Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên

Chương 6: Chương 6: Người chồng thô bạo




Xe chạy khoảng nửa giờ thì đến trung tâm phồn hoa của thành phố S, cách đó không xa là tòa nhà cao tầng. Trung tâm thành phố là nơi tập trung những tòa nhà bất động sản độc lập, phía sau là giang cảnh phồn hoa đô thị, có thể thấy những căn nhà ở đây tương đối đắt. Mạc Phi đem xe vào bãi đỗ, bảo vệ ngăn xe bọn họ lại, hỏi, “Đi đâu?”

“Tìm Hoàng Tĩnh ở tầng mười sáu.” Mạc Phi đáp lại.

“Nga… là bà xã Âu tiên sinh?” Bảo vệ hỏi.

Mạc Phi gật đầu, bổ sung, “Đúng vậy, cô ấy gọi chúng tôi tới, anh có thể gọi điện hỏi một chút, chúng tôi phải…”

“Không cần hỏi.” Bảo vệ cười khoát tay, nói, “Âu tiên sinh đã phân phó, thần kinh của vợ ông ấy rất nặng, bà tìm đến bất cứ ai cũng không được cho vào.”

Mạc Phi khẽ nhíu mày, “Đây không phải là hạn chế sự tự do sao? Chúng tôi tìm là Hoàng Tĩnh chứ không phải Âu Khải, dựa vào cái gì mà không cho chúng tôi vào?”

“Ha hả…” Bảo vệ cười nhún nhún vai, nói, “Vị anh em này, cậu đừng làm cho chúng tôi khó xử, chúng tôi cũng chỉ nghe lệnh thôi, ai bảo những thứ ở đây đều do Âu tiên sinh tài trợ làm gì?”

Mạc Phi nhìn nhìn An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ vẫn trước sau như một khuôn mặt không chút thay đổi, nhưng lại đang dùng ánh mắt quan sát bảo vệ, giống như đang suy nghĩ gì đó.

Mạc Phi đem xe lui ra ngoài, hỏi An Cách Nhĩ, “Làm sao bây giờ? Vẫn vào sao?”

An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi, “Còn có thể làm gì? Lại vào không được.”

“Muốn vào thì vẫn có cách.” Mạc Phi cười cười, “Cậu có muốn vào không?”

An Cách Nhĩ có chút giật mình nhìn Mạc Phi, cuối cùng gật gật đầu.

Mạc Phi đem xe đậu ở nơi khá xa, sau đó xuống xe, bởi vì ở đây là nơi tập trung buôn bán, cho nên trên đường có rất nhiều cửa tiệm, Mạc Phi bảo An Cách Nhĩ ngồi trong xe chờ, tự mình chạy đi một chuyến. Khi trở về, thấy Mạc Phi mua một cặp kính mắt, một bao công văn màu đen, còn có một hộp đồ chơi…

“Làm gì vậy?” An Cách Nhĩ nghiêng đầu nhìn thứ trong tay Mạc Phi.

Mạc Phi lên xe, đưa mắt kính cho An Cách Nhĩ, nói, “Đeo vào.”

An Cách Nhĩ cầm lấy kính mắt nhìn nhìn, là kính thường, không đúng, chính xác mà nói là một cặp kính mắt bằng nhựa, hắn đeo vào.

Mạc Phi mở hộp đồ chơi ra, An Cách Nhĩ nhìn nhìn, chỉ thấy bên trong là bộ đồ chơi bác sĩ, có ống nghe bệnh, ống chích vân vân, còn nhìn rất thật.

Mạc Phi đem mấy thứ không xài tới nhét vào trong túi, lấy ống nghe ra, An Cách Nhĩ xuống xe, tay cầm túi, trên cổ đeo ống nghe, phân nửa dây đã bị nhét vào trong túi áo khoác, chỉ có ống nghe trên cổ.

“Đi thôi.” Mạc Phi kéo An Cách Nhĩ tới tòa nhà lúc nãy, lần này bọn họ bước thẳng vào cửa chính, quả nhiên, tiếp tân trước đại sảnh đã ngăn bọn họ lại, “Hai người tìm ai? Phải đăng ký.”

Mạc Phi gật đầu, nói, “Tìm Âu tiên sinh tầng mười sáu, ông ấy hôm nay hẹn chúng tôi tới kiểm tra thân thể cho bà nhà.”

