Tĩnh Nữ Truyền

Chương 170: Q.2 - Chương 170: Chương 9.2




Binh lính thủ vệ lập tức lĩnh mệnh đi.

Bản thân Phượng Tĩnh Xu cũng hiểu, lần này ngủ mê man, là do trước đó sử dụng tiên thuật quá độ, mấy ngày nay khi nàng ngủ, tất cả Linh Lung trong cơ thể đều bận rộn bổ sung năng lượng đã mất ổn định trong cơ thể nàng, nếu không, nàng đã sớm chết rồi, nào còn có thể tỉnh lại nữa, hơn nữa vừa tỉnh lại đã bị tươi đẹp tập kích. . . . . .

Nghĩ tới đây, trong lòng Phượng Tĩnh Xu lại nổi lên gợn sóng, đối với Phượng Hàm Tiếu, nàng thật sự không biết nên làm sao mới phải. . . . . .

Đang suy nghĩ, trướng mành bị người dùng lực nhấc lên, từng tiếng hô kích động theo đó vang lên.

Chạy đến nhanh nhất, là một người áo đỏ vội vã, toàn thân hắn ướt dầm dề, trên chân ngay cả giầy cũng không kịp mang, đoán chừng là vừa nghe thấy tin tức này đã nhảy xuống giường chạy thẳng tới, trên bàn chân nhỏ như bạch ngọc còn dính vết bùn.

“Tỷ tỷ!” Một tiếng kêu mừng rỡ, vừa muốn nhào tới, cổ áo thấm ướt đã bị tóm gọn.

Miệng mím lại, hắn đáng thương nhìn ra sau lưng, chỉ thấy Văn Nhân Tĩnh Phong mặc bộ áo xanh, thắt lưng thêu chỉ xinh đẹp,  trong miệng không ngừng nói ra lời tình cảm: “Thư nhi, đệ xem thử cả người đệ kia, đều ướt hết! Đệ còn dám nhào đến chỗ tỷ tỷ đệ? Ngộ nhỡ để cho nàng bị phong hàn thì làm sao?”

Vừa nghe hắn nói như vậy, Tuân Thư nào còn uất ức, lập tức lui về phía sau, mang áy náy trên mặt.

“Cái người này, dọa đến đệ ấy đấy!” Phượng Tĩnh Xu tức giận liếc Văn Nhân Tĩnh Phong, người này, tình cảm thay đổi, cũng không sợ nàng tức giận? Còn dám tới hù dọa Thư nhi? Hắn không suy nghĩ một chút ban đầu hắn lấy cớ gì ở lại bên cạnh nàng!

Bị Phượng Tĩnh Xu trừng, Văn Nhân Tĩnh Phong có chút sợ.

Nàng cũng chưa từng nói với hắn cái gì, ngay cả nụ hôn kia, đều là mấy cái nam nhân kia ngầm thừa nhận, nhưng nàng không mở miệng, hắn thế nào cũng không tính được một người “chính thức”! Vì vậy hắn rất sợ nàng trở mặt, nói không cần hắn nữa!

Vì vậy hoảng hốt, tiến lên hai bước, đi tới mép giường của nàng, kéo cái chăn, ấp úng nói: “Người ta, người ta cũng lo lắng cho đệ ấy thôi. . . . . .”

Nói xong, vẫn không quên lấy bao y phục cầm trong tay đưa cho Tuân Thư, “Đệ còn không mau đi thay, đợi lát nữa thì đệ cũng sẽ bị bệnh, ngã bệnh thì không thể đến gần tỷ tỷ của đệ nữa!”

Tuân Thư thở gấp, vội vàng chui vào sau tấm bình phong.

Trong trướng, mấy nam nhân khác thấy đều lắc đầu mà cười, xem ra hôm nay “ tiểu quan thanh lâu “ lẳng lơ cũng gặp phải “ma ma” ăn gắt gao rồi!

