Tô Thiên Hạ

Chương 40: Chương 40




Sáng sớm hôm sau, Tô Nhan trong tiếng Ưng kêu rõ to tỉnh lại, nàng dụi mắt đứng dậy, phát hiện mẫu thân ngăn ở trước mặt mình, thân thể căng thẳng.

Lục thị nghe được âm thanh, cũng không quay đầu lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Ưng lại một lần nữa đứng trên thư án, hết sức nhu hòa nói với nữ nhi: “A Thù ngoan, đừng động.” Rõ ràng cửa sổ cũng đóng, nó vào bằng cách nào?

“A mẹ?” Giọng nói của Tô Nhan còn mang theo buồn ngủ, mềm mại, sau khi Bạch Ưng nghe được, cũng theo gọi một tiếng, có vẻ đặc biệt hưng phấn.

Lập tức Tô Nhan lên tinh thần, từ sau lưng mẫu thân lộ khuôn mặt nhỏ ra, mặt mày cong cong chào hỏi, “Tiểu Bạch, buổi sáng khỏe.”

“Két...” Bạch Ưng lệch nghiêng đầu, cũng trả lại nàng một tiếng, sau đó khom người cúi đầu, dùng miệng đem đóa tường Vi đặt ở trên bàn gẩy gẩy về hướng Tô Nhan, ánh mắt đen láy tràn đầy lấy lòng.

Lục thị có chút mộng, con Ưng kia đem theo hoa tới lấy lòng khuê nữ?

Mắt Tô Nhan sáng rực lên, cười híp mắt hỏi: “Đây là cho ta?”

“Két.” Bạch Ưng lại gật đầu một cái.

Tô Nhan đi tới bên án, cầm Tường Vi lên, để tới chóp mũi, hít một hơi thật sâu, mới cười nói: “Thơm quá, cám ơn Tiểu Bạch. “Quay đầu vui vẻ để cho người, “Thanh Vân, cầm cái bình sữ men xanh cao cổ đến.”

Lục thị một cái không để ý, khuê nữ của nàng liền chạy đến Bạch Ưng, còn dám đưa tay nhỏ sờ lông người ta. Trái tim nàng cũng mau nhảy ra ngoài, mấy bước chạy đến bên người nữ nhi, vừa định đánh nàng hai cái, trong ánh mắt sắc bén của chim Ưng, từ từ thả chở về.

“A Thù.” Lục thị cắn răng kêu nữ nhi một tiếng.

Tô Nhan biết mẫu thân lo lắng cái gì, nàng ôn nhu sờ sờ đầu Bạch Ưng, Lục thị chỉ thấy vừa rồi con chim còn hung ác nhìn mình lom lom, giờ lại đặc biệt khéo léo cọ cọ lòng bàn tay nữ nhi, nhìn ánh mắt của nó, hiển nhiên là hướng thụ.

“A mẹ, ngài xem, nó sẽ không làm thương tổn ta, ngài yên tâm.” Tô Nhan cũng không nói ra tại sao, nàng chỉ cảm thấy con bạch Ưng này rất thích nàng, lại sẽ không thương tổn nàng. Nàng thấy Bạch Ưng đối với mẫu thân đến gần hết sức bất an, sợ nó thương tổn mẫu thân, không lưỡng lự một tay ôm nó vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve lông của nó. Mới đầu Bạch Ưng có chút khó chịu giật giật thân thể, tiếp theo đổ vào trong lòng Tô Nhan, nó được vỗ về, ngay cả mắt cũng nhắm.

Trong lòng Lục thị run sợ nhìn khuê từ sờ lông, đến lớn mật ôm Bạch Ưng thân thiết, thân thể cứng ngắc ngồi ở một bên.

Tô Chu Thành đã sớm ở ngoài cửa cẩn thận quan sát nữ nhi và Bạch ưng động chạm lẫn nhau, hắn đồng ý nữ nhi nói, con Bạch Ưng kia rất cẩn thận với nữ nhi, ỷ lại trong lòng nữ nhi, thậm chí ngay cả mắt cũng nhắm lại.

Hắn vỗ vai trấn an thê tử, “Ta sẽ mau tố cáo với Thái tử, để cho hắn mang Ưng về.” Về phần nữ nhi có yêu thích, hắn đi tìm hai con chim Tước dễ bảo, cho nàng nuôi chơi.

