Tộc Long Huyết

Chương 3: Chương 3




Tốc độ phát triển và tính chất nghiêm trọng của sự việc vượt xa sức tưởng tượng của tất cả mọi người.

Sự biến dị đột ngột xảy ra này không hề dừng lại như mọi người đã hy vọng, trái lại càng lúc càng nghiêm trọng theo thời gian, ảnh hưởng của loại năng lượng đáng sợ kia từ từ lan rộng khắp toàn quốc, cuối cùng là toàn thế giới.

Chỉ trong vẻn vẹn bốn ngày, không một quốc gia nào trên hành tinh này may mắn thoát khỏi tai vạ ập đến. Chỉ trong vẻn vẹn bốn ngày, nền văn minh và trật tự xã hội mà loài người mất nghìn năm xây dựng đã sụp đổ, thành phố biến thành chiến trường của tội ác và chết chóc; cướp bóc, trộm giật và thương tổn đâu đâu cũng thấy khiến cho thành phố lớn mang tầm quốc tế trật tự và quy củ ngày trước trở thành vùng hoang sơ. Trước mặt loài người bị uy hiếp về an toàn tính mạng, trói buộc của pháp luật và đạo đức căn bản không còn bất cứ khả năng gò ép nào. Thức ăn nhanh chóng biến chất và sự điên cuồng tiến hóa ra khả năng tấn công của động thực vật trở thành kẻ địch lớn nhất của loài người. Chỉ trong vẻn vẹn bốn ngày, đã có hơn 6.000 người thiệt mạng trong các cuộc tấn công của động thực vật và bị nhiễm trùng do các cuộc tấn công đó tạo thành.

Quân đội đi khắp nơi tiêu diệt động vật lang thang có thể cắn chết loài người trong một đêm, trấn áp tội phạm cướp bóc, nhưng dưới tình hình ngày càng hỗn loạn, họ đang ngày càng bất lực.

Một tuần sau, tử vong quy mô lớn hơn do nạn đói tạo nên đã mở màn. Quân đội bắt đầu phân phát lương thực, nhưng cầu vượt xa cung, cách này chỉ có thể tạm thời xoa dịu tình hình, tử thần vẫn cướp đoạt những sinh mạng vô tội kia với tốc độ hàng ngàn hàng vạn người mỗi ngày, chưa kể theo thời gian dần trôi, đói khát, nhiễm trùng, thương tật, bệnh dịch… lại càng đẩy con người về phía vực sâu.

Khi xã hội văn minh tuần tự ngày xưa biến thành địa ngục trần gian, mỗi một cá nhân trong đó đều cảm nhận rõ rệt hoàn cảnh của mình, không còn ai ảo tưởng rằng đây chỉ là một cơn ác mộng, bởi vì nỗi đau trong mộng sẽ không chân thật đến thế.

***

Đường Đinh Chi đã làm việc liên tục suốt mười ngày, mỗi ngày nghỉ ngơi không quá ba tiếng. Thân là nhà khoa học của quân đội, anh đã nghĩ ra mọi biện pháp có thể để trấn áp bạo động, điều động lương thực, thực hiện các đối sách giảm bớt thương vong. Cũng như tất cả mọi người trên thế giới, anh hoàn toàn trở tay không kịp với thảm họa này, chỉ khác ở chỗ anh phải lo toan về sự sống chết của nhiều người hơn.

Al đang chuẩn bị cùng Thẩm Trường Trạch ra ngoài làm nhiệm vụ. Ở phía Nam thành phố phát hiện một ổ chuột biến dị, Al nhận trách nhiệm đi tiêu diệt. Trước khi đi, Al xoa gương mặt tái nhợt không có chút huyết sắc của Đường Đinh Chi: “Em có thể nghỉ ngơi một chút không, một chút thôi cũng được.”

