Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên

Chương 13: Chương 13: Vụ án thứ 4: Hồng ô nha : Triệu hoán đồ




Mạc Phi rất sợ An Cách Nhĩ mang hắn đến bãi tha ma, nhưng lúc xe dừng lại, trước mặt là một trại an dưỡng xa hoa ở vùng núi phía đông nam thành phố S.

“Sức khỏe bà nội không tốt lắm, cho nên phải ở nơi không khí thoáng mát.” An Cách Nhĩ cởi dây an toàn, “Nơi này là địa phương có không khí sạch sẽ nhất ở thành phố S.”

Mạc Phi gật đầu, hỏi An Cách Nhĩ, “Tại sao lại mang tôi tới gặp bà?”

An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi liếc mắt một cái, nói, “Cuối tuần nào tôi cũng tới thăm bà, mặt khác, bà là một nữ sĩ sắc bén.”

“Sắc bén?” Mạc Phi có chút khó hiểu.

“Anh không phải lần trước hỏi tôi tại sao lại tin tưởng anh sao?” An Cách Nhĩ nói, “Hầu hết đều dựa vào cảm giác, là di truyền từ bà nội, bất quá bà còn sắc bén hơn tôi, cho nên tôi muốn bà gặp anh.”

Đang nói chuyện thì hai người cũng bước lên bậc thang.

Ở giữa trại an dưỡng có một giáo đường rất lớn, cảnh vật thanh tĩnh, bốn phía được cây xanh vây quanh, đối với người hằng năm sống trong rừng rậm mà nói, ở đây thật giống như thế ngoại đào nguyên.

Mạc Phi hít một hơi, cảm thấy nơi này thật sự không tồi, nếu có thể ở đây đến chết, cũng có thể xem là một chuyện tốt.

“Nơi này chỉ nhận người già trên bảy mươi tuổi.” An Cách Nhĩ nhìn thấu tâm tư của Mạc Phi, nói, “Anh ít nhất phải đợi thêm năm mươi năm nữa mới có thể vào đây.”

Mạc Phi có chút bất đắc dĩ thở dài, tâm nói tôi chỉ nghĩ thôi cũng không được sao a… Người này…

Sau đó, An Cách Nhĩ dẫn Mạc Phi vòng qua giáo đường, đi vào một cái sân ở phía sau càng thêm thanh tĩnh.

“Ở đây.” An Cách Nhĩ ngẩng đầu ý bảo Mạc Phi nhìn chiếc ghế đá dưới tàng cây bạch quả ở phía trước, chỉ thấy đó có một lão thái thái tóc bạc, đang ngồi lẳng lặng đọc sách. Mạc Phi cẩn thận đánh già bà nội của An Cách Nhĩ, không ngoài dự liệu là một quý bà mê người, thật sự rất dễ nhìn, điềm tĩnh thanh nhã, đang cúi đầu xem sách, mặc một kiện áo lông, có vẻ rất trẻ.

“Emma.” An Cách Nhĩ bước qua, ngồi xuống bên cạnh lão thái thái, “Bà đang đọc gì vậy?”

Bà nội An Cách Nhĩ ngẩng đầu lên, Mạc Phi lúc này mới để ý tới, khó trách lại một đầu bạc trắng, bà nội của An Cách Nhĩ giống như con lai, ngũ quan rõ ràng nhưng lại không cao, lúc trẻ hẳn là rất hấp dẫn, tất nhiên, bây giờ cũng rất đẹp.

“Cháu thoạt nhìn khí sắc không tồi.” Emma đưa tay sờ hai má An Cách Nhĩ, “Gặp được chuyện cao hứng gì sao?”

An Cách Nhĩ cười không nói, lấy quyển sách trên tay Emma nhìn nhìn, là một cuốn tiểu thuyết tiếng Anh đã cũ – (Tân nương tháng tư).

