Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam

Chương 80: Chương 80: Cha con di truyền – lâm viễn nhướng mày: €nó đúng là con ruột của anh, học hết tính xấu của anh!”




Nghe Mạc Lâm nói những lời này, Lạc Phi liền sững sờ ngây ngốc, hoàn toàn không ngờ Mạc Lâm cư nhiên lại chủ động mở miệng cầu hôn mình.

Chờ đến khi phản ứng lại, trên mặt Lạc Phi lập tức hiện lên một tia kinh hỉ, dùng sức ôm chặt lấy Mạc Lâm nói: “Anh nói cái gì? Em không nghe rõ!”

Mạc Lâm kiên nhẫn lặp lại: “Anh nói, chúng ta kết hôn đi.”

Lần này Lạc Phi nghe thấy rất rõ ràng, không phải ảo giác, Mạc Lâm thực sự cầu hôn mình, Lạc Phi chỉ hận không thể từ cửa sổ nhảy ra khỏi ký túc xá chạy hai vòng.

Nhìn bộ dáng kích động tới luống cuống tay chân của Lạc Phi, trong lòng Mạc Lâm mềm nhũn, vươn tay nhẹ nhàng nhéo mặt Lạc Phi: “Sao? Không muốn à?”

Lạc Phi lập tức lắc đầu: “Không phải không phải! Em đã sớm muốn kết hôn với anh, chính là không ngờ lại nhanh như vậy, càng không ngờ là anh chủ động nói ra! Anh từ từ, để em bình ổn tâm tình một chút xem xem nên nói gì.”

Mạc Lâm nhíu mày: “Em cứ nói thẳng là em nguyện tý tặng mình cho anh là được rồi.”

Lạc Phi ngây ngô vò đầu cười: “Hắc hắc, em đặc biệt nguyện ý!”

Hai người liếc nhau, đều thấy được ý cười trong mắt đối phương, Lạc Phi xúc động, lại ôm lấy Mạc Lâm hung hăng hôn xuống.

Đang lúc thân mật khắng khít khó chia lìa, cửa ký túc xá đột nhiên mở ra, là xá hữu Lộ Đức Duy Hi đã trở lại.

Lộ Đức Duy Hi không lợi hại như Lạc Phi, cũng không có ý tưởng tốt nghiệp sớm nên hiện giờ chỉ mới học năm ba. Hôm nay là cuối tuần, Lộ Đức Duy Hi tới thư viện nhìn sách một chút, kết quả lúc trở về ký túc xá lại thấy một màn này, chỉ thấy Lạc Phi ôm Mạc Hàm trong lòng, hôn đối phương tới thở không nổi.

Lộ Đức Duy Hi cứng đờ đứng tại chỗ, thầm nghĩ, mình có nên giả vờ như không phát hiện rời đi không nhỉ?

Trước đó Y Mạn nói Lạc Phi có người mình thích rồi, Lộ Đức Duy Hi vẫn không nghĩ ra là ai, hiện giờ xem ra người này chính là Mạc Hàm, khó trách lúc trước Lạc Phi lại dùng nick nhỏ với hình hệ thống để chơi trò chơi, mỗi tuần còn chạy tới đại học Hách Nhĩ Mạn tìm Mạc Hàm, thì ra là vậy.

Nghi hoặc trong lòng có được lời giải, bất quá biểu tình Lộ Đức Duy Hi vẫn không có chút nào kinh ngạc, vẫn bình tĩnh như cũ.

Mạc Lâm nhận thấy có người phía sau, lập tức đẩy Lạc Phi, bị xá hữu bắt gặp Lạc Phi cũng không xấu hổ, cười nói: “Lộ Đức Duy Hi, nói với cậu một tin tốt, Mạc Hàm chính là người tôi thích, tôi với Mạc Hàm sắp kết hôn rồi!”

Người bình thường nghe thấy tin này khẳng định sẽ kinh ngạc tới rớt cằm, thế nhưng Lộ Đức Duy Hi chỉ thản nhiên nói: “Nga, chúc mừng.”

