Tình Yêu Bay Lượn

Chương 9: Chương 9




Nhứ Tiệp bước vào phòng học, khiến các bạn học trong lớp vốn ồn ào an tĩnh lại, mỗi người giương mắt mà nhìn cô cười khanh khách với bọn họ, dịu dàng chào buổi sáng. . . . . .

"A! Nhứ Tiệp trở lại!" Một bạn học trai tỉnh lại, không thể tin được dụi mắt.

"Mọi người chào buổi sáng nè!" Nhứ Tiệp cười cùng mọi người chào hỏi.

Cách biệt một tháng, thật làm cho người ta nhớ nhung ——

"A, Nhứ Tiệp. . . . . ." Mấy bạn học nữ vây quanh ôm lấy cô. "Chúng mình đều sắp bị cậu hù chết! Cậu tốt chứ? Có bị thương không?"

"Mình xem một chút, Mình xem một chút, —— nguy hiểm thật tóc của cậu không bị cắt quá nhiều, đại hạnh trong bất hạnh (trong cái rủi có cái may)!" Một người bạn học nữ trong đó sờ tóc của cô, xác định tóc của cô vẫn như cũ xinh đẹp phủ xuống trên vai, mới thở dài một hơi.

"A, Nhứ Tiệp ——" một bạn học trai khoa trương nhào lên, vốn định ôm cô, lại bị người một bên cầm kiếm chờ làm thịt Tích Vĩ dọa cho phải rụt về. "Á! Tô Tích Vĩ, khách khí! Mình chỉ muốn biểu hiện một chút nhớ nhung với Nhứ Tiệp mà thôi."

"Ah, mình cũng chỉ là muốn yêu kiếm mà thôi, dùng máu con trai cho nó ăn, khiến nó hấp thu nhật nguyệt tinh hoa mà thôi." Tích Vĩ kéo khóe miệng, cười đến thật đáng yêu.

"Chờ một chút, chờ một chút, mình có vấn đề muốn hỏi Nhứ Tiệp xinh đẹp của chúng ta." Bạn học trai thần bí kéo Nhứ Tiệp qua kề một bên tai nói nhỏ, lập tức, tất cả nam sinh cũng vây lại.

"Ah, hỏi một chút thôi mà, thật, chỉ là hỏi một chút, bạn không cần sợ, chúng ta sẽ không nói ra đâu!"

"Đúng đúng đúng, Nhứ Tiệp đừng sợ, chúng ta chỉ là tò mò! Chúng ta cùng đám nữ sinh kia không giống nhau, sẽ không nói ra đâu!"

Nhứ Tiệp bị các nam sinh vây quanh, dở khóc dở cười nhìn bọn họ một người một người nói một câu, giành phát biểu ý kiến.

Tình huống như thế cô cũng không xa lạ, ba năm này, bọn họ vẫn như vậy cùng cô chơi, không có ác ý, chỉ là chơi thật vui thôi! Cho nên bọn họ cũng không sợ.

"Các cậu muốn hỏi cái gì?" Cô buồn cười hỏi.

Tích Vĩ xông không vào trong vòng vây được, ở bên ngoài giậm chân.

"Các cậu lại tới! Gian trá!" Cô rống lên.

"Chính là. . . . . . Ừ. . . . . . Nhứ Tiệp, cậu ngàn vạn lần không được nghĩ chúng tớ nhiều chuyện, tớ thề. . . . . ."

"Chúng tơ chẳng qua chỉ là tò mò!" Tất cả bạn học trai miệng đồng thanh giơ tay lên thề, chọc cười đám nữ sinh ở một bên xem náo nhiệt.

"Phốc." Nhứ Tiệp không nhịn được bật cười, xem bọn họ muốn hỏi cũng không khống chế được nét mặt, cô liền không nhịn được buồn cười.

Bọn họ lúc nào thì xấu hổ như vậy? Thật khó thấy được!

"Tốt, các cậu hỏi đi." Cô cười gật đầu đồng ý.

"Sao không nói sớm!" Nam sinh dẫn đầu như trút được gánh nặng. "Nhứ Tiệp, chúng ta cũng cùng lớp ba năm, bình thường thì thôi, chúng tớ cũng chăm sóc cậu, với những nam sinh có ý đồ bất lương với cậu chúng tớ cũng trị không dưới 10 lần đi, không có công lao cũng có khổ lao, có đúng hay không?"

"Các cậu muốn mình mời khách sao?" Cô bừng tỉnh hiểu ra gật đầu. "Được ah, mời các cậu ăn fri¬day`s." Phải nhiều thức ăn, mới có thể cho nhóm người con trai đang thời kì phát triển này ăn no.

"ok, trước hết cám ơn cậu mời chúng tớ ăn fri¬day`s, bất quá mục đích của chúng tớ không phải cái này."

Nhứ Tiệp thu lại nụ cười, hoài nghi ý đồ của bọn họ. "Vậy các cậu muốn sao?"

"Không có, chúng tớ chỉ rất là hiếu kỳ, khụ khụ." Cố làm vẻ thần bí ho hai tiếng, mới một nét mặt không có gì nói: "Cậu và người đó ngoại hình đẹp trai, thể trạng khá tốt, thân thủ bất phàm lại là giáo viên khôi hài lịch sự—— Phùng Tư Luật, có quan hệ gì?"

"Á!" Khuôn mặt nhỏ Nhứ Tiệp đỏ lên. "Cái gì. . . . . ." Giả bộ ngu, ánh mắt không được tự nhiên nhìn quanh.

"Mau nói, chúng tớ đã sớm phát hiện, giáo viên mới tới mà ngày đó, làm sao cậu biểu hiện ra vẻ mặt kia? Trước đó cậu đã biết thầy rồi, có đúng hay không? Đừng giả bộ ngu!"

Các nam sinh ép hỏi, không để cho Nhứ Tiệp có cơ hội giả bộ ngu, cố ý muốn cô nói rõ ràng.

