Tm Cả Nhà Ngươi Đều Là Thụ

Chương 13: Chương 13: Gặp cha mẹ (năm)




Gia đình Tô Bắc Bắc cũng đã có 70, 80 niên đại, cho nên đèn đóm cầu thang cũng có chút vấn đề, hơn nữa nhà Tô Bắc Bắc nhà ở lầu 6, dọc theo đường đi vì đường tối nên hai vị tiểu công đã ăn bớt bầu không khí. Hai người duỗi cánh tay gắt gao nắm tay tiểu thụ đang sợ hãi bên người, trong lòng âm thầm vụng trộm vui mừng.

Tô Bắc Bắc mới trước đây từng có một buổi tối một mình ở nhà, trải qua một tối mất điện, tiểu Vẫn cũng rất sợ tối, mỗi buổi tối lên lầu trên cơ bản chính là cúi đầu nắm chặt thời gian dùng tốc độ nhanh nhất chạy. Bất quá lần này bên người có một người nam nhân có thể dựa vào, cảm giác thật khác, hắn không khỏi cảm thán: hắn trời sinh làm thụ a!.

Ở thời trung học Tô Bắc Bắc, Vương Thạch cùng hai nữ sinh vào nhà ma chơi. Vương Thạch cùng một nữ sinh đi vào trước, lúc Vương Thạch ra kiêu ngạo ôm nữ sinh đi ra, về sau nữ sinh kia trở thành bạn gái Vương Thạch. Đến phiên Tô Bắc Bắc vào, Tô Bắc Bắc gắt gao nấm lấy tay nữ sinh kia, không buông ra, tiếng thét chói tai so với kia nữ sinh còn vang hơn. Thế là nữ sinh kia dùng phương pháp mẫu tính an ủi Tô Bắc Bắc, cũng từ đó về sau đem Tô Bắc Bắc làm thụ, sau đó còn coi Tô Bắc Bắc là trai khuê mật.

Trong hành lang tối, chỉ có tiếng bốn người thở dốc cùng tiếng bước chân lộc cộc lên lầu, có vẻ thập phần yên tĩnh.

Ở đáy lòng Tô Bắc Bắc dày vò, lầu sáu cuối cùng đã tới, nhìn ánh sáng từ trong phòng xuất hiện, tuy chói mắt, nhưng cũng làm cho người ta an tâm nhiều.

“Đến đến đến, mau vào đi!” Đứng ở cửa chính là Tô Thụy Tường, cầm dép đi trong nhà đứng ở cạnh cửa nghênh đón đoàn người.

Tần Nam nhìn thấy Tô Thụy Tường, lúc này không chút do dự hô tiếng”Ba ba hảo!” Bước vào phòng.

Tô Thụy Tường hơi hơi sửng sốt, thần tình cũng nhanh chóng tươi cười ra tiếng.

Phòng ở không lớn, lại sạch sẽ thập phần gọn gàng, đó có thể thấy được chủ nhân nhà này có suy nghĩ tinh tế. Tiến vào trong nhà, Tần Nam mới nhìn gặp ba ba của Tô Bắc Bắc, ân, phải nói là kế phụ, thật đúng là không biết nên xưng hô thế nào, Tần Nam cũng cười kêu một tiếng, “Bá phụ hảo!”

Nam nhân ngồi ở sofa, hướng về phía hắn cười cười, đứng dậy bắt tay thân mật rồi cùng hắn hàn huyên lên.

Tô Bắc Bắc ở phía sau xem đám người như vậy, vội vàng một người tiếp một người đổi giày vào cửa.

Có lẽ do bên ngoài rất ồn, từ trong phòng đi ra một nữ sinh cao gầy, mặt mày mơ hồ tương đối giống Tô Bắc Bắc, rất là thanh tú. Mái tóc xoăn chấm vai, trên thân mặc một chiếc áo T sơ mi rộng thùng thình, che khuất phần mông(mốt giấu quần thời nay), tựa hồ là mới rời giường, còn buồn ngủ nhu nhu mắt, “Ai nha, là ai a! Ồn đến khiến người ta không ngủ được!”

Đây là muội muội Tô Bắc Bắc – Tô Tây, khi nàng nói xong câu đó, mở mắt ra nhìn quét qua mọi người trong phòng khách, nàng cùng tiểu đồng bọn của nàng sợ ngây người!

Làm một hủ nữ, nhìn nhiều tên dễ nhìn như vậy, còn đều là gay, sao có thể không sợ ngây người? Nàng đã nói đại ca đang kết thân với một người ân cần dẹp trai, đối người xa lạ mặt than, rõ ràng chính là băng sơn lạnh lùng công, nhị ca các loại nhị thiếu gia các loại Tiểu Bạch, thường thường còn ngạo kiều, căn bản là là thiên nhiên Tiểu Bạch cộng thêm tạc mao thụ, đúng là biện luận xác đáng. Trực giác của hủ nữ rất chuẩn, đại ca tìm về một tiểu nhược thụ trắng trắng nộn nộn, nhìn nhìn lại vị nhị ca đem về, vừa thấy là biết ôn nhu phúc hắc công a, quả thực là tuyệt phối.