Mạc Lâm: “…”

Biểu tình của Lộ Đức Duy Hi giống như nghe thấy bạn mình vừa nói ‘hôm nay tôi vừa muốn ly nước’ vậy.

Lạc Phi sớm đã biết xá hữu của mình thiếu mất cọng dây thần kinh tình cảm, vì thế cũng không để ý, mỉm cười nắm tay Mạc Lâm, hướng Lộ Đức Duy Hi nói: “Đến khi đó hoan nghênh cậu tới tham dự hôn lễ, tôi dẫn anh ấy ra ngoài ăn cơm.”

Lộ Đức Duy Hi gật đầu: “Ừm, đi đi.”

*****

Lúc ra khỏi ký túc xá, Lạc Phi nhận được tin tức của cậu Lăng An, gọi mình tới nhà ăn bên ngoài trường học.

Hôm nay Lăng An vừa vặn là khách quý tới dự lễ tốt nghiệp, sau khi lễ kết thúc liền hẹn Lạc Phi ra ăn cơm, Lạc Phi liền dẫn theo Mạc Lâm. Lúc hai người đi vào nhà ăn, Lăng An đã chờ sẵn bên trong, thấy Mạc Lâm tựa hồ cũng không ngoài ý muốn, mỉm cười: “Vừa nãy cậu thấy hai đứa trong lễ đường, tới ngồi đi.”

Hai người ngồi xuống đối diện, Lăng An cẩn thận đánh giá sắc mặt Mạc Lâm, quan tâm nói: “Cậu nghe bên bệnh viện nói con đã tỉnh, bất quá khoảng thời gian này quân vụ bận rộn nên không thể tới thăm, thân thể của con tốt hơn nhiều chưa?”

Mạc Lâm lễ phép nói: “Cám ơn tướng quân quan tâm, cơ thể con hồi phục rất nhanh, đã không còn vấn đề gì nữa.”

Lúc này Lăng An mới yên lòng: “Vậy thì tốt rồi. Con ngủ say hai năm, tất cả mọi người đều rất lo lắng, Bố Lai Đắc nhà cậu cũng tới bệnh viện xem con vài lần.”

Tướng quân quan tâm anh như vậy cũng vì Lạc Phi thích anh, người nhà của Lạc Phi quan tâm mình như vậy làm Mạc Lâm cảm thấy rất ấm áp.

Lạc Phi vui vẻ nói: “Cậu, có tin tốt muốn báo với ngài, con cùng Mạc Lâm định kết hôn a!”

Lạc Phi chỉ hận không thể thông báo cho tất cả mọi người đều biết, hiển nhiên là hưng phấn vô cùng.

Lăng An khá bất ngờ: “Thật à?”

“Nếu đã sớm nhận định nhau, Lạc Phi cũng tốt nghiệp rồi, con nghĩ chuyện này không cần phải kéo dài, cứ yên ổn thì tốt hơn.” Mạc Lâm bình tĩnh nói.

Lạc Phi lập tức gật đầu: “Đúng vậy! Dù sao thì đời này con chỉ cần Mạc Lâm thôi, sớm xác định một chút cũng tốt.”

Lăng An mỉm cười: “Các con có thể đến với nhau, cậu cũng thực cao hứng. Bất quá, người nhà Mạc Lâm vẫn chưa biết chuyện này đi? Các con không thể lén lút lĩnh chứng được, phải nói chuyện với cha mẹ hai bên rõ ràng.”

Lạc Phi gật đầu: “Đó là đương nhiên, hôm nào con sẽ dẫn Mạc Lâm về gặp phụ vương, phụ vương nhất định sẽ đồng ý.”

Bên bệ hạ sẽ không phản đối, Lạc Phi lo lắng chính là Mạc Khải Minh cùng Phương Tử Khiêm, nhất là Phương Tử Khiêm lạnh lùng cao ngạo kia, vừa nhìn đã biết khó qua ải, nếu biết con trai mình đã sớm bị Lạc Phi dấu hiệu, nói không chừng sẽ làm khó làm dễ.