"Nói ah, Nhứ Tiệp, các cậu là quan hệ thế nào?" Các nam sinh lần nữa phát huy ăn ý của bọn họ trong ba năm cùng lớp, nhếch môi, lộ hàm răng trắng toát, miệng đồng thanh ép hỏi.

"Àh. . . . . ." Nhứ Tiệp vẫn là từ ngữ mập mờ nói: "Tớ. . . . . . Chúng ta lúc nào thì cùng nhau ăn cơm? Tớ mời khách nha. . . . . ."

"Mời khách là mời khách, vấn đề vẫn còn tồn tại, Nhứ Tiệp, cái vấn đề này quấy nhiễu chúng tớ gần một năm, tốt bụng một chút, trước khi tốt nghiệp nói ra đi!"

"Các cậu rất muốn biết thật sao?"

"Đúng vậy, đúng ah!" Các nam sinh gật đầu như băm tỏi.

Trong lòng Nhứ Tiệp run lên. Không phải cô trả lời, vậy âm thanh kia là của ai? Giọng điệu còn rất lạnh lùng. . . . . . Chỉ là rất quen thuộc.

"Wey wey Wey!" Tích Vĩ nhỏ giọng hướng đám các nam sinh không biết chết sống kia kêu, "Tránh mau!"

"Tôi rất vui lòng trả lời cho các bạn."

Cộc cộc cộc—

"Ah ——" Trong mắt các nam sinh lóe lên nghi ngờ.

Cái âm thanh kia rất quen thuộc, hình như là —— giáo viên lịch sự của bọn họ mỗi lần ở trong lớp đều bị bọn họ làm cho phát bực thì thầy sẽ biểu diễn cho bọn họ nhìn, sau đó hẹn sau khi tan học đến đạo trường (câu lạc bộ kiếm thuật) gặp mặt!

Bọn họ không hẹn mà cùng quay đầu, nhìn thấy thầy giáo lịch sự tháo kính mắt xuống, cặp mắt kia —— quá sắc bén rồi! Sắc bén đến nỗi khiến bọn họ không tự giác mà run lẩy bẩy. . . . . . Cộng thêm trên trán của thầy ấy có gân xanh, ừ, hiện lên rồi! Đó là dấu hiệu báo trước bọn họ làm thầy phát bực rồi!

"Ah!Thầy, chúng em không phải cố ý!" Các nam sinh nhất thời tan tác như chim muông, mọi người ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, chuyên tâm đọc sách.

"Haiz, “thầy” Phùng, em xem thầy cũng đừng dấu diếm nữa, tất cả mọi người đều ngầm hiểu lẫn rồi." Tích Vĩ thở dài nói.

Một tháng nữa là tốt nghiệp rồi, đến lúc đó, bụng Nhứ Tiệp cũng không lừa được, họ còn phải đến Italy hộc đại học nữa, không biết Phùng Tư Luật có chịu thả người hay không?

Cho dù muốn học tiếp, Nhứ Tiệp cũng không nghĩ bỏ đứa trẻ, cậu ây tự nhận là có thể học ở ngoài, còn có thể chăm sóc tốt thân thể mình.

Chỉ là Tích Vĩ rất lo lắng, ngành kiến trúc không phải là khoa chỉ cần đọc sách, thường vì báo cáo, đồ họa, mô hình mà làm cho mất ăn mất ngủ, ngày đêm điên đảo, mặc dù Nhứ Tiệp ưu tú, tác phẩm được rất nhiều giáo sư đại học tán thưởng, nhưng người nào hiểu được đây? Từ nay về sau sẽ có nhiều thách thức hơn đang đợi bọn họ.

"Tôi cũng nghĩ như vậy." Tư Luật cười nhìn vẻ mặt vô tội của Nhứ Tiệp, thái độ không tự chủ được dịu dàng.

"Àh, tớ đoán là hai người kia léng phéng qua lại." Lớp trưởng nhỏ giọng cùng người xung quanh kề tai nói nhỏ.

"Trở về chỗ ngồi." Tốt bụng không để ý tới người nào đó kề tai nói nhỏ, Tư Luật dịu dàng mỉm cười với Nhứ Tiệp.

Nhứ Tiệp ngượng ngùng trở về cười một tiếng, chạy về vị trí..

"Nhứ Tiệp!" Tích Vĩ hoa dung thất sắc (mặt mày tái nhợt) kêu lên."Cậu còn chạy được àh?!"

"Suỵt —— nhỏ giọng một chút, Tiểu Vĩ xấu xa, cậu muốn cho mọi người đều biết à?" Cô nũng nịu nói với bạn tốt.

"Cậu có biết bây giờ thân thể của cậu hay không. . . . . . Ưmh. . . . . ." Tích Vĩ vốn định tiếp tục càu nhàu, lại bị Nhứ Tiệp nhét một miếng bánh vào trong miệng, không cách nào mở miệng.

"Khụ khụ, qua một tháng nữa mọi người sẽ phải tốt nghiệp, đối với nghi vấn của mọi người, tôi sẽ cho mọi người một đáp án hài lòng, chỉ là ——" Tư Luật dừng một chút, tầm mắt quét qua gương mặt tràn đầy mong đợi của bọn học sinh dưới lớp, chỉ thấy bọn họ từng người một trợn to mắt, vễnh tai, chỉ sợ nghe không rõ, anh không khỏi lắc đầu bật cười.

"Tôi hi vọng những gì hôm nay tôi nói, sẽ không để cho người ngoài nghe được, nếu tôi biết ai để lộ tin tức, tôi sẽ. . . . . ." Anh không nói cho rõ ràng, chỉ là dùng ngôn ngữ tay chân để tất cả mọi người hiểu rõ, để đầu ngón tay chỉ chỉ, mọi người liền đều hiểu rỗ, tự động đóng cửa sổ lại, khóa cửa lại, mở điều hòa, nín thở ngưng thần chờ đợi anh nói rõ ràng.