“Được, đừng có bày cái mặt đó cho ta xem, giống như ta bạc đãi ngươi vậy.” Phượng Tĩnh Xu liếc mắt, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo hắn ngồi xuống.

Văn Nhân Tĩnh Phong mừng rỡ như điên, vội vàng chuyển cái mông, gắt gao bám ở vị trí kia, giống như không dời đi được nửa tấc,  một đầu tóc dài cũng yêu kiều dựa vào trên vai Phượng Tĩnh Xu, xê dịch chút, lại cọ một chút, trong miệng phát ra tiếng hừ nhẹ thỏa mãn.

“Như mèo vậy!” Phượng Tĩnh Xu không chịu nổi mà nói, nhưng trong mắt lại hiện lên ý cười.

“È hèm!” Rất mất hồn hừ một tiếng, “Nếu nàng thích, thì ta là một con mèo nhỏ vậy.”

Lần này lại đến phiên Kim Bích Đạc không chịu nổi, “Trời ơi! Văn Nhân Tĩnh Phong, ngươi chính là người thợ săn đó sao?” Hắn trợn to mắt, “Ta thấy ngươi đã đổi thành con mồi thì đúng hơn!?”

Miễn cưỡng liếc Kim Bích Đạc một cái, Văn Nhân Tĩnh Phong bất mãn nói: “Thợ săn và con mồi, vốn chính là quan hệ rất kỳ diệu đó ~”

“Phốc!” Phượng Tĩnh Xu không khỏi bật cười, “Theo như ngươi nói, vậy bây giờ ta chính là thợ săn, mà ngươi. . . . . . chính là con mồi của ta?”

Văn Nhân Tĩnh Phong khẽ ngẩng đầu, ném một cái nhìn mê hoặc cho Phượng Tĩnh Xu, “Dĩ nhiên ~”

Nghe vậy, nam nhân nữ nhân đều cười.

“Được rồi, chúng ta vẫn nên nói tới chuyện chính đi!” Phượng Hàm Tiếu vẫn im lặng ở một bên đột nhiên lên tiếng, cắt ngang mấy người đàm tiếu.

Nhìn Phượng Tĩnh Xu liếc mắt đưa tình với nam nhân khác, trong lòng hắn rất đau, bởi vì hắn cái gì cũng không thể nói, bởi vì hắn chỉ là đường huynh. Vì vậy hắn chỉ có thể nhanh chóng kết thúc tình cảnh làm cho hắn khổ sở này, mượn cớ nói chuyện công, để cho bọn họ không thân thiết như vậy nữa.

Bị Phượng Hàm Tiếu nhắc nhở, mấy người cũng đều thu lại nụ cười, chỉ có trong đôi mắt Phượng Tĩnh Xu kia, đã hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Thu thập tâm tình xong, nàng cũng nghiêm chỉnh lại.

“Tình hình mấy ngày nay thế nào?”

“Cơ bản rất thuận lợi.” Phượng Duy Tĩnh lên tiếng đầu tiên, nói rõ đơn giản tình hình mấy ngày nay.

Phượng Tĩnh Xu trầm ngâm, “Những thứ khác thì sao? Có con số cụ thể hay không? Tử vong, bệnh tật, mất tích.”

“Trước mắt đoán chừng, số người chết ước chừng có khoảng một vạn năm ngàn, con số này còn đang tăng thêm; bệnh tật lại có hơn bốn vạn, mất tích cũng có hơn hai vạn người, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng số người mất tích sẽ không ngừng tăng lên, theo đó đến số người chết cũng sẽ càng lúc càng lớn.” Tĩnh Ảnh cung cấp tin tức liên quan.

“Người mất tích đã phái nhân thủ đi tìm chưa?” Phượng Tĩnh Xu hỏi.