Lí Thanh Hà nhìn Tô Tây đang nhìn chằm chằm bốn người ngẩn người, đi qua nói: “Tây Tây, con xem xem, trong nhà có khách cũng không thay quần áo.”

Tô Tây phục hồi lại tinh thần: “Nào có a, mẹ, dù sao sáu nam nhân này đối nữ nhân cũng không cảm thấy hứng thú! ’’ nói xong cười hì hì tính toán chụp hình chia sẻ cho bạn bè.

Sáu người trong phòng nghe Tô Tây nói, chỉ cảm thấy thiên lôi cuồn cuộn.

Lúc ăn cơm, tám người ngồi xung quanh bàn tròn, không thể không nói tài nấu ăn của mẹ Tô Bắc Bắc rất được, một bàn lớn nhỏ đồ ăn nhưng không khí vẫn có chút ngượng ngùng. Nếu đã là người một nhà, ở trên bàn cơm cũng không có gì cần khách khí, mọi người thay nhau tự giới thiệu thân phận, lại thân như một nhà.

Tần Nam nâng chén kính rượu.

Hắn đối với Lí Thanh Hà nói: “Mẹ, ta về sau nhất định sẽ đối Bối Bối tốt, mẹ cứ yên tâm đem Bối Bối giao cho con đi.” Nói xong liền uống một hơi cạn sạch.

Lí Thanh Hà nhìn hắn, ánh mắt phức tạp: “Ai, ta đời này toàn gặp được nam nhân thích nam nhân, ta thật cũng không cái gọi là, cũng không có cái gì phản đối, chỉ hy vọng các ngươi về sau có thể hảo hảo là được.” Nói xong cũng bưng chén rượu lên nhấp một ít ý bảo.

Tần Nam cười, lại chuyển hướng Tô Thụy Tường cùng chu hồng sinh: “Ba, bá phụ, hai người con đây cũng không nhiều lời, trước làm vi kính!” Nói xong lại uống một hơi cạn sạch.

Đối diện hai người, cũng không có nhăn nhó cái gì, Tô Thụy Tường đứng lên nói: “Chúng ta đều là một loại người, ta cũng so với những người đang ngồi hay bất luận kẻ nào cũng đều hiểu được, cùng người nam nhân mình thích đến cùng nhau có bao nhiêu khó khăn, bất quá chúng ta đều làm được, ta tin tưởng các ngươi cũng có thể bạch đầu giai lão.” Nói xong hai người ăn ý nâng chén uống sạch.

Sau đó, Tần Nam lại một lần đối với những người còn lại theo thứ tự kính rượu, mọi người đều sảng khoái đáp lễ.

Thẳng đến cuối cùng, chỉ còn lại có Tô Bắc Bắc, Tần Nam một phen đem Tô Bắc Bắc kéo đứng lên, đột nhiên hôn xuống. Tô Bắc Bắc không biết xử trí thế nào, đối mặt nhiều người nhìn như vậy, hắn vẫn rất thẹn thùng. Hai đôi còn lại cũng làm thế, chỉ còn lại Lí Thanh Hà cùng Tô Tây. Lí Thanh Hà vội vã bịt mắt lại, người đã già, tổng cũng thẹn thùng a. Mà một Tô Tây thì, kích động chạy nhảy, đem một màn khó gặp chụp lại, hình ảnh ba nam nhân cùng nhau hôn, không có tính ngăn cách, chính là tình yêu mà thôi.

Sau khi ăn xong, Tô Thụy Tường kêu Tô Bắc Bắc cùng Tần Nam vào phòng riêng, Tần Nam đầu tiên có chút nghi hoặc, nhìn Tô Bắc Bắc một bộ hiểu rõ, cũng đi vào theo.

Quả nhiên không ngoài Tô Bắc Bắc sở liệu, Tô Thụy Tường kiên nhẫn đối hai người bọn họ nói về kinh nghiệm đã biết vài thập niên tới OOXX, Tô Bắc Bắc nghe được mặt đỏ tai hồng, Tần Nam hưng trí bừng bừng theo sát Tô Thụy Tường trao đổi kinh nghiệm. Hai người nói chuyện với nhau thật vui.

Sau đó Tô Thụy Tường nhìn về phía hai người: “Nếu không ngoài ta sở liệu, Bắc Bắc là thụ đi.”

Tần Nam đắc ý gật gật đầu, Tô Bắc Bắc mặt đỏ một mảnh, tạc mao: “Tần Nam nói chuyện chú ý chút cho tôi, anh mới là thụ! Cả nhà anh đều là thụ..... Ngô... Ngô” Tần Nam hợp thời lấp lại miệng tiểu hài tử tạc mao, về cách thức, các ngươi đều biết.

Sau này Tô Bắc Bắc cẩn thận nghĩ nghĩ về vấn đề này, nếu cả nhà Tần Nam đều là thụ, vậy Tần Nam cùng Tần Vân sẽ là “Tần” thụ. Mắng mắng tiểu công nhà mình có thể, nhưng tổng không thể đem bạn tốt Tần Vân mắng theo. Bất quá, lão công hắn là”Tần” thú, cũng không phải chuyện quang vinh gì, cho nên về chuyện này, còn phải hảo hảo cân nhắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.