Tô Thiên Hạ

Chương 34: Chương 34




Lấy về trâm cài của mình, Tô Nhan đứng dậy cáo từ, không biết vì sao, nàng cảm thấy Thái tử thật kì lạ, sau này vẫn ít liên lạc.

Thái tử rất luyến tiếc, chỉ có thể âm thầm an ủi mình, còn nhiều thời gian. Hắn rất có phong độ đứng dậy, đưa Tô Nhan đến cửa nhã gian, “Sư muội đi thong thả.” Sau đó lại nhịn không được, đầy cõi lòng hỏi một cái: “Thật sự không cần ta đưa sư muội về?”

Tô Nhan kéo kéo khóe môi, đặc biệt kiên định từ chối: “Đã tạ điện hạ, thần nữ trở về là tốt rồi.”

Thái tử trơ mắt nhìn bóng dáng thướt tha của giai nhân trong lòng, từ từ đi xuống cầu thang, ra cửa tửu lâu, hắn chạy đến bên cửa sổ, tiếp tục nhìn si ngốc. Mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng Tô Nhan, mới cười khúc khích ngồi trên ghế Tô Nhan vừa mới ngồi, trân trọng đen cái chén Tô Nhan vừa cầm lâng lưu trong tay, cẩn thận nhìn hồi lâu, mới dùng cái hà bao cất cái chén.

Lý An ở một bên thấy thế ánh mắt cũng thẳng, nhưng cũng không dám nhiều lời, cho đến khi Thái tử muốn đem cái hà bao đựng chén bỏ vào trong ngực thì khóe miệng của hắn mới giựt giựt, cực kì cẩn thận nói: “Điện hạ, đó là cái chén trong điếm.” Chế tức thô ráp, một chút cũng không hợp thưởng thức của ngài, tại sao ngài lại muốn ;ấy nó.

Thái tử lạnh lùng cao quý liếc Lý An một cái: “Hiện tại là của ta.”

Nằm cái rãnh, nói giống con chim kia, Điện hạ ngài thế nào không hề có trở ngại trong lòng mà nói ra, Lý An thật muốn ngổn ngang trong gió.

“Lý An, ngươi nói có cần đem Tiểu trộm đưa cho sư muội không?” Thái tử ngồi rối rắm, bây gờ đưa đi, có thể lấy niềm vui của giai nhân, nhưng rất có thể ít đi cơ hội gặp mặt. Không đưa đi, thoạt nhìn rất thích con chim kia ... Vân vân, thích. Hừ, nhất định không thể đưa.

Lý An tài trí hiểu được, bộ mặt tươi cười tính toán hiến kế hiến kế, chỉ thấy chủ tử hắn mặt lạnh đứng lên, vung tay áo: “Hồi cung.”

Điện hạ của ta, ngai đây là sưng rồi sao? Lý An hoàn toàn sờ không được chính xác Thái tử điện hạ nhà hắn lại động kinh lên rốt cuộc nghĩ như thế nào.

Trở lại Đông cung, Thái tử cẩn thận lấy ra cái chen đêm về từ tửu lâu, bảo bối nhìn lại nhìn, mới phân phó Lý An, lấy cái hộp nhỏ làm từ gỗ Tử đàn để lên, đem đặt ở nơi mà mình có thể chăm chú nhìn được. Lý An đã chết lặng, cái hộp vừa rồi có thể mua được một xe chén như vậy. Nhưng không có biện pháp, ai bảo điện hạ nhà hắn thích đâu.

“Lý An.” Tiếng nói lạnh nhạt mang theo chút kiêu căng vang lên.

Lý An giật mình một cái, cái thắt lăng đã cong một nửa theo bản năng lại cong cong, mang theo chút sợ hãi lên tiếng: “Nô tài ở.”

Dáng điệu thiếu niên cao ngạo ngồi ngay ngắn, tư thái tôn quý mà ưu nhã, Thái tử nhìn ngu xuẩn như chưa từng xuất hiện qua: “Quan tẩy mã có mấy nữ nhi?”

“Ba, một đích hai thứ.” Lý An đã sớm đem người làm việc tại Đông cung và Chiêm Sự phủ, tổ tông tám đời cũng điều tra rõ ràng, để hỏi vẫn đề con cháu, đều là chuyện nhỏ rồi, “Thê tử Quan tẩy mã Lý thị xuất thân Kỳ Dương bá phủ, là muội muội cùng mẹ với Kỳ Dương bá. Thiếp có ba người, trong đó Từ thị là muội muội Từ chiêu viện. Trưởng nữ là thiếp Tống thị sở sinh, nhị nữ con vợ cả, tam nữ là thiếp Từ thị sở ra, cùng mẹ với người hầu Quan Hoằng Bác lúc trước.”

