tây vừa nghe lời này, nháy mắt dâng lên một cỗ dự cảm chẳng lành.

“Anh gọi ai đi cùng?”

Lâm Minh Vũ cười hắc hắc, vụng trộm dựa sát vào Lâm Tây nói: “Tiền sinh hoạt tháng này của anh đã sớm tiêu hết rồi, tiền vé này là ông chủ lớn Giang cho anh mượn, anh nghĩ dù sao tháng sau sẽ trả lại, tất nhiên cũng trả nhân tình cho người ta, mời cậu ta cùng đi nghe nhạc.”

Lâm Minh Vũ vừa nói xong, Lâm Tây đã thấy Giang Tục trong một đám người, ung dung thong thả đi tới. Trong một đám người qua đường, Giang Tục không hề hòa lẫn trong đó, giống như hình ảnh trong MV, người đến người đi trên đường, người khác đều là bóng dáng hư ảo thoảng qua, chỉ có anh là đang được đặc tả...

Giang Tục vừa tới, Lâm Minh Vũ đã dẫn theo bạn gái đi loanh quanh, để lại Lâm Tây và Giang Tục mắt to trừng mắt nhỏ.

Giang Tục một bộ áo sơmi trắng phối hợp với áo len dệt kim xám nhạt, ước chừng là có chút nóng, áo len anh khoác lên trên vai, không có mặc, nhìn qua thập phần hưu nhàn. Mọi người quần chúng có chút xúc động, chỉ riêng Giang Tục vẫn biểu cảm nhàn nhạt, một bộ như đi nhầm studio. Điều này làm cho cái áo T-shirt in hình S.H.E cô đang mặc, cầm một cây gậy ánh huỳnh quang làm Lâm Tây cảm thấy bản thân có chút buồn cười rồi.

Thấy Giang Tục nhìn chằm chằm gậy huỳnh quang trên tay mình, Lâm Tây xấu hổ vung gậy: “Đây là người khác phát cho của tôi.”

“Uống nước không?” Giang Tục nhìn Lâm Tây một cái, lại hỏi: “Popcorn?”

Lâm Tây cười một tiếng: “Anh cho là đi xem phim sao.”

Giang Tục dừng một chút: “Đây là lần đầu tôi đi nghe nhạc.”

Lâm Tây không ngờ Giang Tục chưa từng đi nghe nhạc, nháy mắt có loại cảm giác ưu việt hơn người nảy sinh: “Thiệt hay giả vậy? Anh chưa từng nghe sao? Tại sao vậy?”

Trên mặt Giang Tục không có biểu cảm gì, ánh mắt nhàn nhạt, vẫn là cái giọng điệu đương nhiên như cũ: “Ngại ầm ĩ.”

“...” Lâm Tây nhịn không được xem thường: “Vậy anh đến làm gì chứ?”

“Lâm Minh Vũ đưa vé.”

Lâm Tây cau cái mũi, cuối cùng vỗ vỗ cánh tay anh: “Thôi, mặc kệ là lý do gì, đến đây rồi thì cứ hưởng thụ! Thưởng thức đêm nhạc đầu tiên trong đời anh đi!”

Đợi gần một tiếng, đêm nhạc rốt cục bắt đầu.

S. H. E vừa lên sân khấu, mọi người đã thét chói tai cả lên. Các cô ấy hát cái gì, nhóm fan phía dưới cơ hồ lập tức hát theo cái đó. Mấy bài hát này đối với Lâm Tây mà nói, đều là rất nhiều năm cũng không thế nào quên, lại có thể dựa vào trí nhớ mà hát theo, thì ra có vài thứ, cho rằng đã quên, trí nhớ vẫn nhớ là được.

Lâm Tây luôn luôn theo mọi người vung mạnh gậy huỳnh quang, mọi người hát cô cũng hát, ngũ âm không được đầy đủ, gào khóc thảm thiết.

Lâm Tây ở bên cạnh kích động đến không chịu được, S. H. E đi xuống thay quần áo, thậm chí cô đưa tay kéo Giang Tục một phen: “Cùng nhau hát đi! Sao anh đến hừ cũng không hừ một tiếng vậy!”

Giang Tục lỗ mũi nhìn cô: “Hừ.”

“... Không phải là hừ này...”

Giang Tục khoanh hai tay, ngồi ở một bên, lạnh lùng liếc mắt nhìn cô, nhịn không được châm chọc nói: “Quả nhiên là “Nghe hát nhạc’, cũng không biết nghe ai hát.”

Giang Tục nói như vậy, Lâm Tây mới hiểu anh “Hừ” cái gì. Cô vung gậy huỳnh quang, ngượng ngập cười nói: “Nghe nhạc mà, đều là như vậy, tất cả mọi người đều sẽ hát theo.”