Phải nói sao? Nhứ Tiệp mồ hôi lạnh chảy ròng. Không thể nào? Muốn cùng mọi người nói chuyện của bọn họ?

Cô lại không dám nói chuyện đứa trẻ cho Tư Luật biết!

Nhứ Tiệp cắn môi, trừng mắt nhìn vẻ mặt cao thâm khó lường của Tư Luật trên bục.

"Rất tốt, tôi tin tưởng các bạn sẽ không nói ra." Anh hài lòng cười một tiếng, nói tiếp: "Tin tưởng mọi người nhất định rất tò mò quan hệ của tôi với một bạn học nữ trong lớp." Mắt liếc về phía Nhứ Tiệp đang lấy tay che miệng, ánh mắt không khỏi dịu dàng, ngu ngốc mấy cũng nhìn ra được hai người bọn họ có việc giấu diếm.

"Không sai, tựa như các bạn nghĩ, quan hệ giữa chúng tôi không đơn thuần." Tư Luật thần bí cười một tiếng.

"Tớ biết ngay mà, hai người bọn họ léng phéng qua lại!" Vẻ mặt lớp trưởng "Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta" kêu to, hì hì cười đùa với vẻ mặt thẹn thùng của Nhứ Tiệp.

"Chỉ là trước hết, tôi phải nói rõ trước một chuyện, tôi cùng cô ấy quen biết là kỳ nghỉ hè năm ngoái, nói cách khác, tôi là vì bảo vệ cô ấy mà đến, có lẽ các bạn đối với cách làm của tôi có ý kiến, nhưng tôi cảm thấy, may mà tôi đến! Tôi thật sự vô cùng may mắn, tôi nghe nghe âm thanh này từ mình đáy lòng, đuổi theo cô ấy mà đến, nếu không trong một tháng này xảy ra những việc kia, ai có thể bảo vệ cô ấy?"

"Thật là lãng mạn ——" Bạn học nữ hâm mộ kêu lên, mặt tràn đầy hâm mộ nhìn Nhứ Tiệp.

Kế tiếp tôi nên nói đến trọng điểm." Tư Luật quỷ dị cười một tiếng, giả vờ ho khan một cái.

Cười như không cười nhìn vẻ mặt hào hứng bừng bừng của học sinh dưới lớp, anh nhẹ nhàng mở miệng, "Một tháng này, cảm tạ mọi người đối với “vợ tôi” quan tâm cùng giữ kín bí mật, cũng cám ơn các bạn học nam trong lớp đối vớivợ tôi “thương yêu”, chỉ là! Người phụ nữ của tôi muốn tôi cưng chiều, còn dư lại một tháng, hi vọng các bạn nên quản lý tốt tay của mình, nếu không —— chúng ta sẽ gặp nhau ở đạo trường (câu lạc bộ kiếm thuật)."

Nhất thời, cả lớp cũng ngẩn người, chỉ ngoại trừ vẻ mặt tràn đầy ngượng ngùng của Nhứ Tiệp cùng vẻ mặt nhàm chán của Tích Vĩ.

"Giả bộ thần tiên, hư!" Tích Vĩ khinh thường hư một tiếng.

Chuyện này có phải quá mạnh mẽ không? Nhứ Tiệp mang thai có phải là đại sự không?! Ngạc nhiên!

"Ah, vợ tôi——"

"Tớ nghe không hiểu, thầy, đừng dùng thể văn ngôn (ngôn ngữ cổ xưa - trong các tác phẩm cổ xưa)."

"Không thể nào ——còn giả sao?"

Chỉ chốc lát sau, mọi người bắt đầu xôn xao.

Kết quả ngoài dự đoán, cho dù ai cũng không nghĩ đến quan hệ của bọn họ sẽ là như thế. . . . . .Àh. . . . . . Không đơn thuần.

"Nói trắng ra một chút, là bọn họ sớm kết hôn áh..., đần! Đồ không có khả năng thưởng thức cái đẹp." Tích Vĩ không nhìn được nói. "Năm ngoái ngày 14 tháng 2, ngay cả tớ cũng lừa gạt, thật không phải là bạn chí cốt!"

"Tiểu Vĩ! Cậu mới không có khả năng thường thức cái đẹp." Nhứ Tiệp đỏ mặt trách cứ.

"Oa ——" Tích Vĩ trợn mắt hốc mồm, nhìn mắc cỡ Nhứ Tiệp gần như bất tỉnh.

"Oh thiên, có người lừa gạt lấy chúng ta len lén kết hôn!" Có người tuôn ra bất mãn rống giận.

"Không công bằng, không công bằng! Mình không có đến uống rượu mừng."

"Náo động phòng, náo động phòng!"

Bắt đầu có người cổ võ.

Bọn học sinh nghĩ rõ ràng là lừa đảo, nhưng Tư Luật chỉ là cười.

"Chỉ cần trước khi tới buổi lễ tốt nghiệp, nếu chuyện này trong trường không đưa tới sóng gió, tôi liền mời các vị bạn học ăn đồ ăn Nhật."

"Oa ——"

Tư Luật hào phóng như vậy khiến cả lớp sững sờ, liên tục không ngừng gật đầu.

"Chúc mừng cậu! Nhứ Tiệp, tìm được một ông chồng tốt."

Bạn học nữ vây Nhứ Tiệp lại, rủ rỉ rù rì nói.

Tư Luật không có người cùng kết hôn với anh là ai, nhưng mọi người đều biết, người đó chính là Nhứ Tiệp.

"Tô Tích Vĩ nhất định có không ít chỗ tốt." Có người đột nhiên nghĩ đến.

"Đối với chuyện này! Cậu ấy làm sao có thể không biết nội tình được! Tô Tích Vĩ! Nói, cậu sau lưng chúng tớ rốt cuộc được bao nhiêu lợi lộc? Nói mau!"