“Ân..” Emma ngẩng đầu, đánh giá Mạc Phi một chút, nói, “Cậu thật trẻ.”

“Cháu chào bà.” Mạc Phi không biết phải nói chuyện thế nào với người phụ nữ này, đành phải lễ phép gật gật đầu.

“Cậu tên là gì? Là bạn của An Cách Nhĩ sao?” Emma ngước mặt hỏi Mạc Phi.

“Ách, cháu tên là Mạc Phi.” Mạc Phi không biết trả lời thế nào, chính là gật gật đầu, “Ân, có thể xem là vậy.”

“Là trợ lý mới của cháu, hắn rất giỏi.” An Cách Nhĩ ở một bên giải thích với Emma.

Emma gật đầu, tay chỉ cửa giáo đường cách đó không xa, nói với Mạc Phi, “Mạc Phi, ở đó có bánh quy và trà sữa chúng tôi làm, đi lấy một phần cho mình với An Cách Nhĩ đi, được không?”

Mạc Phi quay lại nhìn nhìn, gật đầu nói, “Dạ được.” liền xoay người bước đi.

“Ân, hắn rất tốt.” Emma nói với An Cách Nhĩ, “Cháu quyết định lưu hắn lại làm trợ lý là một quyết định sáng suốt.”

An Cách Nhĩ gật đầu, “Cháu muốn xem ý kiến của bà, giống như mấy lần trước, nếu bà cảm thấy không tốt, cháu sẽ đổi.”

“Ân…” Emma nhẹ nhàng vươn ngón tay vuốt xiêm y, nói, “Lần này không giống.”

“Sao lại không giống?” An Cách Nhĩ khó hiểu nhìn Emma.

“Ân.. trên người Mạc Phi, có một khí tức không đồng dạng.” Emma sửa tóc cho An Cách Nhĩ, “Phi thường đặc biệt.”

An Cách Nhĩ sửng sốt trong chốc lát, “Khí tức? Ý là có mùi lạ?”

“Ha hả…”Emma nở nụ cười, “Đúng là có một loại khí tức, mỗi người đều có một khí tức riêng thuộc về mình, có người thơm có người thối, trên người của cháu có một mùi thơm ngào ngạt, mà trên người Mạc Phi lại có một mùi tươi mát, còn có hương vị nguy hiểm, bất quá…” Nói tới đây, Emma dừng lại, tựa hồ bắt đầu tự hỏi.

“Bất quá cái gì?” An Cách Nhĩ tò mò, thì thấy Mạc Phi mang theo trà sữa với bánh quy bước tới.

Emma tiến đến bên tay An Cách Nhĩ, nói nhỏ, “Trên người hắn có một nửa khí tức ác ma.” Nói xong, thân thủ nhéo nhéo cằm An Cách Nhĩ, “Cháu phải cẩn thận đề phòng nga, nói không chừng một ngày, hắn sẽ đem cháu tới một nơi xa lạ, nhưng cháu không biết đó là nơi nào.”

“Ở đâu cơ?” An Cách Nhĩ tò mò.

Lúc này, Mạc Phi chạy tới bên hai người, đem trà sữa đưa cho An Cách Nhĩ và Emma.

Lúc sau, Emma cùng Mạc Phi hàn huyên trong chốc lát, ba người trải qua một buổi chiều khoái hoạt, thẳng đến khi mặt trời khuất bóng, Mạc Phi với An Cách Nhĩ mới đứng dậy rời đi.

Dọc theo đường đi, An Cách Nhĩ tựa hồ rơi vào trầm tư.

“Đang suy nghĩ cái gì?” Mạc Phi khó hiểu hỏi.

“Ân, có một địa phương mà anh biết, nhưng tôi lại không, một nơi xa lạ?” An Cách Nhĩ vẫn thực để ý đến lời nói của bà nội.

“Hả?” Mạc Phi không hiểu gì cả, “Cái gì mà nơi xa lạ?”