Đường Đinh Chi tháo kính xuống, mệt mỏi bóp ấn đường: “Al, kỳ lạ lắm, đã nhiều ngày không nghỉ ngơi tốt vậy rồi, lẽ ra phản ứng não của em phải càng lúc càng chậm chạp mới đúng, nhưng giờ lại trái ngược, tuy cảm thấy rất mệt nhưng bộ não của em lại vận hành càng lúc càng nhanh, càng lúc càng rõ ràng.”

“Là em bị ảo giác thôi.” Al rút một con dao găm ra, cắm xuống bàn, chỉ vào bóng hình rọi trên mặt dao: “Em tự nhìn mình đi.”

Đường Đinh Chi nhìn con dao đó, ngẩn ra.

“Đinh Chi? Em không sao chứ?” Al nhíu mày nói: “Em cần phải đi nghỉ ngơi, ngay bây giờ, ngay lập tức, nếu không anh sẽ vác em về phòng trói lại.”

Đường Đinh Chi muốn rút con dao ra, ai ngờ dao đâm sâu quá nên không rút ra được, Al rút dao ra: “Em muốn làm gì?”

“Anh chọn đại chỗ nào đâm một cái đi.”

Al không hiểu mô tê gì.

“Nhanh lên, Al.”

Al lại đâm con dao xuống bàn.

Đường Đinh Chi kêu to: “Chính là chỗ này, đâm thêm lần nữa.”

Al nhịn không được bật cười: “Cưng à, nếu câu này em nói trên giường thì anh sẽ vui hơn đấy.”

Đường Đinh Chi đẩy đẩy hắn: “Al, đổi chỗ khác đâm cái nữa đi.”

Mặc dù không hiểu gì, Al vẫn rút dao ra, đâm liên tục mấy nhát xuống bàn, cuối cùng hắn thật sự không nhịn nổi nữa: “Rốt cuộc em muốn làm gì?”

Đường Đinh Chi ngẩng đầu lên, trong mắt lấp lóe tia hưng phấn, cảm giác cả gương mặt đều bừng sáng như thế chỉ xuất hiện khi nghiên cứu của anh có đột phá quan trọng, ví dụ như lần đầu tiên Al biến thành Long Huyết nhân bị anh rút máu: “Em có thể đoán được vị trí anh sẽ cắm dao thông qua động tác cổ tay của anh và quỹ đạo dao hạ xuống.”

“Cái gì?”

“Em biết việc này rất khó giải thích, tóm lại là, mấy hôm nay em phát hiện lực quan sát của mình đang tăng mạnh, chẳng hạn em liếc mắt một cái là biết độ dài và độ rộng chính xác của cánh cửa sổ này, chỉ cần nhìn vào tốc độ bước đi của anh, em có thể đoán chính xác anh cần mấy bước để đi được một trăm mét. Trước đây em tuyệt đối không có năng lực quan sát như vậy, nhưng mấy ngày qua em lại có, anh biết điều này có ý nghĩa gì không?”

Al nheo mắt: “Lẽ nào em… tiến hóa?”

Đường Đinh Chi đứng bật dậy, vội vã bước ra ngoài: “Em muốn đi tìm giáo sư Tùng, anh mau đi chấp hành nhiệm vụ đi, khi nào về sẽ nói cho anh nghe.”

Al kéo cánh tay Đường Đinh Chi, xoay người đè anh lên tường, gương mặt gần kề, nói bằng giọng dịu dàng nhưng không cho phép từ chối: “Khi anh về, anh muốn thấy em đã nghỉ ngơi, được chứ?”

Đường Đinh Chi gật đầu: “Được.”

Al hôn Đường Đinh Chi một cái, vỗ mông anh: “Được rồi, anh đi đây.”

“Al, anh nhớ phải cẩn thận.”

Al chớp mắt nhìn Đường Đinh Chi, quay đầu bước đi.

***

Thiện Minh vừa nhét lựu đạn vào áo khoác sát nách vừa nói: “Dù sao thì đây cũng chuẩn bị xong rồi, tốt nhất mày nên dẫn ba mày đi, nếu không thì dù phải bám đuôi chúng bây đây cũng phải đi.”

