Tinh Tế Giang Hồ

Chương 13: Chương 13: Cọng rơm cứu mạng




Lúc Lưu Phi rời bệnh viện, sắc trời đã tối, một mình Lưu Phi lang thang trên đường phố, trong dòng người, không ngừng có những "ván trượt bay" qua lại với một tốc độ đến chóng mặt.

"Ván trượt bay" là một loại đồ chơi xả xỉ của người trưởng thành, nó sở hữu một "hệ thống phản trọng lực" mini, chỉ cần rất ít năng lượng đã có thể bay được lên không trung, so với loại xe bay thì tính giải trí của "ván trượt bay" cao hơn, nó nhận được sự yêu thích của phần đông người.

Ở phía trên những chiếc ván trượt là không gian dành cho xe bay, kiểu dáng xe bay được vuốt gọt mềm mại như hình giọt nước, cho dù ở tít trên cao nhưng vẫn có thể thấy được những đốm sáng lập lòe đặc trưng của kim loại.

Phía trên xe bay, chính là không phận của cơ giáp, đủ kiểu đủ loại cơ giáp dân dụng lướt đi trong màn đêm vô tận, thi thoảng do đổi hướng làm lửa xanh từ động cơ phun ra, lấp lánh đến vô cùng.

Ở mọi hành tinh có con người cư trú đều tồn tại những quy định nghiêm ngặt về đường bay, nếu như vi phạm sẽ bị trừng trị theo luật định, từ phạt cảnh cáo, tịch thu bằng lái cho đến cả việc tạm giam, dẫu sao ở những thành thị lớn, đông dân cư thì cho dù là ván trượt bay, xe bay hay cơ giáp cũng đều có thể gây ra những hậu quả lớn.

Tại mỗi thành phố đều có những đội cảnh sát đặc nhiệm được vũ trang, nhiệm vụ của bọn họ ngoài việc hoạt động như những pháo đài bay, họ còn phối hợp với những cơ giáp cảnh sát thông thường khác truy bắt những người vi phạm ở trên không, thậm chí nếu như nhận thấy có thể gây nguy hiểm cho an toàn giao thông, họ có thể gọi về trung tâm xin quyết định bắn rơi nó.

Ván trượt được phép bay cách mặt đất tối đa 1,5 mét, xe cộ thì không bị hạn chế như ván trượt, độ cao tối đa chúng có thể bay, đạt 200 mét so với mặt đất. Với cơ giáp thì yêu cầu lại nghiêm ngặt hơn rất nhiều, nó nhất thiết chỉ được hoạt động từ phạm vi 200 mét trở lên, trong khu vực đô thị, độ cao yêu cầu càng khắt khe hơn, chúng không thể bay thấp hơn độ cao của các tòa cao ốc, nếu như là chủng cơ giáp chiến đấu, trước khi vào không phận thành thị, cần phải xin ý kiến của trung tâm điều khiển không lưu.

Thực ra, việc quản lý cơ giáp cũng giống như việc quản lý xe chở đất trong thành thị ở thời Trái đất cổ thôi, nghe nói loại xe này là sát thủ đường phố bị dân chúng hận đến tận xương tủy.

Mỗi khi Lưu Phi cuốc bộ trên đường phố vào ban đêm, ánh mắt hắn luôn trở nên sắc bén vô cùng, chăm chú cực độ nhìn theo những cơ giáp bay qua bay lại ở trên không, bên trong những khối kim loại lạnh lẽo đó, đang ấm ủ mơ ước của đời hắn.

Nhưng mà hôm nay, Lưu Phi lại không hề chú ý gì đến chúng, hắn cúi đầu bước, dường như đang có tâm sự nặng nề.

Đúng vậy, Lưu Phi có tâm sự.

Hôm nay Lưu Phi đang rất có tâm sự.

Việc tượng gỗ họ Trình phải đóng cửa cũng đồng nghĩa với việc ước mơ cơ giáp của Lưu Phi bị dập tắt, ít nhất là đã phá vỡ kế hoạch của hắn, nếu như thiếu đi tượng gỗ họ Trình, trong một năm, hắn không thể tích góp đủ tiền học cho bốn năm đại học được. Hiện tại, tiền lương làm lao công cũng chỉ là như muối bỏ biển, không thể giải quyết được vấn đề của hắn.