An Cách Nhĩ sờ cằm không nói gì, nhưng vẫn có vẻ không giải đáp được.

Thời điểm hai người từ vùng ngoại thành trở về thành phố S, sắc trời đã tối, Mạc Phi hỏi An Cách Nhĩ, “Ăn cơm xong rồi về ha?”

“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, lúc này, hai người chạy ngang qua một ngôi trường ở phụ cận, trên vách tường bị phun sơn vẽ nghuệch ngoạc.

“A?” An Cách Nhĩ đột nhiên hô lên, “Dừng lại!”

Mạc Phi đạp thắng xe dừng lại. Vì đột ngột nên lực tác động lớn, làm cho An Cách Nhĩ nghiêng về phía trước, Mạc Phi một tay lái xe, thả phanh lại, một tay đỡ An Cách Nhĩ, tránh hắn bị thương.

An Cách Nhĩ cũng hoảng sợ, sau khi xe dừng lại, hắn xoay mặt nhìn Mạc Phi, “Anh có thể từ từ dừng lại mà.”

Mạc Phi nhấc mi, “Cậu nói chuyện dùng ngữ điệu trước sau như một, tôi làm sao biết cảm xúc của cậu lúc đó thế nào cho nên đành phải dừng ngay.”

An Cách Nhĩ tựa hồ có chút bất mãn, nhìn Mạc Phi liếc mắt một cái, trầm mặc thật lâu mới nói, “Tôi có thể dùng ngữ điệu khác nhau.”

Mạc Phi cười cười, “Được rồi, cậu thử nói một tiếng ‘dừng xe’ mà lúc đó muốn tôi dừng ngay lập tức xem.”

An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, “Dừng xe.”

Mạc Phi nghe thanh âm không nhanh không chậm kia xong nhịn cười, “Được rồi, đổi thành muốn tôi từ từ dừng xe.”

An Cách Nhĩ lại nghĩ, “Dừng xe.”

Mạc Phi buông tay, “Cậu nhìn đi, không khác gì hết!” Thấy An Cách Nhĩ tựa hồ còn muốn cãi cọ, Mạc Phi liền nhanh tay chặn đề tài, “Đúng rồi, tại sao lại muốn tôi đột nhiên dừng lại?”

“Nga.” An Cách Nhĩ nghĩ tới điều gì đó, thân thủ cởi dây an toàn, mở cửa xuống xe.

Mạc Phi thấy hắn chậm rãi bước lên bậc thang, bước đến trước một vách tường được vẽ graffiti, lẳng lặng đứng nhìn.

Mạc Phi cũng nhìn, chỉ thấy ở trên đó được vẽ cây thánh giá, bộ xương khô linh tinh, huyết hồng rất ghê tởm. Mạc Phi mở cửa xe, cũng bước tới, hỏi, “Graffiti này làm sao?”

“Ân.” An Cách Nhĩ cảm thấy hứng thú nói, “Đó cũng không phải tùy tiện vẽ, mà là một bức triệu hoán đồ phi thường chuyên nghiệp.”

“Triệu hoán đồ?” Mạc Phi hoài nghi, “Triệu hoán cái gì?”

“Triệu hoán linh hồn từ địa ngục.” An Cách Nhĩ chậm rãi nói, “Tôi đã đọc qua một số cuốn sách liên quan đến ma quỷ của phương Tây, ở trong đó có giới thiệu những bức triệu hoán đồ như vầy.”

“Sách ma pháp của phương Tây?” Mạc Phi càng buồn bực.

“Rất xa xưa trước kia có một thuật nguyên tự triệu hoán của Bắc Âu.” An Cách Nhĩ giải thích cho Mạc Phi, “Trong truyền thuyết khi con người rơi xuống địa ngục, trải qua cuộc sống thống khổ, đặc biệt có chút lòng oán giận, sẽ phải chịu khổ hình, cho nên đều muốn thoát khỏi đó. Mà thuật triệu hoán, chính là phương pháp thả hung quỷ tốt nhất.”