Mạc Lâm nhìn ra được ý tưởng của Lạc Phi, nắm nhẹ tay cậu nói: “Bên ba ba anh, anh sẽ thuyết phục. Chỉ cần là người anh nhận định, bọn họ sẽ không có lý do phản đối.”

Những lời này rất kiên quyết, ngay cả Lăng An cũng nhịn không được thưởng thức.

Mấy năm qua Mạc Lâm vẫn luôn dùng thân phận alpha ở bên cạnh cha mình, giúp ông quản lý tập đoàn Phong Dương, được tôi luyện trên thương trường nên tính cách đặc biệt quyết đoán dứt khoát, nếu đã nhận định Lạc Phi thì khẳng định sẽ nghĩ cách giải quyết khó khăn từ gia trưởng để ở cùng một chỗ với Lạc Phi.

Lạc Phi đã không nhìn lầm Mạc Lâm, Lăng An cũng thực cao hứng khi hai đứa cháu trải qua khổ sở cuối cùng cũng đến được với nhau.

Lăng An bảo phục vụ mang tới một lọ rượu đỏ, chủ động rót cho mỗi người một ly, sau đó nâng ly mỉm cười nói: “Chúc mừng hai đứa, hi vọng tình yêu của hai con sẽ được bền lâu.”

Mạc Lâm nâng ly chạm cốc, lễ phép nói: “Cám ơn tướng quân.”

Lăng An cười: “Còn gọi tướng quân à?”

Tai Mạc Lâm hơi đỏ lên, nghiêm túc nói: “Cám ơn cậu.”

Lăng An rất vui vẻ, Lạc Phi cũng mỉm cười, nghe Mạc Lâm đổi giọng gọi Lăng An là cậu, giống như Mạc Lâm rốt cuộc cũng trở thành người nhà của mình vậy.

Ba người nâng ly cụng chén, một ngụm uống cạn nửa ly rượu đỏ.

Mạc Lâm vào toilet, lúc này Lăng An mới sáp qua hỏi nhỏ Lạc Phi: “Hai đứa, ai là người cầu hôn?”

Lạc Phi đỏ mặt: “Là anh ấy.”

Lăng An bất đắc dĩ đỡ trán: “Con khờ thật đấy, không biết chủ động một chút à?”

Lạc Phi đau đầu: “Con không ngờ lại nhanh như vậy, con định chờ thân thể anh ấy khỏe lại, chúng ta ở chung một đoạn thời gian, qua vài năm rồi mới nhắc tới chuyện kết hôn. Kết quả hôm nay anh ấy lại trực tiếp đề nghị, con cũng giật mình, đến giờ vẫn còn cảm thấy mình đang nằm mơ.”

Lăng An nhịn cười: “Sinh ra vào thời này, con may mắn hơn phụ vương con nhiều, khi ấy phụ vương cùng ba ba con kéo dài tới bốn năm năm mới kết hôn, mấu chốt là nhóm ngoại công con không đồng ý. Nếu Mạc Lâm chủ động đề nghị thì áp lực của con sẽ giảm bớt rất nhiều. Bất quá con cũng nên chuẩn bị một chút, Mạc gia là gia tộc rất có danh tiếng ở đế quốc, không thể làm Mạc Lâm mất mặt.”

Lạc Phi gật đầu: “Đương nhiên, chuyện này con sẽ về thương lượng với phụ vương.”

*****

Buổi chiều, Lạc Phi thu thập hành lý cùng Mạc Lâm quay về thủ đô tinh.

Sau khi về tới thủ đô, Lạc Phi cũng không vội vàng vào cung mà dẫn Mạc Lâm tới trung tâm mua sắm.

Mạc Lâm nghi hoặc: “Em muốn mua gì à?”

“Em muốn mua một cặp nhẫn đính hôn.” Lạc Phi mỉm cười.

“Nhẫn chỉ là hình thức thôi, anh thường xuyên phải dùng quang não đánh chữ, đeo nhẫn không tiện, không mua cũng không sao.”