Lý An kiểm định lại thê tử nữ nhi lại một chút, còn cố ý tổng kết xuống: “Đều là người truyền lại, thê tử hung hãn, con trai trưởng ngu xuẩn, đích nữ kiêu căng. Nhưng tam nữ nhi ôn lương hiền thục, có chút tài danh.” Hắn không dám nói Quan Hoằng Bác, rõ ràng Thái tử điện hạ không muốn nghe thấy hắn ta.

Thái tử vuốt vuốt một thanh đao ngọc trên bàn, sắc mặt nàng theo chút lười nhác, hời hợt nói: “Ta cảm thấy tam nữ nhà Quan tẩy mã cùng Bình vương Thế tử rất xứng đôi.”

Lý An vốn nghĩ màn diễn xuất của cô nương kia vào mắt Thái tử đâu, không nghĩ tới ... Hắn thấp người đáp một tiếng, “Dạ.” Tự nhiên biết bây giờ nên làm gì.

“Phụ hoàng đâu? Tâm tình hôm nay tốt không?” hôm nay trước khi Thái tử xuất cung, cố ý đi hái mấy đóa hoa sen cắm bình, đưa đi cho cha hắn rồi. Bởi vì gần đây cha của hắn luôn âm chuyển nhiều mây, thình thoảng còn đánh chút sấm.

Lý An vội vàng cười nói: “Điện hạ hiếu thuận như vậy, tân tình tình của Thánh nhân rất tốt.” Nhìn xem hôm nay Thánh nhân ban thưởng một chút, vậy thì suy tính đến mọi phương diện, thậm chí Thánh nhân còn cố ý phân phó người làm cho Thái tử mấy bộ đồ mới, mặc hôm Đoan ngọ.

Thái tử như có điều suy nghĩ, hắn tăng gấp đôi bản tấu chương mình tính toán trình cho cha hắn, phân phó người đem chậu than tới đây, đem bản tấu chương ném vào trong chậu than đốt. bất quá trong lòng có chút tiếc nuối, tâm tình cha hắn tốt, vậy liền không thế dùng, rất đáng tiếc.

“Điện hạ ...” Lý An biết bản tấu chương kia viết cái gì, đó không phải là đề cử tam Phò mã sao? Tâm tình Thánh nhân tốt, Thái tử sở cầu khẳng định được. Đó là thân tỷ phu của Thái tử, hắn tốt lắm, đối với Điện hạ không phải rất có lợi sao.

Thái tử lười biếng quét mắt nhìn hắn một cái, Lý An chợt cảm thấy trên người chợt lạnh, mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống, vội vàng quỳ xuống đất cùi đầu, ngay cả lời cầu xin tha thứ cũng không dám nói.

Qua chừng hai khắc chuống, mới nghe phía trên nói: “Đi nhân phạt.”

Ngắn ngủi ba chữ, để cho Lý An giống như được đặc xá, liền lăn một vòng, thối lui ra ngoài điện, sau đó đi lĩnh phạt. Hắn rất nhẫn tâm, để cho người ta đánh mình 50 hèo, trên người cũng đổ máu, mới được người mang đi, lần nữa quỳ trước mặt Điện hạ.

Lần này cũng không có đợi bao lâu, một thái giám khác tên Lý Bình đi ra, nói khẽ với Lý An: “Điện hạ để cho ngươi trở về dưỡng thương.”

Lý An tạ ân, lúc này mới lau trán một cái, cuối cùng giữ được cái mạng nhỏ. Hắn ngây ngô bên người Điện hạ đã lâu, có chút đắc ý nên quên, sau này vạn không thể như vậy được.

Thái tử ở đây mỗi ngày hướng về cái chén cười khúc khích, th một chút cũng không biết, nàng đang vì đến Đoan ngọ mà vui vẻ.

Hôm đó, chính là ngày hội Đoan ngọ, sáng sớm nàng vui rạo rực đứng dậy sửa soạn trang điểm, lại được mẫu thân đeo cái dây lưng ngũ sắc, trên người mang theo tùi hương thêu ngũ độc, cùng một nhà lớn nhỏ ra cửa, đi sông Hưng Khánh xem cuộc thi thuyền trên sông.

Đoan Ngọ đua thuyền trên sông Hưng Khánh, là chuyện náo nhiệt nhất trong năm, không chỉ Hoàng đế sẽ đến, thậm chí người cả Đế đô, phấn lớn cũng sẽ tụ tập ở đây. Cho dù sông Hưng Khánh lớn hơn nữa, cũng bị người vây nước chảy không lọt.

Ngày Đoan ngọ đó, tâm tình Hoàng đế rất tốt, đối với ba thuyền đứng đầu ban thưởng rất nhiều. Thậm chỉ cón tiếp kiến ba người đứng đầu tại chỗ. Lần này Tĩnh Quốc công phủ, vừa lúc thứ ba, hai ca ca của Tô Nhan cũng có phần gặp mặt vua.