“Nhưng chỉ là truyền thuyết thôi mà?” Mạc Phi cảm thấy có chút mơ hồ.

“Ma pháp hay siêu nhiên, đều không phải hoàn toàn không tồn tại, nhân loại cũng không nhất định phải tiêu phí tâm tư để dùng khoa học chứng minh cái loại u linh này tồn tại hay không… Tôi chỉ biết là, đã có người viết sách, đem ý kiến này truyền ra ngoài, như vậy tất nhiên là đáng để tiếp thu.” An Cách Nhĩ nói xong, tay chỉ chỉ Graffiti vẽ huyết hồng dưới đáy, nói, “Đây là địa ngục huyết trì, truyền thuyết nói trong huyết trì có vô số trùng hút huyết, sẽ không ngừng gặm người bị rơi vào đó. Mà người sau khi chết bị trừng phạt lọt vào huyết trì, phần lớn đều là hung thủ giết người khi còn sống.”

“Ở bức tranh này có một con quỷ bước ra từ huyết trì, có phải hay không triệu hoán một kẻ cuồng sát?” Mạc Phi hỏi.

An Cách Nhĩ gật đầu, nói, “Ở bên ngoài hình vẽ có một ký hiệu, kỳ thật đó là chú văn, tôi vừa mới nhìn một chút, cơ hồ không sai một chữ.”

“Không sai một chữ?” Mạc Phi trong lòng vừa động, Graffiti nơi này phần lớn đều là các bức tranh, có khả năng vậy sao?

An Cách Nhĩ chỉ chỉ vết nước trên mặt đất còn có một đống tro tàn cùng xác chim sẻ, nói, “Những cái này đều dùng cho thuật triệu hoán… Ở trên sách ghi rất rõ ràng.”

“Có thể hay không có một học sinh nào đó đọc cùng một quyển sách với cậu?” Mạc Phi hỏi.

An Cách Nhĩ nghe xong, nhẹ nhàng lắc đầu, nói, “Trên sách dùng chữ Hy Lạp để viết, các bước thực nghiệm đều viết bằng chữ Do Thái… Tôi không nghĩ một học sinh bình thường có thể đọc được.”

“Vậy còn cậu?” Mạc Phi đột nhiên hỏi, “Cậu còn rất trẻ, tại sao lại biết nhiều như vậy?”

An Cách Nhĩ nhìn hắn, “Anh cũng vừa nhìn thấy cuộc sống bình thường của bà nội tôi… Tôi trước đây thường cùng bà vào giáo đường, một vị mục sư thông thái đã nói cho tôi biết.”

Mạc Phi nghe xong nhấc mi hỏi An Cách Nhĩ, “Người học sinh kia không phải mục sư thì chính là… pháp sư?”

An Cách Nhĩ còn thật sự gật đầu, “Rất có thể là vậy.”

Mạc Phi có chút vô lực cười, “An Cách Nhĩ, tôi chỉ nói giỡn thôi mà.”

An Cách Nhĩ khó hiểu nhìn hắn, “Nhưng ngữ điệu của anh không thay đổi, tôi còn nghĩ anh nói thật.” Nói xong, tay chỉ chỉ xe, “Lấy camera tới đây, chúng ta chụp hình mang về.”

Mạc Phi bất đắc dĩ, đành phải chạy vào xe lấy camera. Sau khi chụp xong mấy tấm hình, Mạc Phi khó hiểu hỏi An Cách Nhĩ, “Vậy hắn đến tột cùng triệu hoán cái gì?”

An Cách Nhĩ vuốt cằm, nói, “Tôi đoán không ra, bất quá, nơi này có chút đặc biệt.” Nói xong, hắn vươn tay chỉ chính giữa bức tranh, ở đó có một con quạ đậu trên vai ác ma, nhưng mà con quạ này, đỏ như máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.