Làm sao đây ?

Làm sao đây ?

Từ lúc rời khỏi bệnh viện, Lưu Phi vẫn luôn tự hỏi mình.

Giờ đây việc cấp bách chính là tìm ra cách giải quyết.

Rất nhiều phương pháp đã bị Lưu Phi bác bỏ, cuối cùng lại quay trở về vạch xuất phát - "tượng gỗ họ Trình".

Ngoài việc điêu khắc, Lưu Phi không hề có sở trường đặc biệt nào khác, tuy rằng trong phương diện cơ giáp hắn có được thiên phú, thế nhưng hắn lại không sở hữu được một bằng cấp liên quan đến cơ giáp, muốn tìm được một công việc về cơ giáp quả thật là điều không thể được.

Không nghi ngờ gì nữa, tượng gỗ họ Trình lại trở thành lựa chọn duy nhất của Lưu Phi.

Chỉ có điều, cách nghĩ này chỉ luẩn quẩn trong đầu Lưu Phi được một lúc thì lập tức cũng bị phủ quyết, bởi vì, trong cả Trác Nhĩ tinh, tượng gỗ họ Trình là cửa hàng làm tượng thủ công duy nhất.

Trên thực tế, theo cùng với sự phát triển từng ngày của khoa học kỹ thuật, đồ thủ công mỹ nghệ càng lúc càng ít đi, điêu khắc bằng máy càng ngày càng thỏa mãn nhu cầu của thị trường, còn những cửa hàng bán đồ thủ công xa xỉ như tượng gỗ họ Trình thì lại càng hi hữu, trong các tuyên truyền của Trác Nhĩ tinh với bên ngoài, tượng gỗ họ Trình luôn là cái tên được nhắc đến để tôn vinh nền văn hóa của Trác Nhĩ tinh, có thể thấy được loại cửa hàng thiểu số này đã đạt đến một trình độ như thế nào.

Không biết tự lúc nào, Lưu Phi đã đi đến phố Đọa Lạc, tuy rằng đêm đã khuya, phố Đọa Lạc vẫn phồn hoa như cũ, hai bên đường cửa hàng cửa hiệu mọc lên san sát, mời chào khách qua đường, lác đác một vài sinh viên khá giả có điều kiện đang bịn rịn ở bên trong, cũng vào lúc này, đám giang hồ khu ổ chuột lại bắt đầu hoạt động, từng đứa rồi từng đứa, uống rượu say túy lúy, túm năm tụm ba huyên náo cả góc phố, đóng góp thêm chút ầm ĩ cho bầu không khí náo nhiệt của nơi đây.

Nguy hiểm!

Một cảm giác nguy hiểm đến cực độ chợt ập đến, dường như là một loại bản năng, thân thể thon dài của Lưu Phi đột ngột chuyển hướng, nếu như có người điều khiển cơ giáp mà nhìn thấy, thì sẽ phát hiện ra, pha chuyển hướng này của Lưu Phi là một trong những động tác chuyên nghiệp có độ khó cao. Lưu Phi đã đem động tác chuyển hướng của cơ giáp màu đen trong trận chiến với "Tú hoa châm-111" áp dụng lên chính cơ thể người.

Thật đáng tiếc, chẳng có ai nhận ra một động tác biến hướng đẹp mắt đến như vậy.

"Vù...."

"Vù...."

...

Một luồng gió mạnh lướt sát qua người, Lưu Phi đã tránh được nguy hiểm, hắn sợ đến mức vã mồ hôi lạnh, da thịt toàn thân căng cứng lại, giống như một con báo đốm đã sẵn sàng hoạt động, tràn đầy sức dẻo dai.

- Ha ha...

Một phen cười dài đắc ý vang lên trong màn trời đêm, đợi lúc Lưu Phi nhoài người trở lại, thì đám điều khiển ván trượt đã lướt xa đến vài trăm mét, tốc độ cực kỳ dọa người.