"Mình. . . . . ." Tích Vĩ nhìn bạn học phẫn nộ muốn đánh dẹp cô, trong khoảng thời gian ngắn không biết cãi lại thế nào.

Chột dạ ah, cô là thật được ăn miễn phí không ít bữa tiệc lớn á..., cho dù thường ngày âm thanh cô là lớn nhất cũng không dám cãi lại, ngoan ngoãn mặc cho các bạn học xử trí.

"Cậu mau đem tất cả nói ra, nếu không chúng tớ không buông tha cho cậu!"

Oh đó, có người dọa rồi!

Tích Vĩ nhìn bạn học từng bước một tiến tới gần cô, không tự chủ nhíu mày. . . . . .

Cái này không dễ trấn an nha ——

Tư Luật không nhìn trong lớp hỗn loạn, hướng Nhứ Tiệp cười một tiếng, vươn tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, không để ý tới ánh mắt muốn giết người của Tích Vĩ, dắt Nhứ Tiệp đi ra khỏi phòng học. . . . . .

…………………….

Chương 9.2:

Edit: Bonghongxingdep

"Kể từ khi chúng ta ở chung một chỗ cho đến nay, anh tốn thật nhiều tiền nha." Lông mày tinh tế của Nhứ Tiệp nhíu lại. "Tiểu Vĩ cùng học muội ký túc xá, đến bây giờ là bạn học cả lớp, Tư Luật, như vậy được không?"

"Không cần lo lắng, tiền gửi ngân hàng của anh còn đối phó được những thứ này." Anh cười muốn cô an tâm. Trên thực tế, trừ nước Mĩ bên kia nếu đồng ý những case liên quan (dịch vụ liên quan đến kiến trúc) cũng để cho anh không lo cuộc sống thiếu thốn bên ngoài, tòa nhà Thiên môn trải rộng thế giới, đều là anh tự mình thiết kế.

Chỉ là Úy Liêu trả cho anh phí thiết kế, liền đủ anh ăn uống 10 đời cũng không hết.

Nói ra có thể sẽ làm cho người ta kinh ngạc, Thiên môn bao gồm tổng bộ ở Canada này diện tích bát ngát kiến trúc chủ đạo cùng với quang cảnh thiết kế, đều là do lúc anh là sinh viên năm nhất tự mình thiết kế.

Thật ra thì nói, anh cũng vì Thiên môn dốc sức qua, không phải sao?

"Nhưng. . . . . ."

"Chớ nhưng, chỉ cần em vui vẻ là được rồi." Ngăn cản cô càu nhàu, Tư Luật nghĩ đến cái gì đó lóe lên. "Đúng rồi, anh nhớ ra rồi, Vi với em có bí mật, là bí mật gì? Tại sao cô ta có một vẻ cổ quái muốn chết như vậy?"

"Áh, Tư Luật, anh hình dung từ thật là ác độc!" Nhứ Tiệp ngăn đề tài này lại.

"Nhứ Tiệp, em có chuyện lừa gạt anh." Vừa thấy thái độ cô không đúng, là anh biết rồi. Cô gái nhỏ này!

"Áh. . . . . .em. . . . . ." Nhứ Tiệp ấp úng, cúi đầu xuống không dám nhìn anh.

"Nói ah." Tư Luật lành lạnh chờ cô.

"Tư Luật, em hỏi anh ——em có thể đi học đại học không?" Đôi mắt to nháy mắt lấy vô tội, cô quyết định nên nói lời khách sáo trước khi nói ra sự thật.

"Dĩ nhiên có thể." Thì ra là có chuyện như vậy, anh cười lên ."Không cần lo lắng vấn đề học phí, em muốn học đại học, anh sẽ toàn lực ủng hộ em."

"Ah, cám ơn anh, Tư Luật, anh thật tốt." Nhứ Tiệp giả bộ cười nói.

"Đâu có." Tư Luật yên lòng.

"Àh, Tư luật, anh phải nhớ kỹ là anh đồng ý rồi đó! Em “năm nay” có thể cùng Tích Vĩ đi Italia học đại học, có đúng hay không?" Cô một lần xác nhận với Tư Luật là thật sự đồng ý.

"Không sai." Anh cười gật đầu. "Em muốn làm cái gì, anh đều để cho em làm."

"Anh thật tốt ——" đánh trên ngực chồng một cái, Nhứ Tiệp chột dạ le lưỡi.

"Em bây giờ mới biết chồng em yêu em nhiều lắm sao?"

"Em biết rõ anh yêu em nhất rồi, Tư Luật, anh tuyệt đối không được giận em, có đúng hay không?" Nhứ Tiệp hỏi lần nữa.

Tư Luật bắt đầu hoài nghi, anh cảm thấy hôm nay Nhứ Tiệp rất kỳ quái, chuyên hỏi vấn đề rất quái, cô ấy trước kia sẽ không cường điệu anh thích cô ấy như thế nào, càng sẽ không to gan như vậy ở trường học ôm ấp yêu thương với anh.

Nhất định có vấn đề!

"Đúng, anh sẽ không tức giận với em, em có chuyện gì nói cho anh sao?" Nghĩ đến nét mặt cổ quái của Hồng Vi không khỏi làm anh sinh nghi, cô ta cùng Nhứ Tiệp có thỏa thuận gì sao?

"Àh. . . . . . Được rồi, Tư Luật, em nói với anh nha. . . . . ." Nhứ Tiệp nở nụ cười ngọt ngào thật to, tìm đường chạy trốn trong phòng làm việc. Ừm, chờ một chút cô liền trực tiếp xông ra, Tư Luật nhất định không bắt được. "Em mang thai."