“Tuy chỉ là hình thức nhưng nhẫn có ý nghĩa đặc biệt, lúc kết hôn phải đeo nhẫn cho nhau là truyền thống của nhân loại suốt mấy ngàn năm qua, bởi vì nhẫn có dạng vòng tròn, đeo nó lên giống như hai chúng ta được buộc lại chung một chỗ, không bao giờ tách ra nữa.” Lạc Phi nghiêm túc nói.

Mạc Lâm bất đắc dĩ: “Được rồi, tùy em.”

Đại hoàng tử nói rất có đạo lý, thực sự làm người ta không thể nào phản bác.

Hai người cùng lên khu khách quý trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại, nơi này có đủ loại trang sức rực rỡ muôn màu dùng trong hôn lễ, Mạc Lâm không quá hứng thú, ngồi ở sô pha bên cạnh nghỉ ngơi, bất quá Lạc Phi thì hưng phấn bừng bừng đi theo nhân viên chọn lựa, rất nhanh liền nhìn trúng một cặp nhẫn tình lữ, điểm đặc biệt của cặp nhẫn này là có thể sử dụng làm không gian cơ giáp, đeo lên tay hoặc dùng dây đeo lên cổ đều được.

Lạc Phi cầm lấy cặp nhẫn hỏi ý Mạc Lâm: “Anh thấy cặp này thế nào? Anh không thích mang trên tay thì có thể xỏ dây đeo lên cổ, bỏ Nặc Á vào bên trong.”

Kiểu nhẫn khá đơn giản, mặt nhẫn khảm một viên ngọc hình trái tim tinh xảo, phối với một sợi dây màu bạc là trở thành dây chuyền không gian cơ giáp.

Mạc Lâm rất thích, gật đầu: “Chọn cái này đi.”

Lạc Phi liền quẹt tinh tạp, đưa hộp nhẫn đã được đóng gói cho Mạc Lâm.

Hai người dạo ở trung tâm thương mại suốt buổi chiều mới lưu luyến tách ra.

Mạc Lâm được vệ sĩ hộ tống về nhà, Lạc Phi quay về cung.

Bệ hạ không ở trong cung, Lạc Phi hỏi đội trưởng đội hộ vệ hoàng gia thì biết vương hậu Lâm Viễn đang ở hoa viên dạy tứ hoàng tử học vật lộn quyết chiến.

Đứa em út Lạc Thành là đứa nghịch ngợm nhất trong số các hoàng tử, mỗi ngày Lâm Viễn đều đập nó ba bữa, thế nhưng Lạc Thành vẫn nghịch ngợm phá phách khắp nơi, Lạc Phi đi vào hoa viên thì thấy em trai đang bị phạt đứng, đầu gục cuống vô cùng ủy khuất, Lâm Viễn ở bên cạnh nổi giận đùng đùng mắng: “Con nhìn con đi, chỗ nào giống bộ dáng hoàng tử hả! Sao không học hỏi đại hoàng huynh với nhị hoàng huynh của con? Môn toán cao nhất là một trăm điểm, con thi có năm điểm! Con rốt cuộc làm sao làm được kết quả này vậy? Cho dù tùy tiện trả lời bừa cũng không đến mức năm điểm đi?”

Lạc Phi nhịn cười đi qua: “Em nó chỉ thi được năm điểm thôi à?”

Lâm Viễn liếc mắt xem thường: “Con hỏi nó đi.”

Lạc Thành cầu xin: “Con trời sinh dốt toán a! Môn văn con thi được trọn điểm mà!”

Lâm Viễn dùng sức búng trán Lạc Thành: “Còn dám tranh luận?”

Thấy ba ba lại muốn động thủ, Lạc Phi vội ngăn lại: “Ba ba bớt giận, em nó trước giờ vẫn không học tốt môn toán mà, để hôm nào rảnh con phụ đạo cho nó một chút. Con có chút việc muốn thương lượng, bây giờ ba ba rảnh không?”

Lâm Viễn khoát tay, nhìn đứa con út nói: “Nể mặt đại hoàng huynh con, hôm nay tạm bỏ qua, trở về nghiêm túc tập luyện mấy động tác ba ba vừa dạy đi.”