“Phái hơn một vạn người đi tìm, nhưng thứ nhất mưa rơi lớn, thứ hai đi tìm có nhiều chỗ có lũ lụt, vì vậy chúng ta cũng đã tổn thất hơn bốn ngàn tráng sĩ rồi.” Hoa Ngọc Dung đau đớn nói.

“Đó là vì trang bị không đầy đủ thôi. . . . . .” Phượng Tĩnh Xu cau mày, hỏi nữa: “Còn tình hình chữa bệnh thì sao?”

Văn Nhân Tĩnh Phong đưa tay vuốt nếp nhăn trên mi gian của Phượng Tĩnh Xu, mềm mại đáng yêu nói: “Có Đệ Ngũ thần y ở đây, chuyện này nàng yên tâm.”

Nàng rất yên tâm về Đệ Ngũ Long Quỳ, nhưng dù sao hắn chưa học y học hiện đại, có chút bệnh không biết nên ứng đối ra sao! Da.nlze.qu;ydo/nn Còn có về tình hình doanh trại bệnh dịch và cả doanh trại khủ trùng, nàng khẳng định bọn họ còn chưa có ý thức được!

Lúc này, Kim Bích Đạc than một tiếng: “Thật đáng tiếc! Vốn nên là một mùa thu hoạch, lại gặp phải thiên tai như vậy, toi công tổn thất nhiều lương thực và bạc như vậy, lần này dân chúng làm sao có thể qua!” Thương nhân ba câu không rời khỏi việc buôn bán.

Phượng Tĩnh Xu nghe, cúi đầu ngẫm nghĩ.

“Đúng vậy! Gặp tai họa nghiêm trọng như thế, sau lần này, ba thành, đặc biệt là thành Bạch Vũ, muốn khôi phục phồn vinh sau này, đã rất khó khăn!” Phượng Hàm Tiếu cũng thở dài, “Ít nhất cũng phải trăm năm đi!”

Theo mấy nam nhân ngươi một câu ta một lời nghiên cứu thảo luận, phương án trong đầu Phượng Tĩnh Xu cũng dần dần gần như đầy đủ.

“Ngọc Dung, bây giờ chàng đi xuống truyền mệnh lệnh của ta, huy động tất cả toàn bộ doanh trại, lấy ra những thứ như giấm và tỏi, vừa xông vừa đốt khắp nơi, tỏi cũng vậy! Từng góc nhỏ cũng không được bỏ qua!”

“À?” Hoa Ngọc Dung sững sờ, “Xong, xông giấm? Còn có tỏi! ? Vậy rất nồng đó?”

Phượng Tĩnh Xu kiên nhẫn giải thích: “Mặc dù mùi không dễ ngửi, nhưng có thể dự phòng lây bệnh, đều có chỗ tốt cho thân thể mọi người. Chàng mau đi đi! Nhớ, đặc biệt doanh trại bệnh dịch phải xông mấy lần, mặc kệ là y phục hay thứ gì đó, đều phải xông, phái người bao vây doanh trại bệnh dịch bao vây lại, không cho phép tùy ý ra vào, phàm là người cần ra vào đều phải xông toàn thân mấy lần, đi vào phải xông, ra ngoài càng phải xông! Biết không?”

“A, biết, ta lập tức đi!” Hoa Ngọc Dung lập tức nhận phân phó đi.

Tiếp, Phượng Tĩnh Xu nói với Kim Bích Đạc và Tĩnh Ảnh: “Hai người các chàng, cũng đi phái người phân phó, để dân chúng không được hoảng sợ, những hoa màu kia mặc dù bị nước cuốn đi không thu về được, hạt giống cũng bị dìm, nhưng cũng không đại biểu bọn họ không có hi vọng nữa. Để cho bọn họ dùng hết khả năng thu thập những hạt giống hữu dụng, bọn họ đặc biệt làm được cái này, tất nhiên biết những hạt giống nào có thể dùng, nói cho bọn họ biết, đợi nước lũ rút đi, mọi người hãy về nhà trồng hoa màu! Năm năm, không, trong vòng mười năm, ba thành đất phong, tuyệt không nộp thuế!”