Tư Luật nghe vậy ngẩn người, Nhứ Tiệp xem thời cơ không thể mất, vội vàng nhảy xuống bắp đùi của anh, hướng cạnh cửa phóng tới, đang muốn mở cửa, một đôi tay có lực từ phía sau ôm eo của cô, nhịp tim của cô lỡ một nhịp, quay đầu nhìn lại ——

Chồng của cô, đang dùng vẻ mặt có thể dọa trẻ con khóc "Trừng" cô, sau đó lấy vẻ mặt không có vẻ là dịu dàng nói với cô: "Vợ àh, em nói cái gì? Hả? Anh không nghe rõ ràng, làm phiền em nói lại một lần."

Nguy rồi ——

... ...... ...... ...... ........

Tư Luật hung ác trừng ánh mắt sám hối của Nhứ Tiệp, không nói một câu.

Vừa nghe cô tự nói với mình chuyện trọng đại như vậy, anh không nói hai lời, lập tức giúp cô nghỉ dài hạn, trói cô ở nhà, không cho cô đi học.

Cô tự nhiên không vui rồi, bởi vì cái dạng này thì cô sẽ không cầm được bằng tốt nghiệp mất!

Nhưng cô cho là anh dễ lừa thế sao? Thành tích của cô ưu tú, trình độ so những bạn học khác được, là học sinh có 2 tiêu chuẩn như vậy, huống chi cô đã sớm có trường học đại học rồi, nhà trường sẽ không gây khó khăn cho cô.

Anh liền danh chánh ngôn thuận trói cô về nhà, không cho phép cô chạy loạn.

Cô ấy mang thai?!

Ông trời! Cô ấy có đứa bé khi bị trói đến Bang Hào cười, bị hôn mê! Đáng chết! Anh muốn giết Diệp Thượng Lương để phát tiết nỗi hận này!

"Tư Luật, anh tức giận sao?" Nhứ Tiệp cẩn thận hỏi, từ khi anh biết cô mang thai thì vẫn dùng cái vẻ mặt đáng sợ này trừng cô, hại cô bị sợ đến nỗi không dám nói chuyện cùng anh.

"Rất tức giận." Tư Luật gật đầu một cái, như cũ là bộ dạng sẽ dọa cho đứa trẻ khóc.

"Tư Luật, đừng như vậy mà!" Cô làm nũng cầu xin tha thứ, đi cùng là khuôn mặt tươi cười. "Như vậy anh sẽ bị dọa bảo bảo mất."

Vừa nhắc tới bảo bảo, vẻ mặt của anh liền hòa hoãn, nhưng vẫn rất đáng sợ như cũ, lộ ra anh đang tức giận.

"Bao lâu?"

"Hả?" Nhứ Tiệp ngẩn người, lập tức hiểu anh đang hỏi mình bảo bảo có bao lâu rồi. "Bảy tuần, bác sĩ nói đứa trẻ rất khỏe mạnh, muốn em bổ sung nhiều dinh dưỡng một chút." Xoa nhẹ cái bụng vẫn bằng phẳng, cô lại cười nói, trên mặt hiện ra mẫu tính (bản năng của người làm mẹ) chói lọi.

Nhìn bộ dáng mong đợi của cô, Tư Luật không nhịn được ôm lấy cô, hung hăng hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô.

"Quá đột nhiên, anh không nghĩ tới sẽ để cho em nhanh như vậy có bảo bảo." Anh nhăn lông mày, gương mặt biết vậy chẳng làm.

Anh đương nhiên biết trên đời không có phương pháp ngừa thai nào đảm bạo 100% cả, có lúc lau súng cướp cò, có mấy lần còn không kịp chuẩn bị nữa —— tóm lại là anh không cẩn thận, không trách được người khác. Nếu muốn trách, thì trách anh định lực không đủ.

"Không còn kịp rồi, đã có!" Nhứ Tiệp cười anh. "Em muốn mang theo bảo bảo đi học đại học, em không phải bỏ đứa trẻ, cũng không cắt đứt việc học."

Cô đã nghĩ qua, nếp sống nước ngoài rất phóng khoáng, cô mang theo một bụng bự đi học sẽ không có quá nhiều ánh mắt khác thường, cùng Đài Loan không giống nhau.

Tư Luật cau mày, "Không được. . . . . ." Anh không ủng hộ.

"Em mặc kệ, anh đã đáp ứng em rồi !" Cô thét chói tai kháng nghị, "Anh mới vừa nói chỉ cần em thích, anh đều sẽ để em đi làm mà."

"Anh biết rõ, nhưng mà anh sẽ lo lắng, nơi này của em có bảo bảo của chúng ta." Không kiềm chế được xoa nhẹ bụng của cô, anh không dám tin nhìn vẻ mặt tràn đầy mẫu tính của Nhứ Tiệp. "Anh không yên lòng em mang theo đứa bé học đại học tại cái quốc gia đó."

Anh cùng Nhứ Tiệp có đứa bé —— thật là không thể tưởng tượng nổi, anh sẽ làm ba!

Đợi chút ——

"Chờ một chút, anh sẽ làm ba?!" Tư Luật ngẩn người, anh hiện tại mới nghĩ đến vấn đề này.

Nhứ Tiệp không khỏi bật cười, nhất định Tư Luật bị dọa sợ.

"Đúng vậy."

"Anh sẽ làm ba!" Anh không dám tin lầm bầm lầu bầu.

"Ừm, anh sẽ làm ba, bác sĩ nói ngày sinh dự tính là cuối tháng mười một năm nay, có thể là một tiểu bảo bối cung Nhân Mã."

"Ah, Nhứ Tiệp." Trong mắt Tư Luật thoáng chảy nước mắt cảm động. "Anh sẽ làm ba?" Anh không thể tin được nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên. "Đây là sự thực sao?"

"Dạ, đương nhiên là thật." Nhứ Tiệp cười ôm hắn, dáng vẻ Tư Luật ngây ngốc thật là đáng yêu!

"Cám ơn em, Nhứ Tiệp ——"

"Không khách khí."