Tiếp tân sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu, nói, “Đăng ký ở đây.”

Mạc Phi cầm bút lên đăng ký, viết ở trên đó tên của Oss cùng Hạ Phàm còn tùy tiện để lại số điện thoại.

Tiếp tân cũng không để ý bản đăng ký nhiều, vì Mạc Phi thoạt nhìn rất tự nhiên, mà An Cách Nhĩ thì tựa hồ không yên lòng, đeo kính mắt còn có ống nghe bệnh, tư thái nhã nhặn vừa thấy là bác sĩ, tiếp tân là một cô gái, nhịn không được liếc mắt nhìn An Cách Nhĩ, trong lòng thầm khen, người này đẹp trai quá nha. Thu hồi sổ, tiếp tân cười cười với hai người, “Được rồi.”

Mạc Phi cùng An Cách Nhĩ đi vào thang máy, bấm lên tầng 16.

Cửa thang máy vừa đóng lại, An Cách Nhĩ liền tháo kính và ống nghe nhét vào túi, nhìn Mạc Phi, “Anh đúng là thông minh.”

Mạc Phi cười cười, cầm lấy cái túi của An Cách Nhĩ, “Chỉ là chút lòng thành.”

Thang máy đến tầng 16, cửa mở ra, toàn bộ tầng mười sáu cũng chỉ có một căn nhà, Mạc Phi và An Cách Nhĩ bước tới, ấn chuông cửa. Một lát sau hai người chợt nghe thấy thanh âm mở cửa rồi đóng lại. Trên cửa có vài cái khóa, chờ toàn bộ mở ra, cạch một tiếng… cửa được mở hờ một chút, có một nữ nhân nhìn ra ngoài hỏi, “Hai người là?”

Mạc Phi thấy người phụ nữ này chừng 30 tuổi, vẻ ngoài cũng khá xinh đẹp, đang mặc áo ngủ, liền hỏi, “Cô là Hoàng Tĩnh? Đây là An Cách Nhĩ, chúng tôi nhận được thư của cô nên mới tới đây.”

“Nga!” Trên mặt Hoàng Tĩnh lộ ra sợ hãi cùng vui mừng, “Hai người rốt cuộc cũng tới…” Vừa nói vừa mở cửa ra, mời hai người vào nhà, “Hai người có thể lên tới đây, quả thật rất lợi hại, mấy ngày nay, ngay cả giao đồ ăn cũng không cho vào.”

Mạc Phi cùng An Cách Nhĩ bước vào nhà, căn nhà rất có khí phái, đồ vật trang trí cũng rất lộng lẫy quý giá, trong nhà không có một hạt bụi, có thể thấy chủ nhân thường xuyên quét dọn.

“Có cần đổi giày không?” Mạc Phi nhẹ nhàng túm An Cách Nhĩ đang nhấc chân bước vào, hỏi Hoàng Tĩnh.

“Không cần.” Hoàng Tĩnh cười nói, “Hai người tốt nhất làm cho nhà dơ một chút, vậy thì lát nữa tôi mới có chuyện làm.”

Mạc Phi cùng An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn nhau, khẽ nhíu mày.

“Thứ cho tôi nói thẳng.” An Cách Nhĩ ngồi xuống ghế salon, nói với Hoàng Tĩnh, “Hành vi này của chồng cô đã thuộc loại giam cầm phi pháp, cô có thể báo nguy.”

“A…” Hoàng Tĩnh khó xử cười cười, nói, “Tôi cũng muốn… nhưng mà, cảnh sát bây giờ không để ý tới tôi, bọn họ đều xem tôi là bệnh thần kinh gây sự.”

Mạc Phi ngồi xuống ghế, Hoàng Tĩnh bưng trà cho hai người, nói, “Hạ đại sư nói cho tôi biết, An tiên sinh có thể giúp tôi.”

“Chậu kim ngư hoa kia, còn không?” An Cách Nhĩ hỏi.

“Còn, tôi đều để trong tủ lạnh.” Hoàng Tĩnh nói xong, đứng lên, vào nhà bếp mở tủ lạnh, lấy ra ba chậu kim ngư hoa, đặt trước mặt Mạc Phi và An Cách Nhĩ.