Lạc Thành giống như được đại xá hướng Lạc Phi làm mặt quỷ, sau đó lập tức xoay người chuồn mất.

Nhìn đứa con út chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn, Lâm Viễn nhịn không được cả giận: “Nhóc thối này, cũng không biết sau này lớn lên thành dạng gì nữa, thực không muốn nhận là ba ba sinh ra nó.”

Lạc Phi ôm bả vai ba ba, an ủi: “Nó còn nhỏ, con nít nghịch ngợm một chút cũng bình thường mà, nếu lúc trưởng thành vẫn còn càn quấy như vậy, con giúp ba ba thu thập nó.”

Lâm Viễn thở dài: “Vẫn là con hiểu chuyện nhất.”

Lạc Phi cười khẽ, cùng Lâm Viễn trở về cung điện, săn sóc rót ly nước. Lâm Viễn có chút mệt mỏi nên nằm xuống sô pha nghỉ ngơi, Lạc Phi ở bên cạnh vừa bóp vai vừa thấp giọng nói: “Ba ba, con thích một người.”

Lâm Viễn có chút ngoài ý muốn, quay đầu qua hỏi: “Vậy à? Ai?”

“Ba ba đã gặp qua rồi, chính là Mạc Hàm.”

Lâm Viễn kinh ngạc trợn mắt: “Mạc Hàm? Nó không phải là alpha à?”

“Sự tình có chút phức tạp, anh ấy có một em trai song sinh gọi là Mạc Lâm, ba ba đã nghe nói tới rồi đúng không?”

“Ừm, nghe nói hai chân bị tật, tinh thần cũng có vấn đề.”

“Này chỉ là tin giả thôi, Mạc Hàm cùng Mạc Lâm kỳ thực là một người.”

Lâm Viễn lập tức ngồi thẳng lại, tò mò hỏi: “Rốt cuộc là sao?”

Lạc Phi kiên nhẫn giải thích: “Lúc trước lúc hiệp hội làm gien xứng đôi cho con, trong danh sách xuất hiện cái tên Mạc Lâm, con có chút tò mò nên lúc tới chòm sao Thiên Cầm đã cùng anh họ Ai Mễ Nhĩ tới dự tiệc mừng thọ ở Mạc gia, muốn xem thử xem Mạc Lâm là người thế nào, kết quả ở buổi tiệc quen biết Mạc Hàm, hơn nữa còn gặp được Mạc Lâm tàn tật. Tiếp xúc với Mạc Hàm càng nhiều con lại càng thưởng thức anh ấy, sau đó bắt đầu thích anh ấy, bất quá không hề hoài nghi thân phận Mạc Hàm, Mạc Lâm. Thẳng đến giải cơ giáp đại tái, con phát hiện trên người Mạc Hàm có một nốt ruồi giống y hệt Mạc Lâm, lúc đó mới bắt đầu hoài nghi.”

Lâm Viễn sửng sốt, một lát sau mới hồi phục tinh thần: “Ý con là, Mạc Lâm vẫn luôn giả trang là Mạc Hàm?”

Lạc Phi gật đầu: “Đúng vậy. Chuyện nhà Mạc gia khá phức tạp, tinh đạo Mạc Khải Phong ngoại công tự thân xuất mã bắt về lần này chính là chú ruột Mạc Lâm. Vì tranh đoạt gia sản, lúc Mạc Hàm mới được sinh ra, Mạc Khải Phong đã giết chết đứa bé alpha kia, chẳng qua Mạc gia vẫn không công bố tin tức này. Sau đó năm Mạc Lâm mười tuổi lại bị Mạc Khải Phong bắt cóc, suýt chút nữa mất mạng. Vì muốn chia sẻ áp lực với cha mình, bắt đầu từ khi đó Mạc Lâm đã giả trang thành thân phận Mạc Hàm, ở bên cạnh Mạc tổng, mấy năm nay anh ấy thực sự rất vất vả.”