Bởi vì lúc nào Bạch Ưng cũng đi theo Tô Nhan, để cho nàng một buổi sáng, rửa mặt, mặc quần áo trang điểm cũng phải tự mình làm, một khi có người đến gần, con Ưng kia liền xù lông.

Vào lúc này Lục thị còn có tâm cười nhạo nữ nhi: “Ai cho ngươi thích nó đâu, mọi việc sau này cũng tự mình làm đi.”

“A mẹ, ngài thay nữ nhi cáo lỗi với tổ mẫu, sợ là hôm nay ta không đến thỉnh an được.” bên người đi theo một con chim dữ như vậy, vẫn không nên dọa người rồi.

Lục thị cũng không yên lòng, đang khuyên nữ nhi, cẩn thận mỗi bước đi. Tối qua nàng không thể nào ngủ ngon, sáng sớm dậy lại lo lắng sợ hãi, không có khẩu vị gì, đến chính viện, tự nhiên sắc mặt không tốt.

Vương thị đặc biệt quan tâm con dâu nhỏ, thấy nàng như vậy, bận rộn để cho người ngồi xuống, lại ân cần hỏi: “A Tuệ, ngươi làm sao?”

Lục thị miễng cưỡng cười nói: “Đêm qua ngủ không được tốt, dậy sớm có chút nhức đầu.”

“vậy ngươi còn không nghỉ ngơi, gọi người đến nói cho ta một tiếng là được rồi.” Vương thị nói, “Đúng rồi, A Thù thế nào? Tối ngày hôm qua có hù đến nàng?”

Lục thị nói: “Nha đầu kia gan lớn, ngài đừng lo lắng.”

Đúng lúc Tô Dung mang người đi vào, sau khi ra mắt, ân cần hỏi: “Tứ thẩm, nghe nói trong nhà Thập muội bay vào một con Bạch Ưng? Nàng không sao chứ?”

Lục thị cười cười: “Thất nương không cần phải lo lắng, nàng không có sao.”

Mắt Tô Dung lộ vẻ tò mò: “Ưng màu trắng, ta còn chưa từng nghe thấy qua đâu, không biết dáng dấp như thế nào.”

Vương thị vội vàng hỏi theo một câu: “A Duyệt, ngươi nói cái gì? Ngày hôm qua dọa đến Thập nương, là con Bạch Ưng?”

“Vâng, đúng vậy.”

“Nó có bị thương tổn gì không?”

“Sẽ không có đi.” Tô Dung nhìn về phía Lục thị, “Hết thảy động vật màu trắng, đều là dị chủng trong trời đất, hóa thân của điềm lành, rất có linh tính, người nhà chúng ta đều có kiến thức, sẽ không dễ dàng đả thương nó.”

Vương thị hiển nhiên cũng biết Ưng màu trắng là ai nuôi, bà nhìn hướng con dâu út, thấy Lục thị lắc đầu quả quyết, mới yên tĩnh lại. Chắc Vương thị cảm thấy tối ngày hôm qua Tô Nhan bị giật mình, nên đuổi con dâu út về sớm một chút, “Ngươi đi xem A Thù một chút, nếu nàng không có sao, ngươi cũng trở về nghỉ ngơi, chở tốt lên rồi tới.”

Lục thị thuận thế đứng dậy, trong lòng nàng cũng nhớ nữ nhi, ở chỗ này thực sự là đứng ngồi không yên, còn không bằng đi nhìn chằm chằm trong phòng nữ nhi.

“Nương tử, lão phu nhân cũng không biết đêm qua Thập nương kinh sợ là chỉ Bạch Ưng, sao Thất nương lại biết rồi.” Nha hoàn thiếp thân Tố Tâm đỡ Lục thị, nhỏ giọng nói.

Lục thị cười nhẹ nhàng, đại tẩu cho người nằm vùng ở Tứ phòng, nàng dĩ nhiên biết. Chỉ là vợ chồng các nàng cũng không phải có chuyện không để ai biết, cũng không có lòng hại người, hơn nữa những người đó chẳng qua là những vú già, bình thường không tiếp xúc tới gần mình vf con gái, nàng chỉ coi như không biết, chẳng qua gọi nhũ mẫu của mình cho người nhìn một chút là được. Về phần Thất nương, nàng cũng xem thường cô cháu gái này, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà, nàng sợ là còn biết toàn bộ sớm hơn mẹ nàng ta đâu.