Quan hệ cá nhân của Hoàng đế và Tô Chu Thành rất tốt, đối với hai đứa con trai của bạn cũng càng thêm tán thưởng, nếu không phải Tô Chính Tuân đã định hôn, lão bà lại là cháu gái Đại trưởng công chúa, không chuẩn ca ca Tô Nhan lại cưới cái công chúa trở về.

Đối với việc này Hoàng đế rất tiếc nuối, liên tiếp bày tỏ, đặc biệt muốn kết thân với nhà Tô Chu Thành, Tô Nhan cảm thấy một khắc kia tâm tình của cha nàng nhất định hỏng mất.

Hết lần này đến lần khác còn có người phá rối, Bình vương đặc biệt không có ý tốt đề nghị: “Ta xem Nhị công tử nhà Tứ lang không tồi, đáng tiếc đích nữ nhà ta đã gả, nếu không nhất đinh phải cùng Tứ lang kết thành thông gia.”

Awnhs mắt Hoàng đế ở trên cũng phát sáng, mới vừa rồi nhìn chằm chằm trưởng tử, bây giờ nhìn con thứ cũng rất được chứ. Hắn còn có hai nữ nhi đang đợi gả, còn không hứa cho người ta đâu. Hoàng đế vừa muốn mở miệng, liền nghe được tiếng ho nhẹ ở bên cạnh. Nghiêng đầu vừa nhìn, thấy lão sư Lục thái phó của hắn cười đến đặc biệt Tiên Phong Đạo Cốt, Hoàng đế theo bản năng khẽ run rẩy, đem lời muốn nói nuốt trở về.

Lục thái phó lại nhìn Bình vương một cái, Bình vương lập tức thẳng lưng, bản mặt nghiêm túc, trong lòng lệ chảy ròng, hắn là người sắp làm gia gia, một chút cũng không muốn bị lão sư phạt. Khó trách lấy nhi tử nhiệt tình phóng đãng, thấy nữ nhi của Tô Chu Thành, ngay cả nói cũng không dám nhiều lời, đều là người bị Lục gia giáo dục thành bóng ma trong lòng rồi.

Bình vương nghĩ đến ái tử, cũng là một thanh niên mười tám, còn không có cưới được vợ. Mấy ngày trước bị dọa đến đáng thương, vẫn còn đang đóng cửa suy nghĩ, cũng đáng thương. Thôi thôi thôi, đứa bé kia một lần thích, làm cha thế nào cũng thành toàn cho hắn. Tuy nói nữ nhi Quan tẩy mã kém một chút, nhưng hai ngày trước gặp mặt, cảm thấy người cũng không tệ lắm, dáng dấp không tồi, nữ nhi cũng không tồi.

Về phần những lời đồn đãi kia, hừ, làm như không nghe vậy. Con trai của ông cũng không bị truyền đi hoàn toàn thay đổi sao, nhưng con trai ông rất ngoan, còn bị người nói hư như vậy. Có thể thấy được lời đồn đãi là không thể tin được.

“Hoàng huynh, hôm nay cao hứng, thần đệ cầu ngài một việc.” Bình vương quyết định chủ ý, chà xát tay mở miệng.

Hoàng đế cảm thấy có hứng thú hỏi: “Chuyện gì?”

“Cái kia, đệ đệ liền có một đứa con trai, cũng 18 rồi còn chưa có cưới vợ, người xem ...” Bình vương có chút nịnh hót nhìn Hoàng đế.

Trong lòng Hoàng đế vẽ cái vòng, nghĩ đến lời Bình vương vừa nói, thiếu chút nữa nhảy dựng lên bóp chết tên đệ đệ này. Nằm cái rãnh ấy, con trai của ngươi như vậy, khuê nữ tốt khắp đế đô đều không muốn gả, còn dám đánh chủ ý nữ nhi Tô Chu Thành, không có nhìn ánh mắt Lão sư cũng đã nheo lại sao. Khốn khiếp, ngươi muốn chết cũng không cần lôi kéo trẫm.

Bình vương cảm thấy ánh mắt hoàng huynh trừng lớn như chuông đồng, giọng cũng mang chút âm trầm, “Đệ đệ coi trọng quý nữ nhà nào rồi?” Mẹ kiếp, nếu ngươi dám nói là khuê nữ của Tô Chu Thành, hôm nay lão tử sẽ bóp chết ngươi.

Tay Lục thái phó vê chòm râu, ha ha cười tỷ muội, cười đến nỗi Bình vương khẽ run rẩy, vọi vàng nói: “Nữ nhi Quan tẩy mã thanh tú xuất sắc, thần đệ đã thương nghị tốt với Quan tẩy mã, muốn hỏi nữ nhi kia làm vợ, muốn mời hoàng huynh tứ hôn, thêm gấm trên hoa.”

Lúc này Hoàng đế mới phát giác để trái tim xuống, ha ha cười một tiếng: “Rất tốt, trẫm đồng ý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.