"Dân độ!", nhìn một bầy côn đồ dần khuất, con ngươi Lưu Phi đột nhiên co rút lại, giống như bị kim châm.

Bọn dân độ!

Tại khu ổ chuột có một bọn khá thần bí, bọn này không có thu nhập cố định, không có nghề nghiệp cố định, giống như đám chuột cống bẩn thỉu suốt ngày tụ tập lại với nhau chui rúc trong những xó xỉnh tối âm u, thế nhưng cuộc sống của bọn chúng lại rất có vẻ thoải mái, cần câu cơm của chúng đến từ việc tân trang và nâng cấp những ván trượt đã hỏng, tất nhiên thi thoảng cũng có vài dân nghèo đến sửa chữa một vài thiết bị điện.

"Độ" là cái gì ?

Thực ra "độ" là một ngành nghề có lịch sử lâu đời, đã sớm được khai sinh từ thời Trái đất cổ, có rất nhiều kiểu độ, độ xe hơi, độ máy bay, nói chung độ đủ thứ. Hiện nay, với sự phát triển của khoa học kĩ thuật, phạm vi ngành độ máy ngày càng được mở rộng, ví dụ như độ ván trượt bay, độ các loại xe bay, hoặc là độ các loại vũ khí thông thường, dân độ máy thường có thể biến những thứ rác rưởi thành những vật thần kỳ, làm cho vũ khí và cơ khí được độ lại sở hữu những uy lực và tốc độ đến đáng sợ.

Trong ngành độ máy, độ cơ giáp là ngành nghề được mọi người quan tâm nhất, nó tràn đầy màu sắc của sự thần bí, cũng giống như đám hacker ở thời kỳ Trái đất cổ vậy thôi, người hiểu biết về nó là rất ít, ít vô cùng.

Đương nhiên, cảnh giới độ máy cao cấp nhất không phải là chuyện độ các cơ giáp, mà chính là việc nâng cấp những chiến hạm vũ trụ.

Cũng giống như bao ngành nghề khác, trong ngành độ máy cũng phân thành có thấp có cao, từ sơ cấp học việc cho đến đỉnh cấp đại sư.

Bất quá, đại sư độ máy vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, ngành độ máy luôn truyền tai nhau những truyền thuyết về một vài vị đại sư, nhưng trên thực tế, việc có thể tiếp xúc được với đại sư độ máy thì lại có vẻ không nhiều lắm, trong ngành độ máy của 7 đại tinh vực, có tư cách được xưng là đại sư không vượt quá nổi ba người. Lưu Phi từng được nghe Đầu bàn ủi kể lại, vào khoảng 20 năm về trước, thiếu chút nữa chiến tranh đã xảy ra giữa 7 đại tinh vực, nguyên do cũng chỉ là bởi tranh giành nhau một vị đại sư ngành độ máy, cả 7 đại tinh vực đều huy động tất cả mọi cao thủ, sau đó vị đai sư đột nhiên biến mất, chuyện đến đây mới thôi...

Không thể nghi ngờ, đám người vữa nãy chính là đám dân độ, đương nhiên, đó chỉ là một bầy dân độ máy trình độ thấp, ít nhất Lưu Phi cũng cho rằng nếu như là hắn, hắn có thể làm cho chiếc ván trượt khi nãy bay được nhanh hơn, lướt được sát đất hơn.

Trong kỹ thuật độ ván trượt bay ngoại trừ gia tăng về tốc độ, cái quan trọng hơn là phải làm sao duy trì được khoảng cách với mặt đất, càng thấp càng tốt. Ván trượt bay càng hiện đại thì đòi hỏi người điều khiển lại càng cần những kỹ xảo ưu việt hơn. Nghe nói, trình độ nâng cấp ván trượt bay cao cấp nhất chính là làm cho chiếc ván trượt chỉ bay cách mặt đất có 5 cm, nhưng dù có độ được một ván trượt như thế thật thì cũng khó có ai có thể điều khiển được nó. Nên nhớ rằng, việc bay sát mặt đường 5 cm với một tốc độ cao là một hành động nguy hiểm đến nhường nào...