Không nộp thuế!?

Kim Bích Đạc kinh sợ.

Xưa nay triều đình chính là dựa vào nộp thuế làm phong phú quốc khố, nếu như không nộp thuế, vậy. . . . . .

Giống như hiểu được băn khoăn của Kim Bích Đạc, Phượng Tĩnh Xu ngạo nghễ mỉm cười, “Thuế cần phải giao, ta bổ sung vào cho bọn họ! Quan trọng là ba thành phải được khôi phục, mà không phải mấy mấy trăm vạn thuế má, nếu như mất mấy trăm vạn có thể để cho ba thành khôi phục lại như trước, như vậy thì có quan hệ gì đâu?”

Kim Bích Đạc nhìn chằm chằm Phượng Tĩnh Xu, tia sáng trong mắt càng thêm nóng bỏng.

Đây là một nữ nhân nhìn xa trông rộng! Một nữ nhân có thể xứng đôi với Kim Bích Đạc hắn —— không, phải nói là Kim Bích Đạc hắn xứng đôi với nàng, nếu như bọn họ giao chiến trên thương trường, hắn nhất định sẽ bị bại một bước!

Kim Bích Đạc còn không biết, hắn đã sớm bị bại một bước rồi.

Hai người Kim Bích Đạc và Tĩnh Ảnh cũng lĩnh mệnh rời đi.

Để lại ba người Phượng Duy Tĩnh, Văn Nhân Tĩnh Phong và Phượng Hàm Tiếu.

“Tỷ tỷ!” Lúc này, Tuân Thư đã đổi một thân y phục sạch sẽ kêu to ập tới, đè Phượng Tĩnh Xu ở trên giường.

“Thư nhi, ngoan, đệ đng đè tỷ tỷ đấy!” Phượng Tĩnh Xu ôm thân thể Tuân Thư khẽ cười nói.

“Đệ không sao! Tỷ tỷ ngủ thật lâu, Thư nhi rất nhớ tỷ đó!” Tuân Thư mặc kệ, dùng sức lắc đầu.

Một bên Văn Nhân Tĩnh Phong cũng mặc kệ, hắn lại kéo Tuân Thư, sau đó đỡ Phượng Tĩnh Xu dậy tựa vào trên người, nói với hắn: “Thư nhi, tỷ tỷ còn sinh bệnh không thoải mái đâu! Đệ muốn đến gần tỷ tỷ, phải nghe theo biết không?”

“A.” Tuân Thư cái hiểu cái không, chỉ đành phải ngoan ngoãn gật đầu, sau đó vùi vào trong lòng Phượng Tĩnh Xu, thoải mái thở dài, thì thào mà nói ra: “Tỷ tỷ, Thư nhi rất nhớ tỷ!”

Phượng Tĩnh Xu dở khóc dở cười bị hai người tinh ranh bám lấy, đối mặt với ánh mắt trêu chọc của Phượng Duy Tĩnh, bỏ qua ánh mắt thâm trầm của Phượng Hàm Tiếu.

“Đúng rồi, mấy ngày nay nước sông Mịch thế nào?”

“Theo. . . . . .” Phượng Duy Tĩnh đang muốn mở miệng, đột nhiên một tiếng thông báo cắt ngang lời hắn.

Nghe được là Diệp Tùy Ngữ cầu kiến, Phượng Tĩnh Xu lập tức chuẩn.

Diệp Tùy Ngữ vội vàng đi vào, trên mặt không có thần sắc lạnh nhạt, lòng nàng hoảng sợ không dứt, vừa thấy được Phượng Tĩnh Xu, “phịch” một tiếng quỳ xuống, trên mặt “tách” một cái chảy xuống hai hàng nước mắt.

“Công chúa, ta van cầu người, cứu cha ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.