“Nói các ngươi nhìn chằm chằm mấy người kia, ngày mai tìm cái lỗi, đuổi đi.” Lục thị phân phó nói.

“Vâng.” Tô Tâm thấp giọng đáp một tiếng, có hơi chút chần chờ mở miệng: “Trong viện Thập nương...”

“A Thù nắm chắc tâm lý.” Lục thị có lòng rèn luyện nữ nhi, đã sớm đem chuyện trong viện của nàng cho nàng làm chủ, nàng cũng tin con gái của mình đã sớm biết người nào có dị tâm, chẳng qua là vẫn còn cầm chừng, không để ý tới.

Tô Nhan dùng qua điểm tâm, đang cầm một đĩa thịt tươi uy Bạch Ưng, một tay nàng chống cằm, sắc mặt có chút lười nhác. Con Bạch Ưng kia, nuốt vào một miếng thịt tươi, sẽ lại dùng đầu đi dụi dụi Tô Nhan, giống như đang làm nũng với nàng.

Thái tử đến sơm hơn so với Lục thị nghĩ, tối ngày hôm qua hắn đã biết bạch Ưng đứt dây xích chạy đi, lại không nghĩ rằng nó chạy đến trong phòng Tô Nhan đi, trong lòng sợ, hắn biết rõ, con Ưng này có nhiều hung dữ.

“Sư thúc yên tâm, cô gia lập tức sai người bắt nó trở lại, lập tức sử tử, quyết sẽ không để nó kinh đến sư muội.” Thái tử hướng về phía Tô Chu Thành bảo đảm.

“Xử tử thì không cần, Bạch ưng có nhiều linh tính, cũng không tổn thương đến tiểu nữ được.” Tô Chu Thành nghiêm mặt, thầm nghĩ: Ít cùng làm quen với khuê nữ của ta, nàng mới không phải là sư muội của ngươi đâu.

“Cô gia lập tức đi ngay.” Mặc dù Thái tử nghe được Tô Nhan không có sao, nhưng không thấy người, hắn tuyệt không yên tâm.

Cái gì, ngươi muốn đi? Vậy cũng không được, không cho ngươi có cơ hội gặp mặt khuê nữ. Tô Chu Thành vội vàng ngăn trở, “Điện hạ không cần tự thân đi, gọi Ưng bộc đảm nhiện hay không đảm nhiệm chức vụ là được.”

Cơ hội có thể quang minh chính đại gặp mặt người yêu như vậy, làm sao Thái tử lại buông tha cho. Người ta căn bản không có cùng Tô Chu Thành nói lần thứ hai, lưu lại một cái: “Sư thúc công vụ bề bộn, chuyện Bạch Ưng liền giao cho cô gia đi.” Sau đó liền vào bên trong điện. Hắn muốn đi thay quần áo, ăn mặc phải đẹp đẽ đi gặp người yêu.

Tô Chu Thành bị ném lại mặt thổi qua một đám mây đen, khi nhìn đến th mặc áo bào tay hẹp đỏ thẫm, thắt lưng đeo ngọc đái, một thân phong lưu phóng khaongs thì càng thêm âm trầm muốn sét đánh trời mưa. Hắn mặc lộng lẫy như vậy muốn làm cái gì? Khuê nữ của ta sẽ không coi trọng một nam nhân lại ăn mặc giống như con Khổng tước vậy.

“A, sư thúc còn có việc phân phó sao?” Thái tử phát hiện Tô Chu Thành vẫn còn ở thì rất là kinh ngạc hỏi.

Phân phó em gái ngươi. Đối mặt không có hải cảm với Thái tử, thật sự Tô Chu Thành không cười nổi, chỉ có thể đặc biệt nghiêm túc nói: “Thần cũng lo lắng cho tiểu nữ, đã thượng phong xin nghỉ, đi cùng điện hạ.” Ta không ngăn được ngươi, cũng muốn cùng ngươi trở về. Đòng thời oán niệm trong lòng, tại sao hắn lại làm Thái tử, muốn là người khác, nhất định sẽ đánh hắn.