Lâm Viễn nghe mà đau lòng, ấn tượng của ông về Mạc Hàm rất tốt, Mạc Hàm mới hai mươi tuổi đã là cao thủ trình tự tài giỏi nhất đế quốc, tự mình tham gia nghiên cứu chế tạo phi thuyền trí năng kiểu mới, có thể nói là tuổi trẻ tài cao. Nếu có thể theo đuổi được một người xuất sắc như vậy thì chứng minh con trai cũng rất lợi hại.

Lâm Viễn cười: “Nói vậy, Mạc Lâm là omega giả trang alpha à, so với ba ba năm xưa còn lợi hại hơn! Con thích Mạc Lâm, ba ba không phản đối.”

“Nếu con muốn kết hôn với anh ấy, ba ba có phản đối không?”

Lâm Viễn giật mình: “Kết hôn? Sao gấp vậy?”

“Bởi vì tụi con đã nhận định lẫn nhau rồi, muốn sớm ổn định.”

Lâm Viễn hoài nghi nhìn Lạc Phi: “Hai đứa chỉ mới hơn hai mươi thôi, hiện giờ kết hôn là quá sớm.”

Lạc Phi trầm mặc một lát mới kiên trì nói: “Thực tế là vì, con… con đã dấu hiệu anh ấy rồi nên con muốn ổn định sớm một chút, cũng để anh ấy an tâm hơn.”

“!!!”

Một lát sau, trong cung điện của vương hậu vang lên tiếng gào khóc thảm thiết của đại hoàng tử cùng tiếng đánh người bịch bịch bịch, đội hộ vệ hoàng gia đi ngang qua nghe thấy đều biểu thị: quen thì tốt rồi.

Lúc Tây Trạch trở về, vừa đi tới cửa đã nghe thấy tiếng vũ lực ở bên trong, ông lập tức chạy vào phòng, kết quả thấy Lạc Phi đang ôm đầu run cầm cập núp sau sô pha, Lâm Viễn nổi giận đùng đùng, nắm tay không chút khách khí nện lên người đứa con.

Lạc Phi hiện giờ đã cao hơn ba ba, hơn nữa được huấn luyện ở trường quân đội nhiều năm như vậy, muốn phản kháng hiển nhiên có thể trốn thoát, thế nhưng trước mặt ba ba, cậu tuyệt đối không dám.

Tây Trạch vội vàng chạy về hoàng cung, hôm nay là ngày Lạc Phi tốt nghiệp, thân là cha ông cũng muốn trở về cùng con trai ăn bữa cơm chúc mừng. Kết quả vừa về tới liền thấy một màn như vậy, cũng không biết Lạc Phi đã làm gì chọc giận Lâm Viễn, bị Lâm Viễn đánh tơi tả.

Thấy Lạc Phi ôm đầu trốn đông trốn tây, Tây Trạch bất đắc dĩ nói: “Con nó đã tốt nghiệp rồi, lớn vậy rồi mà em vẫn còn đánh nó à?”

Lâm Viễn tức giận đến trợn tròn mắt: “Nó đáng đánh! Anh hỏi xem nó đã làm chuyện tốt gì hả?”

Tây Trạch nghi hoặc: “Rốt cuộc làm sao vậy?”

“Con trai ngoan của anh cư nhiên ở khu vũ trụ không người mạnh mẽ dấu hiệu một omega!!”

Tây Trạch: “… … …”

Lạc Phi nhỏ giọng giải thích: “Con không có ép buộc, khi ấy tình huống khẩn cấp, anh ấy đồng ý con mới dấu hiệu.”

Lâm Viễn lại càng tức giận hơn: “Trong tình huống đó omega có thể không đồng ý à?! Con chính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Hơn nữa hai năm trước đã dấu hiệu người ta mà không hề báo cho ba ba biết, cũng không nhanh chóng kết hôn, ngược lại để đối phương chủ động cầu hôn với con, con có chút trách nhiệm nào không vậy hả?!”

Lạc Phi không trả lời—- bởi vì ba ba nói rất có lý, cậu không thể nào phản bác được.