"Chờ một chút, không đúng, cứ như vậy, làm sao em có thể học đại học?!" Tư Luật hồi phục tinh thần lại, kiềm chế sự tức giận, sợ mình tức giận sẽ hù dọa Nhứ Tiệp cùng đứa trẻ.

"Tại sao không được?" Nhứ Tiệp không phục nói trở về.

"Không được! Nói gì anh cũng không đồng ý, như vậy em sẽ thức đêm, ăn uống không điều độ. . . . . ." Anh cằn nhằn nói liên miên.

"Mới sẽ không! Em sẽ ngoan ngoãn." Cô phản bác.

"Không được! Muốn học đại học có thể, chờ em sinh đứa trẻ ra đã mới được đi!" Anh đã quyết định.

"Anh lừa em!" Khuôn mặt nhỏ nhắn Nhứ Tiệp nhăn lại, nước mắt xuất hiện ở hốc mắt. "Khi ở trường anh đã đồng ý với em mà!"

"Anh. . . . . ." Thấy cô vừa khóc, Tư Luật luống cuống tay chân. "Đừng khóc."

"Ô ô ô. . . . . . anh nói chuyện không giữ lời, em không để ý đến anh nữa. . . . . ."

Tư Luật luống cuống tay chân đưa khăn giấy, trấn an cô vợ nhỏ có thai đang khóc.

Chương 9.3:

Edit: Bonghongxingdep

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, anh vội vội vàng vàng chạy đi mở cửa, không ngờ, cửa mở ra, mặt bạn tốt Đường Tuấn Bác xanh mét xuất hiện ở trước cửa, còn có —— mẹ vợ anh Dương Vịnh Lan, mẹ vợ dịu dàng bây giờ đang trừng anh!

Anh bất giác cứng lại, ngày chết của anh đã tới sao?

Anh Phùng Tư Luật đối với mẹ vợ tự nhiên dâng lên một cỗ —— kính sợ, bởi vì, lúc anh bắt cóc Nhứ Tiệp đến Mĩ kết hôn, nhưng thật ra là không hợp pháp. Bởi vì hôn nhân của bọn họ không được sự đồng ý của người giám hộ Nhứ Tiệp, sau khi chuyện xảy ra, Dương Vịnh Lan hết sức tức giận, nhưng sau khi cùng anh chia sẻ tâm tư, sáng tỏ anh là một tấm chân tình, mới tán thành hôn nhân của bọn họ.

Vì vậy, đối với sự thành toàn của mẹ vợ, anh là cảm kích nơi tâm tồn.

"Ô ô ô —— mẹ." Nhứ Tiệp vừa thấy được mẹ liền nhào tới, dựa vào trong ngực mẹ uất ức khóc.

Dương Vịnh Lan trấn an con gái, ánh mắt lại trừng mắt con rể.

"Cậu làm chuyện gì tốt vậy?" Giọng nói của bà tràn đầy chất vấn.

"Mẹ ——" Tư Luật ngoan ngoãn đứng nghiêm ngay ngắn, không dám nhiều lời một chữ.

Anh đối với cha mẹ không có cách nào, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe giáo huấn.

"Cậu đó, đã nói với cậu không phải sao? Tại sao nhanh như vậy khiến Nhứ Tiệp có đứa trẻ đây? Người trẻ tuổi làm việc lúc nào cũng vọng động như vậy? Nhứ Tiệp vẫn còn nhỏ như thế! Làm sao cậu có thể. . . . . ."

Dương Vịnh Lan mệt nhọc nhắc đi nhắc lại, nói cho Tư Luật phải cúi đầu, không dám cãi lại.

Bởi vì cậu ta phạm sai lầm. . . . . .

"Mẹ, mẹ sẽ làm bà ngoại, chẳng lẽ mẹ không vui mừng sao?" Tư Luật không nhịn được hỏi. Tựa như sau khi anh nhận thức rõ sự thật này, vui sướng nhưng đè xuống phẫn nộ.

Nói đến đây, Dương Vịnh Lan tức giận tiêu mất hơn phân nửa, trừng mắt liếc anh một cái, xoay người đem lực chú ý ở trên người con gái, trên mặt mang theo nụ cười vui sướng, nhưng không thể đối với cậu ta quá tốt, cho nên làm bộ rất tức giận hừ một tiếng.

"Mẹ, Tư Luật gạt người." Nhứ Tiệp uất ức mếu máo tố cáo.

"Mẹ biết rõ." Dương Vịnh Lan hung ác trừng Tư Luật một cái, "Cậu cũng không đáng tin." Để cho Nhứ Tiệp còn nhỏ như vậy làm mẹ, thật là quá đáng!

"Con muốn học đại học, nhưng anh ấy không chịu." Nhứ Tiệp hướng mẫu thân lên án tội trạng của Tư Luật.

"Ngoan, không cần để ý cậu ta, mẹ để cho con đi học." Dương Vịnh Lan vỗ ngực bảo đảm, đồng ý với con gái không gián đoạn việc học.

"Cám ơn mẹ." Nhứ Tiệp lau đi nước mắt, vui mừng nhào vào trong ngực mẫu thân. "Mẹ là tốt nhất."

"Đó là đương nhiên." Dương Vịnh Lan cưng chìu xoa mái tốc của con gái, trên mặt mang nụ cười dịu dàng.

Có mẹ làm núi dựa, Nhứ Tiệp gan lớn lên, vùi ở trong ngực mẹ, hướng vẻ mặt bất đắc dĩ của Tư Luật le lưỡi.

Tư Luật bị hành động to gan này của Nhứ Tiệp làm ngẩn ra tại nguyên chỗ, thật vất vả mới đối mặt sự thật.

Anh làm Nhứ Tiệp hư rồi sao? Nghĩ tới khả năng này, anh không khỏi lắc đầu bật cười.