Thái tử tới cửa, Tĩnh Quốc công phủ mở rộng cửa giữa nghênh giá. Vương thị khẩn cấp phái người, đi thư viện gọi về.

Vương thị là nữ quyến, nghênh tới cửa giữa là được. Thái tử đi cùng Tô Chu Thành, vào Tĩnh Quốc công phủ. Nhìn thấy Vương thị vội vượn tay đỡ, trên mặt mang cười: “Lão phu nhân mau mời đứng lên.” Chờ vào chính đường, ngồi trên chủ thượng, áy náy mười phần nói: “Đều là người làm trong cung cô gia sơ sót, cứ thế đến Thập nương tử hoảng sợ, cô gia mười phần đều không yên được, đặc biệt tới bồi tội.”

Thái tử tới bồi tội, Vương thị làm dám, vội vàng khoát tay: “Không dám nhận, không dám nhận.” Lại bày tỏ: “Thập nương nhà ta gan lớn, hết sức thích con Bạch Ưng kia, cũng không bị hoảng sợ.”

Hôm nay Thái tử tới chính là muốn đem con Bạch Ưng về xử tử, nghe Vương thị nói Tô Nhan hết sức thích Bạch Ưng, hắn lại chần chừ. Thập nương thích như vậy, nếu không liền đem Bạch Ưng cho nàng? Mang theo cái ý nghĩ này, hắn cần phải đích thân đi liếc mắt nhìn Tô Nhan.

Vương thị bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi người đi mời Tô Nhan tới đây. Dĩ nhiên Bạch Ưng cũng theo tới. Nó cũng thông minh, thấy được Ưng nô trong ngày thường quản nó, dứt khoát đứng trên tàng cây không xuống, đặc biết hướng ánh mắt ủy khuất về phía Tô Nhan, để cho Tô Nhan thật là đau lòng.

Thái tử vừa thấy Tô Nhan, miễn cưỡng yên tĩnh lại tâm tình kích động, giọng nói nhẹ nhàng phảng phất như gió xuân hóa mưa: “Sư muội, không bị hoảng sợ?”

Tô Chu Thành vừa thấy biểu tình của Thái tử, cũng biết hắn chỉ là con sói to, hận không thể lập tức ngăn trở nữ nhi, không thể cho sói thấy.

“Làm phiên điện hạ quan tâm, ta không có bị giật mình, Tiểu Bạch rất dễ thương.” Nhắc tới Bạch Ưng, mặt mày thiếu nữ cong cong, tâm tình rất tốt.

Quả nhiên rất thích, Thái tử cảm thấy thẩm mỹ của người yêu giống mình, đơn giản lại mở lại lòng.

“Điện hạ muốn dẫn Tiểu Bạch trở về sao?” Tô Nhan có chút không bỏ được, nàng rất thích con Bạch Ưng kia, nhưng là để ở nhà, A cha, a mẹ cũng se xlol, “Tiểu Bạch rất thông minh, Thái tử không phạt nó chứ?”

Thái tử bị cặp mắt kia nhìn thấy thế tâm cũng mềm, liên tục gật đầu: “Sư muội yên tâm, cô gia sẽ không phạt nó.”

Tô Nhan không thôi ngoắc ngoắc phía Bạch ưng, “Tiểu Bạch ngoan, trở về cùng điện hạ đi thôi.” Bạch Ưng cận kề Tô Nhan bày tỏ, người ta mới không muốn trở về đâu. Nó liền đứng trên tàng cây, cũng không xuống, nhìn ngươi làm sao dẫn được ta đi.

Thái tử không thể gặp người yêu cau mày, đặc biệt bày tỏ phong độ: “Nếu sư muội thích, cô gia liền đưa Tiểu Bạch cho sư muội đi.” Lại phất tay ngừng Tô Chu Thành phản đối: “Bất quá chỉ là súc sinh, đưa cho sư muội chơi. Sư thúc yên tâm, cô gia giữ Ưng nô lại, không cần phải lo lắng nó đả thương người.”

Tô Chu Thành:.........

Dù hắn có phải đối thế nào đi nữa cũng không có hiệu quả, tự giác là Thái tử điện hạ lấy lòng người yêu, khoái trá mang người hồi cung. Lưu lại người Tĩnh Quốc công phủ, hướng về phía Bạc Ưng rầu rĩ.