- Họ.......!

Một gã tóc vàng trẻ tuổi ăn mặc lôi thôi lếch thếch đột nhiên làm một động tác lộn ngược chiếc ván trượt đang bay ở tốc độ cao từ trên không, ngay tức khắc nó dừng lại. Đây là một động tác rất nguy hiểm, vi phạm luật an toàn giao thông dành cho ván trượt bay, nếu bị bắt gặp, sẽ bị phạt tiền. Tuy nhiên, đây không phải là vấn đề mà khu ô chuột cần quan tâm.

- Làm sao thế, Ước Hàn (John) ?

Đám dân độ đều dừng lại.

- Khi nãy tụi bay có thấy thằng đó làm động tác bước bộ hình vòng cung không?

Ước Hàn nhìn đám bạn, hắn không dám chắc hồi nãy liệu có phải là động tác độ khó cao "Bước bộ hình vòng cung" không. Thỉnh thoảng hắn thấy qua đã có người vài lần điều khiển cơ giáp thực hiện "Bước bộ hình vòng cung" đó, vả lại, hắn cảm thấy khả năng lấy thân thể để thực hiện động tác có độ khó dành cho cơ giáp này cũng không cao, dẫu sao tứ chi của con người cũng không thể thực hiện được những động tác giống như của đám máy móc kia được.

- Bước bộ hình cung là cái gì cơ ?

Vài tên không kìm nổi lặng người lại, đưa mắt nhìn nhau, tò mò hỏi.

- Thôi bỏ đi, lướt thôi, hẳn là tao nhìn nhầm rồi.

Gã trẻ tuổi có tên Ước Hàn ngây ngẩn, than thở một hồi, ở khu ổ chuột cho dù là kẻ vô cùng hâm mộ ngành độ máy đi chăng nữa, dưới điều kiện bị giới hạn thì cũng chỉ có thể đi độ mấy cái ván trượt đã hỏng mà thôi, căn bản không thể có cơ hội được tiếp xúc với những sản phẩm công nghệ cao.

Mà thực ra so với bọn họ thì với một xưởng độ máy thông thường trong mắt thế gian, trình độ cũng hơn bọn này không biết bao nhiêu lần.

Ước Hàn lắc đầu, điều khiển ván trượt bay về phía ngoại ô, chỗ đó hiện đang tổ chức một cuộc thi nâng cấp ván trượt bay, nếu như giành được giải thưởng thì...hắc hắc.

Rất nhanh, trên mặt Ước Hàn lộ ra vẻ ủ rũ, gã đã liên tục ba lần tham gia cuộc thi , thế nhưng gã chưa bao giờ nhận được một đồng Trác Nhĩ tệ tiền thưởng nào, điều này làm gã rất sầu não.

Bước bộ hình vòng cung!

Nếu mà mình biết được động tác chuyển hướng "Bước bộ hình vòng cung" thì hẳn sẽ không thành vấn đề giành được giải nhất, giải nhì, mà không, giải ba thôi cũng được...

...

Chính lúc Ước Hàn và đồng bọn biến mất trong màn đêm vô tận, Lưu Phi cũng bắt đầu bước nhanh về phía "nhà ở" của mình, bất quá, bước chân của Lưu Phi lại vô tình trở nên khác người, nếu như có ai đó chú ý hắn, sẽ nảy sinh một cảm giác thật kỳ quặc, đôi chân gã trai này dường như có thể phát lực từ bất cứ góc độ nào.

Khi nãy vì khoảng cách với đám dân độ quá gần đã làm cho Lưu Phi nảy sinh ra một loại ảo giác nguy hiểm, do cơ cấu bảo vệ của tứ chi trong phản xạ vô thức vẫn chưa được khôi phục về bình thường nên khiến cho cơ thể Lưu Phi có vẻ vẫn đang như một cỗ cơ giáp trong trạng thái chiến đấu.

- Ta muốn quay về trường...