"Hối hận rồi hả ?" Đường Tuấn Bác cười như không cười nhìn dáng vẻ vừa buồn cười vừa bực mình của bạn tốt. "Đã nói cho cậu nghe, Nhứ Tiệp còn nhỏ, cậu còn không nghe."

Phùng Tư Luật nheo lại mắt, thì ra là, là người này đi báo tin.

"Cậu cũng biết?"

"Hừ." Đường Tuấn Bác hừ một tiếng. "Tôi thật sự muốn đánh cậu, Phùng Tư Luật."

"Hừ." Tư Luật cũng hừ một lạnh. "Cậu đánh thắng được tôi sao?"

"Ah, tôi đâu có ngu để cậu đánh sao? Tư Luật, muốn làm cậu chân tay luống cuống có rất nhiều phương pháp, cậu muốn thử không?" Trong mắt Đường Tuấn Bác đào lóe lên ý không tốt, khiến Tư Luật sinh nghi.

Anh nheo cặp mắt lại. "Lời này của cậu là có ý gì?"

"Tư Luật, chúng ta làm bạn bốn năm, hợp tác gần ba năm, cậu có chuyện lớn nhỏ gì, gần như không thể gạt được đôi mắt của tôi, trừ phi cậu muốn lừa gạt. Nhưng mà, có một số việc, cậu muốn lừa gạt cũng lừa không được." Đường Tuấn Bác cười rất hả hê, một bộ dáng đã tính trước rồi.

"Nói rõ ràng." Giọng nói Tư Luật lạnh lẽo, muốn ép hỏi cậu bạn tốt đến tột cùng là muốn gì.

"Tôi chỉ là muốn Nhứ Tiệp học đại học ở trường cũ của chúng ta mà thôi, để cho em ấy biết rõ ràng, chồng của em ấy, là nhân vật phong vân thế nào, tránh cho có người hâm mộ đi tìm em ấy làm em ấy sợ, tôi phải nói trước cho rõ ràng, để cho em ấy còn chuẩn bị tâm lý ah." Đường Tuấn Bác có chủ ý vạch trần nỗi đau của người khác, cười đến hài lòng.

Tư Luật nghe vậy ngẩn người, nhớ tới việc hoang đường khi học đại học!

Anh trời sanh tính tình lạnh lùng, nói chuyện ác độc, không muốn người khác chú ý, nhưng anh là người phương Đông có dáng người cao lớn, cùng với bộ dạng đẹp trai, chính là hấp dẫn đông đảo ánh mắt của các cô gái. Cho nên nói, anh trong đám con gái, tự tại như cá gặp nước, anh có chơi đùa trong một khoảng thời gian, nhưng khi quen biết với Đường Tuấn Bác, cũng vì tương lai sau này, anh thu liễm đi rất nhiều.

Không sai, trước kia anh rất hoa tâm (lăng nhăng), nhưng đó là chuyện trước kia, tại sao Đường Tuấn Bác còn đem chuyện trước kia nói ra?

"Cậu có ý đồ gì?" Đem chuyện hoang đường trước kia nói cho Nhứ Tiệp sao?

"Cậu cứ nói đi?" Đường Tuấn Bác cao thâm khó lường nhếch miệng.

"Cậu dám can đảm ở trước mặt Nhứ Tiệp nói ra một chữ." Tư Luật cắn răng nói.

"Thì thế nào?" Đường Tuấn Bác buồn cười nhíu mày, chờ cậu ta (Tư Luật) nói ra lời uy hiếp.

"Tôi sẽ khiến cậu vĩnh viễn không mở miệng được." Anh tàn nhẫn nói ra câu nói tràn ngập máu tanh.

"Oa, tôi sợ quá đi." Đường Tuấn Bác cười ha ha. "Tôi nói một lần là đủ rồi, Nhứ Tiệp sẽ nghĩ gì, vậy thì tôi cũng không biết." Chuyện cười, chuyện như vậy có thể nói nhiều lần sao? Thoáng nhắc nhở Nhứ Tiệp một chút, là có thể đạt được hiệu quả mà anh (Đường Tuấn Bác) muốn, cần gì phải lãng phí nước miếng?

"Phải không?" Trải qua Đường Tuấn Bác nhắc một chút, làm anh (Tư Luật) nảy ra một suy nghĩ khác người.

"Cậu lại làm sao vậy?"

"Tôi không thể để cho một mình Nhứ Tiệp học tại trường học này." Vẻ mặt Tư Luật không đồng ý.

Mặc dù rời khỏi trường một thời gian, nhưng anh vẫn nhớ rõ, trong trường học có không ít người có vóc dáng đẹp, con trai nước ngoài đẹp trai không phải là số ít, cộng thêm Nhứ Tiệp xinh đẹp thiện lương. . . . . . Đáng chết, anh muốn đi theo.

"Cái gì?" Đường Tuấn Bác ngoài ý muốn khi việc anh đang nói lại chuyển tới vấn đề này. "Cậu nói cái gì? Sao một mình Nhứ Tiệp đến Italia học đại học được? Đừng quên Tô Tích vĩ."

"Không." Tư Luật phun ra một chữ này, trong lòng đã có quyết định. "Công việc lại giao cho cậu bốn năm nữa vậy."

"Cậu đang nói cái gì?!" Đường Tuấn Bác sững sờ. "Cậu phải đi cùng Nhứ Tiệp đi học đại học sao? Cậu điên rồi à! Công việc thì sao?! Cậu lại giao hết cho tôi lần nữa thử xem! Cậu (Tư Luật) có tin là tôi (Đường Tuấn Bác) sẽ làm thịt cậu không!"

"Ai muốn đi cùng em đi học đại học?" Nhứ Tiệp không hiểu ngẩng đầu lên, nhìn anh trai cùng Tư Luật tranh luận tới mặt đỏ tía tai.

"Anh." Tư Luật một chút xấu hổ cũng không có, cười chỉ lấy mình. "Em đi học, anh làm việc nhà, chờ em sinh bảo bảo ra, anh tới chăm sóc."