Thẩm Trường Trạch khoanh tay tựa lên bàn, bất đắc dĩ nói: “Không có gì thú vị đâu, một ổ chuột thôi.”

“Chính cái ổ chuột này mới thú vị đấy, đây chưa thấy chuột lớn hơn chó bao giờ đâu.”

“Ba à, không phải con không muốn dẫn ba đi, thân phận của ba rất đặc biệt, không tiện tham gia…”

“Nhảm! Nhí!” Thiện Minh đạp cái rầm lên mép bàn: “Bây giờ giết người trên đường cũng chẳng ai quản, mày dẫn một đội đi diệt chuột, có phải là hành động bí mật gì đâu, dựa vào cái gì không thể dẫn ba theo.”

Thẩm Trường Trạch muốn nói lại thôi.

Thiện Minh nói: “Nếu dám nói là lo lắng cho sự an toàn của ba mày, ba mày sẽ đánh mày một trận trước.”

Thẩm Trường Trạch nhíu mày: “Ba à, vi khuẩn và vi sinh vật biến dị không chỉ xuất hiện ở thực phẩm, mà còn ở vết thương nữa. Chuyến này ra ngoài, con có thể chắc chắn mọi người sẽ sống sót trở về, nhưng con không dám đảm bảo tất cả đều không bị thương gì cả. Một vị đại ca ở trung đoàn 108, thể chất cực kỳ tốt, năm đó bị mảnh đạn xuyên qua cổ vẫn sống được, thế nhưng hai ngày trước vì bị một con mèo biến dị cắn nát cánh tay, nhiễm trùng đến chết, dùng thuốc nào trên người anh ta cũng không cản nổi tốc độ nhiễm trùng. Ba có cần phải đi mạo hiểm không cần thiết như thế không?”

Thiện Minh cầm băng đạn lên, soát các rãnh đạn một lượt, rắc một tiếng lắp vào trong súng, nói: “Từ khi động đất đến nay đã mười ngày rồi, đây còn chưa bước ra khỏi cửa viện khoa học nhé, mày cảm thấy ba mày là người có thể an phận ngồi trong nhà sao? Hôm nay không cho đi thì hôm khác ba mày cũng tự đi, đây không thể núp trong nhà mãi, không đối mặt với thế giới hoàn toàn mới này cả đời được.”

Thẩm Trường Trạch quay đầu đi.

Thiện Minh xoa tóc con trai: “Được rồi, không phải ra phố một chuyến thôi sao, mày có cần làm đến mức đó không. Ba mày cũng đâu có ngu gặp cứng còn đâm đầu vào chứ, nếu thật vậy thì ba mày đã chết cả trăm lần rồi, gần đây cái kiểu cứ muốn đem ba đi giấu của mày phiền quá thể.”

“Ba, nếu đời này ba có thể có một lần, cho dù chỉ một lần, tỏ ra mềm yếu…” Thẩm Trường Trạch không nói tiếp được nữa, hắn cảm thấy suốt đời này mình cũng không thể nhìn thấy lúc Thiện Minh tỏ ra yếu đuối. Trong quá trình trưởng thành của hắn, trong tất cả nhận thức của hắn, ba hắn ngoại trừ cứng vẫn là cứng, nhưng chính người đàn ông cứng từ xương đến tận tim này là mạng sống của hắn.

Thiện Minh tặc lưỡi một tiếng: “Chậc chậc, không có ai cho mày bảo vệ thì lòng tự trọng đàn ông không được thỏa mãn đúng không? Biết mày là Long Huyết nhân thuần huyết lợi hại rồi, ba cũng tự hào lắm chứ. Mày đấy, vẫn còn bé lắm, thôi được rồi, thân là ba mày, đây không so đo với mày nữa, để ba tới dỗ nào.” Thiện Minh ném MP5 [1] lên bàn, thân thể thoáng cái đã áp sát lên người Thẩm Trường Trạch, ôm cổ hắn, liếm môi nói: “Con trai yêu quý dẫn ba ra ngoài chơi đi, chừng nào về ba sẽ hầu hạ mày thật tốt nhé?”