Thái tử trở lại Đông cung, bị Hoàng đế gọi qua.

“Thất lang, ngươi đem Tiểu Bạch đưa cho người rồi hả?” Hoàng đế mới nghe bạch Ưng xổng, còn chạy tới trong nhà sư đệ của hắn, vội vàng gọi Thái tử qua hỏi một chút. Nghe được Thái tử nói đem bạch Ưng đưa cho Tô Nhan, Hoàng đế tựa như có cảm giác. Tỉ mỉ tra xét sắc mặt nhi tử, thấy trong mắt hắn có mỉm cười, hiển nhiên rất vui, không thấy nửa phần không tốt.

Thái tử gật đầu một cái: “Tiểu Bạch thích Thập nương tử.”

“Thất lang thì sao?”

Lỗ tai Thái tử có chút đỏ, lắp bắp nói: “Thập nương rất đẹp.”

Thấy dáng vẻ này của nhi tử, làm sao Hoàng đế không biết. Chẳng qua nữ nhi của sư đệ năm nay bao nhiêu tuổi? 12 hay là 13, có phải có chút nhỏ hay không? Hơn nữa Thái tử phi tương lai sẽ là hoàng hậu, không thể so với Vương phi, thí sinh cần thận trọng. Nhưng nhi tử lớn như vậy, khó được thích một cô nương, làm cha cũng không đành lòng để cho hắn thất vọng. Huống chi nữa nhi của sư đệ, sư muội, cháu ngoại của lão sư, gia thế, dung mạo tài hoa thì không cần phải nói, xứng với Thái tử. Nhưng Thái tử phi không riêng phải có tài mạo gia thế, còn phải nhìn phẩm tính, hắn còn phải nhìn lâu một chút.

Thái tử không đợi được cha hắn trả lời, có chút thất vọng, Hoàng đế vỗ vỗ bả vai nhi tử, ý tứ sâu xa nói: “Thất lang, Thái tử phi chính là quốc mẫu sau này, thí sinh cần phải thận trọng, là cha còn phải nhìn một chút.” Khi cha không đành lòng nhìn nhi tử thất vọng, hắn còn tăng thêm một câu: “Cháu gái ngoại của Thái phó, nghĩ đến nhất định sẽ xuất chúng, mới có thể làm ta nhớ mãi không quên được.”

Thái tử có chút xấu hổ, phản bác theo bản năng: “Phụ hoàng, nhi thần không có.”

“Ha ha ha ha, là cha đây cùng từng qua thời tuổi trẻ.” Thật sự Hoàng đế chưa từng thấy qua dáng vẻ này của nhi tử, hết sức mới lạ. Tâm tình của hắn rất tốt wlu con trai ở lại cùng nhau ăn cơm, lại để cho nhi tử phụng bồi đi dạo vườn, hai cha con tán gẫu tiêu thực. Ngàn nhã một chút buổi trưa, đợi đến trời chiều rồi, vốn định giữ nhi tử lại ngủ, nhưng nghĩ đến ngày hôm qua đã đáp ứng Đức phi, muốn đi xem nàng, chỉ có thể tiếc nuối nhìn nhi tử trở về Đông cung.

Ở trên đường đi đến cung Đức phi, Hoàng đế bùi ngùi với thái giám thân cận: “Thời gian quả thực nhanh, Thất lang cũng trưởng thành, thức dậy cũng có người để nhớ. Đáng tiếc, nữ nhi của sư đệ còn nhỏ chút, nếu cùng Thất lang lớn không sai biệt lắm, trấm liền đồng ý.”

Thái giám tổng quản cung Thái Cực Cổ Hỉ vui vẻ a a đi thoe Hoàng đế, lão thấy tâm tình Hoàng đế tốt, cẩn thận góp lời: “Lão nô còn nhớ rõ, khi Điện hạ còn bé, thường chơi cùng Trường Ninh quận quân.”

Hoàng đế cười ha ha một tiếng, “Trường Ninh thường bị tiểu tử kia trêu khóc, tới tìm trâm tố cáo.” Nhắc tới Trường Ninh quận quân, Hoàng đế trầm mặc chốc lát: “Nha đầu Trường Ninh cũng lớn rồi, nên xuất giá rồi.”

Tâm Cổ Hỉ rét run, vội vã cúi đầu, không dám nhiều lời nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.