Đột nhiên, một âm thanh lờ mờ quen thuộc vang lên. Lưu Phi theo thói quen ngước mắt nhìn, chỉ thấy tại cửa ra một nhà nghỉ tồi tàn cách đó không xa, có hai người đang đứng, trong đó có một người hắn biết.

Tô Tử Tinh.

Trông thấy cái thân hình lồi lõm đầy khiêu khích đó, trên mặt Lưu Phi lại lộ ra một chút vẻ chán ghét. Trong lòng Lưu Phi vốn cho rằng tất cả các nữ sinh mà lang thang ở phố Đọa Lạc thì đều là bọn chẳng ra gì, cảm giác chán ghét này đã ăn sâu vào tận xương tủy hắn.

Đương nhiên, những suy nghĩ này đều là do bị Đầu bàn ủi gieo rắc cho, Đầu bàn ủi nói với hắn, nữ sinh ngoan thì sẽ không bao giờ đi đến phố Đọa Lạc, đồng thời cũng không phải chỉ một lần lão nhắc nhở Lưu Phi rằng, tuyệt đối không cho phép hắn chơi với đám con gái phố Đọa Lạc.

Đầu bàn ủi đã chết, nhưng những lời Đầu bàn ủi nói thì vẫn còn hiệu quả!

- Buông ta ra, buông ra, ta muốn quay về trường!

Đương lúc Lưu Phi đang chuẩn bị rời đi, thì gã thanh niên tóm được cánh tay Tô Tử Tinh, Tô Tử Tinh đang đứng tại cửa ra, tiếng nói chuyện đột nhiên to hẳn lên, dường như vô cùng tức giận.

"Đốp!"

Một tiếng bạt tai lanh lảnh vang lên khiến Lưu Phi giật mình cau mày lại, lại một lần nữa ánh mắt nhìn về phía Tô Tử Tinh.

- Con điếm thối này, đây là phố Đọa Lạc, phố Đọa Lạc đó, biết chưa hả ? Con bà nó chứ, đã mò vào đây rồi còn tỏ vẻ làm thánh nữ ? Vào trong!

Một tiếng gầm vang lên, nhưng dường như kẻ đến người đi ở phố Đọa Lạc lại không mảy may chú ý đến, thậm chí nhìn cũng chả buồn nhìn, bởi mỗi ngày chuyện như này đều xảy ra ở phố Đọa Lạc, mọi người đã phát chán xem những chuyện như vầy rồi.

Đúng như lời gã thanh niên kia nói, nơi đây là phố Đọa Lạc, là Đọa Lạc a, con gái ngoan rỗi việc chạy đến đây làm cái gì ?

Kỳ thực, tại sao cái "công việc bẩn thỉu" ở phố Đọa Lạc lại nhận được sự chào đón của một vài sinh viên, chính là bởi kiểu môi trường "coi thường bất kỳ mọi chuyện xảy ra" ở đây. Ở phố Đọa Lạc, cho dù bên đường có chém nhau thì cũng chẳng khiến cho bao nhiêu người phải chú ý, đây có thể coi là một phong cách sống, một nét văn hóa của con phố này, chuyện thế này mỗi ngày đều xảy ra, xảy ra như cơm bữa.

- Ngươi đánh ta, ngươi rõ ràng... đánh ta...

Trong miệng Tô Tử Tinh lẩm bẩm tự nói, ngơ ngác nhìn gã trai mặt mày dữ tợn đứng trước mặt. Nàng nằm mơ cũng không dám nghĩ, cái tay tao nhã lịch sự này lại ngang nhiên tặng cho nàng một cái tát nổ đom đóm mắt, trăng sao hiện đầy trời đến như vậy, hơn nữa lại còn đứng trước biết bao nhiêu người, sự tôn nghiêm cao cao tại thượng bị chà đạp một cách không thương tiếc. Trong nhất thời đầu óc nàng không kịp có phản ứng, rơi vào một trạng thái trống rỗng, giống như một cỗ quang não đang bị "treo".

"Đốp!"