"Phùng Tư Luật, cậu. . . . . ." Đường Tuấn Bác thiếu chút nữa hộc máu. Loại chuyện này mà cậu ta còn dám nói ra.

"Anh chuyển công việc qua Italia, không được sao?" Tư Luật đường hoàng nói , vẻ mặt thản nhiên.

Mắt Nhứ Tiệp trợn tròn, không thể tin được Tư Luật lại quyết định chuyện này như thế.

"Tư Luật, anh điên rồi!"

"Nhứ Tiệp, hãy nghe anh nói." Thấy cô không tức giận, Tư Luật vội vàng đến gần cô, kéo cô qua một bên, cầm bả vai nho nhỏ của cô.

"Anh không cần làm chuyện điên rồ, Tư Luật."

"Đây không phải là một việc ngu ngốc, nghe lời, Nhứ Tiệp, Italya trị an kém, một mình em cô gái trẻ tuổi còn bụng rất nhanh sẽ lớn, rất nguy hiểm, anh không yên lòng. Cho nên, anh quyết định năm nay không tiếp nhận công việc nữa, đến Italya với em." Tư Luật thành khẩn nói.

"Anh không phải giận em sao?" Nhứ Tiệp kinh ngạc khi nghe giọng điệu của anh, không có hung dữ với cô.

Tư Luật thở dài. "Anh sẽ không bao giờ tức giân em nữa."

"Tư Luật ——" ánh mắt dịu dàng, Nhứ Tiệp cảm động nhào vào trong ngực anh.

"Em đừng bị lừa lần nữa, Nhứ Tiệp ngốc, như vậy sẽ để cho cậu ta đi theo em đi học đại học đó, Hừ! Em không nhìn thấy mặt thật của cậu ta rồi!" Đường Tuấn Bác tức giận đến chân tay căng cứng lại.

Giao cho loại bạn bè này, anh (Đường Tuấn Bác) nên vui mừng hay là tức giận đây?

Tự mình vì bạn bè mà cố gắng điều hòa công việc, anh nên tức giận, Tư Luật vì Nhứ Tiệp mà ném toàn bộ công việc cho anh (Đường Tuấn Bác), còn tự mình (Tư Luật) đi theo Nhứ Tiệp đang có thai, đồ không có tính người! Anh (Đường Tuấn Bác) tức hộc máu.

Nhưng với vai trò là anh trai, anh lại rất vui mừng khi Tư Luật yêu thương Nhứ Tiệp như vậy. Hơn nữa còn cảm kích Tư Luật sủng ái Nhứ Tiệp, còn chăm sóc hết mực.

Hai cảm xúc này làm anh (Đường Tuấn Bác) thật khó khăn, anh không biết là hiện tại mình nên nói cám ơn với Tư Luật, hay là nên đánh cho cậu ta một quyền, để cho cậu ta tỉnh táo một chút.

"Tư Luật, anh theo em đi học đại học, em không phản đối, nhưng là sau khi bảo bảo ra đời, anh thật muốn chăm sóc con?" Nhứ Tiệp biết anh một khi quyết định, bất luận kẻ nào khuyên can đều cũng không được, cho nên không thể làm gì khác hơn là lùi một bước.

"Còn phải hỏi, đương nhiên là anh chăm sóc." Tư Luật cười vỗ cái đầu nhỏ của cô, cười cô buồn lo vô cớ.

"Nhưng mà. . . . . ." Nhứ Tiệp muốn nói lại thôi.

"Sao?"

Nhứ Tiệp hoài nghi nhìn anh, vẻ mặt tin tưởng.

"Anh sẽ chăm sóc con sao?"

Vừa hỏi, liền khiến Tư Luật sững sờ.

"Chắc sẽ không đi, tiểu bảo bảo vừa sinh ra xương rất mềm, phải ôm rất cẩn thận, anh sẽ ôm con sao?" Nhứ Tiệp hỏi lần nữa.

Sắc mặt Tư Luật trắng nhợt.

"Còn phải pha sữa, hơn nữa, tiểu bảo bảo vừa sinh ra, không có sức chống cự, sẽ thường ngã bệnh, con cũng sẽ không nói chuyện đươc, nói con khó chịu chỗ nào, cho nên sẽ khóc suốt, khóc suốt. . . . . . Anh biết dỗ con sao?" Nhứ Tiệp hỏi một loạt vấn đề.

"Còn nữa, Tư Luật, sẽ không bởi vì tiểu bảo bảo khóc suốt rất phiền, liền. . . . . . Liền đánh con chứ?" Nhứ Tiệp cuối cùng cũng hỏi câu mà cô muốn biết câu trả lời nhất.

Tư Luật vuốt mặt, lau đi mồ hôi lạnh toát ra.

"Anh chưa làm ba qua, cho nên anh sẽ không bế con, chỉ là, em nói những thứ dỗ con, ôm con, anh sẽ từ từ học, học làm một người ba tốt, đối với việc mà em noi khi nãy—— đánh con, anh cho là, trách mắng hay khen lúc thích hợp cũng là tất yêu, chỉ là, khi đó là lúc con đã hiểu chuyện," Anh hướng Nhứ Tiệp cười một tiếng. "Anh biết em đang lo lắng cái gì, yên tâm, anh không phải là một người bạo lực."

"Mới là lạ." Đường Tuấn Bác ở một bên nói lời châm chọc. "Nếu như cậu không gọi bạo lực, thì được gọi là gì?"

"Đường Tuấn Bác." Tư Luật quay đầu lại, bẻ các ngón tay kêu rắc rắc. "Kết quả của việc nói nhiều là gì, tôi hiện tại sẽ cho cậu biết!"

"Á ——" Đường Tuấn Bác kêu rên, cuối cùng cũng biết được kết quả của việc nói nhiều——

Chắc là rất đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.