Thẩm Trường Trạch bật cười: “Mẹ nó ba đừng làm con sợ.”

Thiện Minh vỗ đầu hắn: “Rốt cuộc muốn sao đây.”

Thẩm Trường Trạch ôm eo Thiện Minh: “Ba định hầu hạ con thế nào?”

“Cho mày tha hồ làm.”

Bàn tay Thẩm Trường Trạch dời đến cặp mông vểnh săn chắc của Thiện Minh, mạnh tay vân vê: “Ba là người của con, vốn dĩ phải cho con tha hồ làm rồi, cái này không tính.”

“Đậu má, thằng này càng ngày càng lưu manh, học ba mày đấy à?”

“Đời này con chỉ ngủ với một mình ba, ngoài ba ra còn ai nữa?”

Thiện Minh nhếch miệng cười: “Học giỏi lắm, phải thưởng!”

Thẩm Trường Trạch chặn ngang bế Thiện Minh lên, bước nhanh đưa hắn tới trước sô pha, thoáng cái đã đè Thiện Minh xuống sô pha, Thẩm Trường Trạch khàn giọng nói: “Con là đàn ông 22 tuổi sung mãn, ba có thể thôi chọc con suốt ngày không?”

“Con mắt nào của mày thấy ba chọc mày suốt ngày thế? Nhưng mà đây cũng hiểu, hồi 22 tuổi ba mày cũng không có chỗ phát tiết tinh lực, nếu không phải trên chiến trường thì là với phụ nữ.”

Thẩm Trường Trạch hừ lạnh một tiếng: “Còn cần ba nói sao? Lúc ba 22, con 10 tuổi, ba có đức hạnh thế nào chẳng lẽ con không biết?”

Thiện Minh cười hề hề chạm vào môi Thẩm Trường Trạch: “Có phải mày bắt đầu ghi hận từ lúc đó không?”

“Tuy rằng lúc đó con còn chưa biết có thích ba hay không, nhưng con căm ghét bất cứ ai thu hút sự chú ý của ba, vốn dĩ ánh mắt ba đặt trên người con đã ít rồi, nếu có việc gì khiến ba hứng thú, vậy thì sẽ càng ít hơn, dù sao bắt đầu từ lúc đó, con đã muốn ánh mắt của ba chỉ nhìn mỗi mình con.”

Thiện Minh ôm cổ Thẩm Trường Trạch, hai mắt sáng ngời: “Mục đích của mày đã đạt được rồi.”

Thẩm Trường Trạch hôn mạnh lên môi Thiện Minh, tỉ mỉ thưởng thức mùi vị ấm áp quen thuộc trong miệng đối phương.



Hai người hôn nhau say đắm hồi lâu, hôn đến mức bên dưới bắt đầu có phản ứng, máy truyền tin bên hông Thẩm Trường Trạch reo tít tít hai tiếng, Thiện Minh vừa tiếp tục hôn sâu, vừa bấm mở máy truyền tin của Thẩm Trường Trạch, giọng của Al từ bên trong truyền ra: “Xuất phát, nội trong hai phút nữa ra ngay.”

Thiện Minh thở hổn hển nói qua khe hở của nụ hôn: “Người anh em, có muốn nghe live không?”

Al châm chọc: “Nếu hai phút đủ cho bất kỳ ai trong hai người bắn.”

Thiện Minh đẩy Thẩm Trường Trạch ra, cười mắng: “Vớ vẩn.”

Thẩm Trường Trạch kéo Thiện Minh khỏi sô pha, chỉnh lại quần áo cho hắn: “Đến đó rồi nghe lời con được không?”

Thiện Minh nhún vai: “Hiện giờ mày là thủ lĩnh, ba là tản binh, trên chiến trường tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của cấp trên.”

Thẩm Trường Trạch vớ súng của Thiện Minh, ném cho hắn: “Đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.