Lại thêm âm thanh của một cái tát nữa, từ cảm giác trống rỗng Tô Tử Tinh tìm lại được vẻ tỉnh táo, rốt cuộc cảm thấy đôi má mình vô cùng đau đớn và rát buốt, ánh mắt vốn cao ngạo lộ ra vẻ kinh hoàng cực độ.

- Bước vào cho ông, đừng có đứng đây làm mất mặt, ông chịu đựng mày đủ rồi, còn giả bộ làm thục nữ à ? Nói cho mày biết, từ phố Đọa Lạc đi ra thì không còn con nào là xử nữ!

Gã thanh niên ăn mặc diêm dúa thấy biểu tình ngang bướng của Tô Tử Tinh, trên mặt gã chợt lộ ra tia đắc ý, người đẹp vốn cao ngạo được đám sinh viên xem như nữ thần này rốt cuộc hôm nay đã trở thành con mồi của hắn. Chỉ cần nữ sinh mò đến phố Đọa Lạc, thì không một ai thoát khỏi ma trảo của gã, làm những việc kiểu này, gã sớm đã quen tay.

Với kinh nghiệm của gã, rất nhiều phụ nữ đều giống như Tô Tử Tinh, lúc đầu thì cố sống cố chết không đồng ý, đánh cho vài cái bạt tai thì lại hu hu khóc thét lên, đến lúc quan hệ xong xuôi rồi thì đuổi cũng không thèm đi, không có chuyện gì vui vẻ hơn việc chinh phục được người đẹp số một của trường học, chỉ nghĩ đến đây thôi, trong lòng gã thanh niên đã hiện lên vẻ sảng khoái khó tả, một tay nắm tóc Tô Tử Tinh kéo vào trong nhà nghỉ.

- Thả ta ra, thả ra, cứu mạng a...

Tô Tử Tinh lúc này mới bùng nổ, hết đá rồi lại đánh, đáng tiếc sức đàn bà yếu ớt thì sao là đối thủ của gã thanh niên cường tráng được, Tô Tử Tinh bị nắm tóc kéo vào trong nhà nghỉ, tiếng kêu cứu hét chói tai, mỹ nhân đang gặp nạn nhưng không một ai tỏ vẻ muốn đóng vai anh hùng.

- Đứng lại!

Một âm thanh lạnh lùng vang lên.

- Lưu Phi, cứu ta, cứu ta với...

Lúc Lưu Phi xuất hiện trước mắt Tô Tử Tinh chỉ trong tích tắc đó, lập tức Tô Tử Tinh hét to lên, lúc này đây Lưu Phi thật giống một cọng rơm cứu mạng rồi.

- 1000 Trác Nhĩ tệ, ta cứu cô.

Lưu Phi không nghĩ đến Tô Tử Tinh vậy mà lại biết tên hắn, sửng sốt một lúc rồi bắt đầu chậm chậm bước về phía gã thanh niên.

Đột nhiên, toàn bộ phố Đọa Lạc trở nên thật yên tĩnh, xung quanh mấy chục đôi con mắt ngạc nhiên nhìn về phía Lưu Phi, không những là đám người xung quanh đều ngẩn ra, mà ngay cả gã thanh niên lẫn Tô Tử Tinh đều trợn mắt há hốc mồm.

- Có đồng ý hay không ?

Bên trong ánh mắt Lưu Phi lướt qua một chút vẻ mất kiên nhẫn, nếu như không phải vì tiền, hắn sẽ chẳng lãng phí thời giản mà nán chỗ này dù chỉ một giây đồng hồ.

- Ta đồng ý, 1000...

Trông thấy Lưu Phi dường như muốn rời đi, Tô Tử Tinh lập tức trở nên hoảng sợ, liều mạng vùng vẫy, tuy rằng tóc đã bị túm, nhưng vẫn cố sống cố chết mà gật đầu.

Đối với Tô Tử Tinh mà nói, Lưu Phi chính là cọng rơm cứu mạng nàng, liệu cọng rơm đó có thể cứu được nàng không, không nói trước được, nhưng chí ít nàng cũng không thể dễ dàng mà buông tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.