Xem vật thực cùng ảnh chụp có chút khác biệt, mặc dù đã đặt trong tủ lạnh bảo tồn, nhưng chậu hoa vẫn mang theo mùi hôi nhàn nhạt, vì để phòng ngừa hư thối, Hoàng Tĩnh đã chỉnh nhiệt độ xuống thấp nhất, trên kim ngư kết đọng một tầng sương đá, bên trong băng còn có chút tơ máu, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

An Cách Nhĩ vuốt cằm cẩn thận xem xét, gật đầu nói, “Xinh đẹp đến ngạc nhiên a.”

“Cậu nói thật hay nói đùa.” Hoàng Tĩnh bất đắc dĩ nói, “Tôi đều bị nó hù chết!”

Mạc Phi sau khi đưa An Cách Nhĩ tới đây, nhiệm vụ cũng hoàn thành, về phía vụ án hắn không quan tâm, thuần túy chính là tò mò. Đánh giá đồ trang trí trong nhà… Mạc Phi cảm thấy chủ nhân của căn nhà này rất có tiền, nhưng tình cảm vợ chồng khẳng định không tốt, bởi vì trong nhà sạch sẽ lại rất chính quy, không hề có tí ôn nhu nào.

Mạc Phi cúi đầu uống trà, An Cách Nhĩ hỏi Hoàng Tĩnh, “Cô nghĩ là do quỷ quậy phá?”

Hoàng Tĩnh gật gật đầu, thản nhiên nói, “Rõ ràng lúc còn sống, nó rất thích cây cỏ hoa lá… Hơn nữa nó cũng rất bướng bỉnh, thường xuyên phá hư thứ gì đó của tôi.”

An Cách Nhĩ nhìn chằm chằm chậu kim ngư hoa tỉ mỉ, lắc đầu, nói, “Đối với một đứa trẻ chỉ có mấy tuổi mà nói, nếu có năng lực thẩm mỹ như vầy, tuyệt đối tương lai sẽ càng thêm giỏi.”

“Ân?” Hoàng Tĩnh có chút khó hiểu nhìn An Cách Nhĩ.

“Cô tại sao lại không ly hôn?” An Cách Nhĩ hỏi, “Dựa theo tình huống của cô, sau khi ly hôn kinh tế nhất định không cần lo lắng, hơn nữa tình cảm cũng không còn mặn nồng, cô cũng còn trẻ, hoàn toàn có thể bắt đầu cuộc sống mới.”

“Hắn không chịu ly hôn với tôi.” Hoàng Tĩnh thấp giọng nói, “Tôi biết nhiều bí mật của hắn lắm… Hắn muốn bức tôi chết, làm cho tôi chết..”

Đang nói, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến thanh âm mở cửa, trên mặt Hoàng Tĩnh hiện lên vẻ hoảng loạn thấy rõ, hoặc chính xác mà nói là kinh hách quá độ.

Sau đó, chợt nghe “Rầm” một tiếng, cửa muốn bị đá văng, truyền đến thanh âm nam nhân hô lên hung ác, “Cô rốt cuộc muốn gì! Cô…”

Một nam nhân hùng hổ bước vào, nhưng sau khi tiến vào phòng khách liền thấy An Cách Nhĩ và Mạc Phi ngồi trên ghế salon, nam nhân kia ngây ngẩn cả người.

“Âu Khải… Anh sao lại về đây?” Hoàng Tĩnh nơm nớp lo sợ đứng lên, Mạc Phi cùng An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn nhau, Hoàng Tĩnh hiển nhiên rất e ngại nam nhân này. Trước mặt đích xác là Âu Khải, cùng với tấm hình báo chí đăng lên rất giống, có vẻ trẻ hơn cũng gầy hơn, thoạt nhìn thực nhã nhặn, nhưng nét giận dữ trên mặt rất rõ ràng.

“Bọn họ là ai?” Âu Khải hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Tĩnh, “Tôi không phải đã bảo không cho người ngoài lên đây sao, chỗ này làm ăn sao vậy, tôi muốn khiếu nại…” Nói tới đây, tầm mắt hắn dừng lại ở ba chậu kim ngư hoa, thật sâu nhíu mày quát, “Cô còn lấy mấy cái ghê tởm này ra làm gì? Đều ném hết đi!”

“Nhưng mà… có lẽ là Minh Minh để lại.” Hoàng Tĩnh đem ba chậu kim ngư hoa bỏ vào trong tủ lạnh, Mạc Phi có chút nhịn không được, lên tiếng, “Thái độ này của anh là sao? Không cần phải dùng thái độ này đối với vợ mình đi?”