Tây Trạch sợ Lâm Viễn tức giận hại thân, vội vàng kéo qua bên cạnh: “Em đừng nói giận, con mình cũng không phải cố ý.”

Lâm Viễn nhướng mày: “Nó đúng là con ruột của anh, học hết tính xấu của anh!”

Nhớ tới năm đó mình cũng dấu hiệu Lâm Viễn trên phi thuyền vũ trụ, Tây Trạch tự nhiên đuối lý, sờ sờ mũi nói: “Khụ, Lạc Phi, con về phòng trước đi, hảo hảo suy ngẫm lại.”

Lạc Phi biết ba ba đang tức giận thì không thể nói rõ được, lập tức xoay người bỏ chạy.

Tốc độ cũng liều mạng như đứa em khi nãy.

Lúc ra đến cửa Lạc Phi còn nháy mắt với phụ vương, ý là cầu phụ vương khuyên nhủ ba ba hộ mình.

Tây Trạch ra hiệu yên tâm.

Chờ Lạc Phi đi rồi, Tây Trạch mới bắt đầu ôn nhu khuyên Lâm Viễn: “Rồi rồi rồi, đừng nóng giận, khi trước anh dấu hiệu em trên phi thuyền cũng là ngoài ý muốn, tình huống của Lạc Phi hẳn cũng không sai biệt lắm, con nó cũng không phải cố ý. Lúc ấy không phải Mạc Hàm bị Mạc Khải Phong bắt cóc sao? Còn bị tiêm thuốc giải trừ tin tức tố, em cũng biết một khi tin tức tố trong cơ thể omega hỗn loại, trừ bỏ dấu hiệu thì không còn cách nào khác. Lạc Phi làm vậy cũng vì muốn cứu Mạc Hàm mà thôi, với lại Mạc Hàm cũng nguyện ý, hai đứa nhỏ lưỡng tình tương duyệt, chúng ta làm trưởng bối cho qua được thì cho qua đi, em thấy đúng không?”

Lâm Viễn càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, nghe đến cuối cùng thì nhịn không được bật dậy, trừng mắt hỏi Tây Trạch: “Anh đã sớm biết rồi?!”

Nhận ra mình mình làm lộ chuyện, Tây Trạch vội vàng che giấu: “A, anh cũng mới biết hai ngày nay thôi, hôm qua Lạc Phi vừa mới nói…”

Lâm Viễn lạnh lùng nhìn Tây Trạch: “Hôm qua? Anh cho em là con nít à mà tin mấy chuyện vớ vẩn này? Anh biết từ lúc Mạc Hàm bị đóng băng đúng không? Nghị định chỉnh sửa luật hôn nhân là Lạc Phi đề ra, khó trách khi ấy anh dốc toàn lực duy trì như vậy! Hai cha con mấy người thông đồng với nhau, chuyện lớn như vậy cư nhiên dám gạt em!!!”

“… …”

Lâm Viễn nổi giận đùng đùng xoay người đi: “Đêm nay em ngủ bên phòng Lạc Ninh, bệ hạ cứ tự tiện đi.”

Tây Trạch vội bật dậy ngăn cản: “Tiểu Viễn đừng như vậy mà, chúng ta đã nửa tháng không gặp rồi a…”

Lâm Viễn đánh gãy: “Anh đi thảo luận với con trai xem làm thế nào gạt em đi, hai người hẳn là rất hiểu nhau. Em không muốn dùng bạo lực gia đình với bệ hạ đâu!”

“… …” Nhìn Lâm Viễn tức giận bỏ đi, Tây Trạch lạnh mặt gửi tin cho Lạc Phi: “Cái thằng nhóc thối này! Ba con giận rồi, không thèm để ý tới ta rồi này.”

Lạc Phi vội đáp lại: “Phụ vương, mau mau dỗ ba ba đi.”

Tây Trạch đau đầu đỡ trán: “Vô dụng, em ấy dễ dỗ mới là lạ, hiện giờ cách tốt nhất là giao con ra cho em ấy đập một trận.”

Lạc Phi: “… … …”

…(cont)…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.