Tuy rằng giang Tục lên án Lâm Tây, Lâm Tây vẫn chẳng hề để ý, S. H. E một lần nữa lên sân khấu, cô lại và mọi người lại cùng kích động.

Khúc dạo đầu của bài hát vang lên, toàn hội trường đều sôi trào lên. Mọi người đứng lên vung gậy huỳnh quang theo tiết tấu, lâm tây tự nhiên không cam lòng bị bỏ lại.

“... Anh là điện, anh là ánh sáng, anh là thần thoại duy nhất...” Lâm Tây hát thật sự rất to, lắc mạnh đầu, Giang Tục đen mặt nhìn cô, cô vỗ vỗ mạnh bả vai Giang Tục.

“Anh cũng hát cùng đi!” Lâm Tây một bên vỗ một bên hát: “... you are my su­per star...”

Ánh mắt Giang Tục thanh lãnh ngẩng đầu, lấy ánh mắt nhìn xuống Lâm Tây.

Môi anh khẽ động, Lâm Tây nghe không rõ anh nói cái gì, nhưng nhìn hiểu được khẩu hình miệng của anh

Anh nói: “Em giẫm lên chân của tôi rồi.”

...

Lâm Tây dưới cảm xúc kích động, in lên mấy vết đen lên đôi giày trắng của Giang Tục, bị Giang Tục cho một ánh mắt như cây đao, mới thu liễm một chút, ngoan ngoãn ngồi xuống nghe hát.

Kỳ thực Lâm Minh Vũ mua vé có vị trí khá tốt rồi, nhưng Lâm Tây vẫn nhìn sân khấu không rõ lắm. Mấy vị trí xung quanh đều là fan hâm mộ, mang theo dụng cụ chuyên nghiệp chụp hình, nam sinh cao lớn cũng nhiều, khi kích động sẽ đứng lên hát theo, Lâm Tây dù đứng lên cũng bị che lại, huống chi bây giờ lại ngồi, trên cơ bản đều đang nhìn mông và lưng người khác.

Đêm nhạc sắp đi đến hồi kết, mọi người bắt đầu lắng lại, S. H. E trên sân khấu nói lời cảm ơn, Lâm Tây biết, lập tức sau đó là tiết mục biểu diễn cuối.

Toàn trường đều đứng lên, Lâm Tây cái gì cũng nhìn không thấy rồi. Cô cúi đầu, vô lực quơ quơ gậy huỳnh quang, một mặt dáng vẻ ủ rủ.

Giang Tục ngồi một bên không nhúc nhích, thấy Lâm Tây giống như bong bóng xì hơi, trầm mặc nhíu nhíu mày.

Sau một lúc lâu, anh đột nhiên đứng dậy, ngồi xổm xuống trước chỗ Lâm Tây, vỗ vỗ vai mình, nói với Lâm Tây: “Leo lên.”

Lâm Tây một mặt khiếp sợ nhìn Giang Tục, nói chuyện đều có chút cà lăm: “Anh muốn tôi ngồi lên vai anh?”

Giang Tục có chút không kiên nhẫn thúc giục: “Nhanh lên.”

“Đảng và nhân dân rất cảm kích anh!” Có cơ hội tốt như vậy, Lâm Tây tự nhiên sẽ không từ chối. Lâm Tây ngại giẫm lên chân Giang Tục, mà là dẫm lên ghế ngồi lên vai Giang Tục.

Một bàn tay Giang Tục nhanh chóng ôm chặt hai chân Lâm Tây, Lâm Tây quấn lấy cổ anh.

Giang Tục nhẹ thở dài một hơi, giọng điệu tràn ngập bất đắc dĩ: “Dáng người thấp bé đúng là phiền toái.”

“Hả?” Một giây trước Lâm Tây còn đang ngẩn ra, một giây sau, anh đứng lên, tầm nhìn của Lâm Tây nháy mắt trở nên mở rộng lên, trước mắt không còn vật cản nào.

Toàn hội trường biến thành một biển gậy huỳnh quang, gió nhẹ thổi qua, ánh sáng huỳnh quang như sóng biển nhẹ lướt qua.

Âm thanh bài hát nhẹ nhàng truyền ra từ dàn âm thanh, thanh thấu mà dễ nghe, toàn hội trường đều hợp xướng, Lâm Tây cũng nằm trong số đó.

“...

Gần chút nữa một chút, để anh dắt tay;

Lại dũng cảm một chút, em đi theo anh.

Anh còn chờ gì, thời gian đã không còn nhiều nữa.

Xuống lần nữa đi, đành phải chỉ làm bằng hữu.

...”

Tác giả có chuyện muốn nói: Đạo diễn Đồ: Nghe nhạc hoàn toàn không phải phong cách của cậu, Giang Tục, đến đây, kể chuyện xưa của cậu nghe nào.

Giang Tục:...

Đạo diễn Đồ: Đừng ngại mà (· ω ·)

Giang Tục: Cút!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.