“…” Sắc mặt Âu Khai khẽ đổi, nói, “Việc nhà tôi không cần người ngoài quản, các người là ai? Đều ra ngoài hết cho tôi, bằng không tôi báo cảnh sát!”

Mạc Phi tính tình nóng nảy, bất quá cho tới nay không thích khi dễ kẻ yếu, không vừa mắt nhất chính là nam nhân khi dễ nữ nhân, cau mày nhìn Âu Khải, “Ai cam đoan với chúng tôi là anh sẽ không đánh cô ấy? Anh nhìn dáng vẻ của anh đi, muốn ăn thịt người sao?!”

“Tôi…” Âu Khải dịu đi một chút, nhẫn nhịn, “Tôi tuy rằng rất sinh khí, nhưng tôi chưa từng đụng vào cô ấy dù chỉ một ngón tay, bây giờ, tôi có việc nhà phải xử lý, mặc kệ các người là ai, đều ra ngoài hết cho tôi, bằng không tôi gọi bảo vệ lên tống cổ hai người.”

Mạc Phi càng nhìn càng không vừa mắt, chính là muốn phát tác đột nhiên nghe tiếng Hoàng Tĩnh mở cửa phòng nói với Âu Khải, “Âu Khải, có chuyện gì thì vào phòng nói, hai vị tiên sinh kia là em mời tới xử lý chuyện của Minh Minh.”

“Cô lại đi mời ba cái người loạn thất bát tao này.” Âu Khải đi đến bên bàn nhấc điện thoại lên, “Alo? Công ty Vật Nghiệp sao? Kêu hai bảo vệ lên đây, có người xông vào nhà tôi!”

Mạc Phi hoắc mắt đứng lên, nhưng bị An Cách Nhĩ nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay, Mạc Phi nắm tay lại ngồi xuống, quay đầu nhìn An Cách Nhĩ. An Cách Nhĩ khoát tay với hắn, ý bảo — Quên đi.

Âu Khải để điện thoại xuống, nói với An Cách Nhĩ và Mạc Phi, “Đi nhanh đi, bằng không bảo vệ lên tới sẽ không khách khí.” Nói xong, xoay người bước vào phòng.

Mạc Phi muốn đánh người, An Cách Nhĩ đứng lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai hắn, nói, “Quên đi.”

“Quên đi dễ dàng vậy sao?” Mạc Phi mở to hai mắt, “Tiểu tử kia rất đáng giận!”

An Cách Nhĩ nhẹ nhàng thở dài, nói, “Hắn sẽ hối hận.” Nói xong, mang Mạc Phi rời khỏi căn nhà.

Bước tới cửa, Mạc Phi muốn bước ra, lại bị An Cách Nhĩ ngăn lại, mặc cho đại môn mở ra, hai người đi đến trước cửa thang máy, An Cách Nhĩ vẫn đang xuất thần, Mạc Phi hỏi, “Này, cậu làm sao vậy? Phát hiện cái gì sao?”

An Cách Nhĩ cũng không trả lời câu hỏi, nhưng lại cười nói, “Anh thật dễ dàng kích động, tính tính rất nóng nảy.”

Mạc Phi sửng sốt, bất đắc dĩ sờ sờ đầu, nói, “Ân.. tôi có một chút, bất quá mấy ngày nay tốt hơn nhiều, nếu là trước kia, tiểu tử đó đã sớm bị tôi đánh rồi.”

Đang nói chuyện, cửa thang máy mở ra, có mấy người bảo vệ mặc đồng phục ở bên trong, đối mặt với Mạc Phi cùng An Cách Nhĩ. Hai người bảo vệ liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy buồn bực, bởi vì hai người này không giống như lưu manh đến gây sự. Đang do dự, đột nhiên nghe tiếng thét chói tai của Hoàng Tĩnh từ trong nhà phát ra, “Cứu mạng a! Cứu mạng! A!”

Hai bảo vệ liếc mắt nhìn nhau, rất nhanh chạy vọt vào, Mạc Phi cũng buồn bực, bước tới cửa nhìn xung quanh.

An Cách Nhĩ một mình đứng trước cửa thang máy, nhìn bên trong trống trơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.